Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 12: Thần thoại

Buổi tối, mọi người sum vầy bên lửa trại, có người nhìn thấy trong nhà nghỉ có đàn ghi-ta, liền xin bác Tú mượn, bác hào phóng gật đầu.

Tiếng đàn nổi lên, nhiều người không kìm được mà cất tiếng hát. Bầu không khí náo nhiệt, sưởi ấm khu rừng đầy sương. Bác Tú bỗng đi ra, mọi người nhiệt tình mời bác tham gia cùng đoàn.

Bác Tú ngồi cạnh Tây Cố Thành, còn bên cạnh Tây Cố Thành chính là Trần Hạ Nam. Một người nổi lên lòng xấu, hỏi "Bác Tú, ở đây có những chuyện huyền bí nào không?"

Nghe người ấy vừa mở lời, cả đoàn liền im bặt, dồn sự chú ý lên bác Tú, Trần Hạ Nam mím môi. Bác Tú đang suy nghĩ gì đó, mới mở đôi môi mỏng của mình, "Có."

Cả đám người ồ lên, dĩ nhiên rất hứng thú với chuyện này.

Bác Tú không để mọi người chờ lâu, quay sang Tây Cố Thành, "Các cháu đến là người khám phá di tích cổ, chắc sẽ nghe qua những chuyện thần thoại."

Tây Cố Thành lập tức gật đầu, điều này chẳng cần phải nghĩ ngợi gì.

"Cháu nghĩ sao?"

Tây Cố Thành khó hiểu, bác Tú liền nói rõ hơn, "Cháu có tin vào những câu chuyện đó không?" Sau đó lại nhìn mọi người, duy không nhìn Trần Hạ Nam, "Mọi người thì sao?"

Đỗ Khải gật đầu nói, "Cháu tin. Cháu tin vào sự hiện diện của Chúa, cháu đã từng nhìn thấy chiếc áo của Người mặc ở trong viện bảo tàng."

Bác Tú mỉm cười nhìn cậu, những nết nhăn ở trên mặt nhăn lại, nhìn vô cùng nhân từ, "Trước đây ta từng nghe đến một chuyện. Không biết các cháu đã nghe thấy chưa?"

Mọi người tò mò nhìn ông.

"Nghe nói, đã từng có một thời kỳ, thần ma người đều sống chung." Bác Tú chậm rãi nói, nâng tông giọng lên, như để cho mọi người nghe rõ, như để cho ai đó nghe rõ.

"Ở thời đại đó, có những quốc gia vô cùng rực rỡ, nhưng tòa nhà được xây bằng vàng, những tòa tháp trắng ngà sừng sững trên đỉnh núi, các vị thần giúp đỡ con người xây tổ ấm, yêu tinh ma quái lại quẫy nhiễu thường dân, thậm chí còn liên tục xảy ra những cuộc đấu tranh, giữa ma với thần, ma với người, ma với ma."

"Nhưng không hiểu vì sao, bỗng một hôm, ma thú cùng thần thánh đột nhiên biến mất khỏi nhân gian. Những bí truyền trở nên thất truyền, sách sử bị xóa sạch, các tòa nhà xa hoa sụp đổ, dần dần, không ai nhớ đến thời đại ấy nữa."

Mọi người nghe xong, im lặng suy ngẫm, bỗng một người phì cười, "Những câu chuyện thế này cháu đã từng đọc qua, ở trong các tiểu thuyết hư cấu. Nhưng bác Tú, chuyện này đâu liên quan đến khu rừng."

Bác Tú nhìn về phía cậu, ý vị thâm tường nói, "Cậu sẽ biết mà."

Cậu ấy khó hiểu, cho rằng ông không bịa được câu chuyện nào, cũng không hỏi nữa, chuyển sang đề tài khác.

Trần Hạ Nam trầm tư không lên tiếng, mọi người rất nhanh đều lãng quên lời bác Tú nói, cho rằng lời nói lung tung, nhưng cô có cảm giác, ông ấy không nói bừa. Bỗng dưng trong lòng hốt hoảng không thôi, cảm giác mồ hôi lạnh đang đổ ở sau gáy, cô đang sợ hãi.

"Đừng sợ hãi. Lòng ngay thẳng, không hổ thẹn, sẽ không có gì phải sợ hãi. Nếu đã đến rồi, thì dũng cảm mà tiến lên."

Trần Hạ Nam quay sang, thấy bác Tú đã đứng lên đi vào trong nhà, mà điều bất ngờ hơn, Tây Cố Thành ngồi cạnh ông lại thản nhiên nướng kẹo dẻo, dường như không có ai nghe thấy lời vừa nãy.

Lửa đã tàn, mọi người trở về phòng. Trần Hạ Nam không thể ngủ được, lăn lộn ở trên giường, cô nhìn ra cửa sổ, không hiểu sao duy nhất phòng của Trần Hạ Nam lại có cửa sổ, nhưng lại không có rèm, khiến cô nhìn thẳng ra bầu trời. Trên trời lại duy nhất chỉ có một ngôi sao, Trần Hạ Nam nhìn chằm chằm vào nó, dần dần, cô cảm giác vì sao kia đang tiến đến, như ôm lấy cô.

Trần Hạ Nam chìm sâu vào giấc ngủ.

...

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Hạ Nam tỉnh dậy, cô không nhớ bản thân đã ngủ quên từ lúc nào, hơn nữa lại ngủ rất say. Trần Hạ Nam nhìn ra cửa sổ, trời vẫn chưa sáng, nhưng ngôi sao kia đã lặn mất.

"Hạ Nam, mau dậy thôi. Giáo sư Ed sắp đến rồi." Là Tây Cố Thành.

"Vâng, em sẽ ra ngay." Trần Hạ Nam sốc chăn ngồi dậy, sau đó đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, cô mới đi xuống lầu, thấy mọi người đều đang đủ ở dưới nhà, đợi cô chuẩn bị ăn sáng. Trần Hạ Nam có chút ngượng ngùng, vội ngồi xuống, "Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi."

"Không sao, chúng tôi cũng mới xuống thôi. Nhưng mà Hạ Nam, em không lạnh sao?" Sáng sớm của khu rừng đầy sương, nắng chưa kịp đến xua tan, nên khu rừng vẫn sẽ có chút lạnh lẽo.

"Lạnh?" Trần Hạ Nam nghi hoặc, cô thấy bình thường, chỉ mặc một cái áo dài tay.

Mọi người ai cũng khăn mũ kín mít, ngược lại giống như đang vào mùa đông. Trần Hạ Nam nhìn bác Tú, ông đang đội một cái mũ len, cũng đang nhìn cô.

"Có lẽ là được sự bảo hộ của một ngôi sao." Bác Tú cười nói, ai cũng cho rằng ông ấy đang nhắc đến mấy chuyện xem bói như cung hoàng đạo kia.

Bữa sáng kết thúc, vừa lúc có tiếng xe đang đáp xuống, là giáo sư Ed.

"Giáo sư Ed cũng đã đến rồi, chúng ta mau thu dọn đồ đạc." Tây Cố Thành vừa nói, ai nấy liền đứng dậy làm việc của mình.

"Bác Tú, bác giúp cháu tính tiền phòng." Tây Cố Thành đi đến chỗ bác Tú đang đan len, nhẹ nói.

"Miễn phí."

"Sao cơ?" Tây Cố Thành ngạc nhiên, nhà nghỉ chỉ trông hơi cổ, nhưng lại vô cùng tiện nghi đầy đủ, nước nóng đủ cả, đến cả việc ăn cũng có người phục vụ, miễn phí? Miếng thịt nào từ trên trời rơi xuống thế.

Bác Tú đặt cuộn len đang đan dở xuống, chậm rãi đi đến bên góc tủ, lấy ra một cái bọc, đưa cho Tây Cố Thành, "Gặp được nhau là hữu duyên. Người cần gặp cũng đã đến, còn chuyện gì mà bác đòi hỏi nữa. Cháu cầm lấy thứ này, lúc đi hãng mở ra, cháu sẽ tự biết dùng để làm gì."

"Nhưng cũng không thể không trả tiền." Tây Cố Thành bứt rứt nói, để một người già cô đơn trong rừng, đã là chuyện khiến Tây Cố Thành không nỡ rồi.

Bác Tú đưa hai tay sau lưng, quay lại tiếp tục đan len, lắc đầu, "Bác sống một mình, tiền tài để làm gì, sau này cũng thành một mớ thừa thãi. Các cháu giúp bác hết cô đơn, đã là tốt lắm rồi."

"Cố Thành, chúng ta xuất phát thôi." Giáo sư Ed bỗng xuất hiện, cúi chào bác Tú một cái, ông thấy trời đã bắt đầu sáng, mặt trời cũng sắp mọc.

Tây Cố Thành gật đầu, quay lại nhìn bác Tú, do dự không quyết, "Đi đi, đừng quên lời ta dặn."

Tây Cố Thành cũng chỉ có thể ra ngoài, mọi người đều lên xe, từ đây đến địa điểm còn khá xa, sau đó phải đi bộ vào. Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi, Tây Cố Thành mới bảo lái xe khởi hành.

Trần Hạ Nam quay đầu nhìn lại, thấy bác Tú đang khom lưng đứng ở trước cửa, mỉm cười nhìn cô.

"Đừng lo lắng." Nhìn khẩu hình của bác Tú, Trần Hạ Nam có thể đoán ra.

Xe bắt đầu khởi động, nhẹ nhàng bay lên, vượt qua hàng cây.