Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 4: Tây Cố Thành

Tây Cố Thành, một trong tứ đại sát thủ của trường. Không những nổi tiếng nhờ thành tích đáng nể của mình, còn nổi tiếng về số lượng học sinh trượt môn trong môn của cô. Đi thi mà trúng cô giám thị, hờ hờ, không nắm vững kiến thức thì còn không mau tự giác đăng kí lớp học lại đi. Đây cũng là lý do vì nhân số của khoa Lịch Sử Đại Học Đông An đã ít nay còn ít hơn các trường khác.

Hiệu trưởng Đinh đã từng mời cô lên phòng làm việc, cố gắng thuyết phục cô, "Cô Tây, không phải tôi muốn làm khó cô. Tôi rất tôn trọng sự kính nghiệp của cô, càng tôn trọng giá trị lịch sử cùng tâm huyết của cô dành cho nó. Nhưng như cô thấy đấy, nhiều sinh viên vì môn học của cô mà liên tục thi trượt, ảnh hưởng đến thành tích. Hay là cô nên buông thả cho các em một con đường đi."

Tây Cố Thành đợi ông nói xong, một lúc sau mới nhấc môi lên, nhìn thẳng hiệu trưởng Đinh nói, "Thầy Đinh, tôi luôn cho các em ấy vô vàn cơ hội cùng con đường. Bất kì sinh viên nào ở trong khoa Lịch sử đều được chính tôi đề cử việc làm thêm, khi tốt nghiệp, biết ngành nghề còn hạn chế, tôi đã đích thân giới thiệu việc làm liên quan đến ngành học cho các em ấy. Chỉ cần các em ấy nỗ lực, cơ hội sẽ luôn mở ra."

"Tuy nhiên, tôi sẽ không buông lỏng. Tôi không muốn khi người khác nhắc đến bộ môn lịch sử đều nghĩ, học thuộc là xong, tôi muốn những sinh viên này phải cảm nhận được giá trị của lịch sử, nhắc lại lịch sử không phải là nhắc đến thù hận hay những thứ đắng cay của quá khứ, mà là để nhìn nhận những bài học, từ đó hướng tới tương lai ngày càng tốt đẹp hơn. Mỗi một ngành nghề, môn học đều xứng đáng được tôn trọng và cảm nhận."

"Hơn nữa, tôi không muốn khoa Lịch Sử trở thành một cái hố, nơi mà mọi người coi là vào ngành này để lấy cái mác sinh viên Đại học Đông An dễ dàng hơn. Điều này sẽ ảnh hưởng uy tín nhà trường."

"Nếu không còn gì nữa, xin phép thầy, tôi trở về chuẩn bị giáo án." Đợi hiệu trưởng Đinh gật đầu, cô mới đứng dậy chào thầy, sau đó đóng cửa ra ngoài.

Hiệu trưởng Đinh im lặng không nói, ông bước vào ngành giáo dục cũng đã năm mươi năm, mái tóc cũng đã bạc trắng. Hiệu trưởng Đinh không phải là người kiêu căng, ngược lại ông rất ôn tồn và luôn lắng nghe ý kiến của mọi người, cuộc thảo luận vừa nãy của ông và Tây Cố Thành đã khiến ông suy ngẫm.

Thế là về sau ông cũng không tìm Tây Cố Thành hay những giảng viên khác về vấn đề này nữa.

Vào năm nhất, Tây Cố Thành đã tiếp quản vai trò chủ nhiệm trong lớp Mạc Viễn. Khi nghe đến tin này thì có hai biểu cảm đối lập xuất hiện, Mạc Viễn thì há hốc mồm cảm thấy sắp ngưng tim mà qua đời, còn Trần Hạ Nam thì hí hửng vỗ tay bành bạch, đòi đi học cùng Mạc Viễn.

Việc sinh viên khác khoa lại xuất hiện ở các lớp khác là điều vô cùng bình thường, đặc biệt là Đại học Đông An, dường như mỗi lớp học nào cũng sẽ đông đủ chỗ ngồi, có sinh viên do đăng ký môn, có sinh viên đến dự thính. Duy chỉ khoa Lịch Sử lại yên tĩnh vắng vẻ, vì thế sự xuất hiện của Trần Hạ Nam đã khiến Tây Cố Thành chú ý, cô đã từng nghe đến thanh danh của Trần Hạ Nam, thủ khoa kiêm hoa khôi của Học Viện Y, không những thế nhân cách của cô còn vô cùng tốt, những người đỏ mắt ghen tỵ với cô giảm bớt dần.

Khi ấy Tây Cố Thành còn khó hiểu vì sao một nhân vật lớn này lại xuất hiện trong lớp học của cô, là vì hứng thú với lịch sử, hay là đến cùng cậu bạn trai ở bên cạnh. Tây Cố Thành nghiêng về đáp án hai, cũng không suy nghĩ nhiều mà bắt đầu bài giảng. Thỉnh thoảng cô sẽ liếc ra hướng của Trần Hạ Nam, phát hiện cô ấy lại dị thường nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu còn ghi chú lại, thái độ khác hẳn với cậu bạn đang cố mở to mắt vì sợ ngủ quên kia, điều này khiến hảo cảm của cô đối với Trần Hạ Nam cũng tăng lên vùn vụt.

Vì thế đôi khi Tây Cố Thành sẽ đem những kiến thức không có ở giáo trình ra giảng dạy, Trần Hạ Nam đương nhiên nhận ra, vì cô đã xem xong giáo trình của Mạc Viễn rồi, cũng không có gì mới lạ so với hồi nhỏ cô đọc qua, cũng có một số điều mới mẻ đã được cô đánh dấu lại, mỗi lần như thế Trần Hạ Nam đều khẽ mỉm cười. Tây Cố Thành tự nhiên bắt được bộ dạng này, trong lòng vui vẻ không thôi, dường như đã tìm thấy tri kỷ.

Dần dà, hai người có trao đổi qua lại, Trần Hạ Nam thường xuyên được Tây Cố Thành mời tham gia các ngoại khóa của khoa, thậm chí còn cho cô gặp gỡ các chuyên gia cùng thành viên trong đoàn khảo cổ của mình, mọi người rất yêu quý cô bé nhỏ tuổi này. Năm ngoái, Tây Cố Thành còn mời Trần Hạ Nam cùng đoàn khảo cổ đến một di tích lịch sử, vì đang trong mùa hè nên Trần Hạ Nam đang ở nhà, liền lấy Mạc Viễn ra làm bia đỡ đạn, bảo cùng cậu đi du lịch. Tây Cố Thành không biết chuyện cô bị gia đình cấm cản nên cũng không nghĩ nhiều mà mời cô đi.

Màu da của Trần Hạ Nam cũng ít nhiều có liên quan đến Tây Cố Thành.

Cũng như mọi ngày, Tây Cố Thành vào lớp liền nở một nụ cười với Trần Hạ Nam, cô cũng mỉm cười đáp lại, sau đó Tây Cố Thành lại nhìn sang Mạc Viễn đang ủ rũ kia, trợn cậu một cái, Mạc Viễn liền rùng mình ngồi thẳng dậy.

Thực ra Mạc Viễn cũng không phải chán ghét môn học này, cậu học đều các môn, cũng không có yêu ghét môn học nào cả, thành tích cũng không tệ, thường xuyên đứng đầu bảng, đương nhiên một phần là nhờ sự giúp đỡ của Trần Hạ Nam.

Chỉ là cậu có chút sợ Tây Cố Thành, dẫn đến ám ảnh tâm lý.

"Buổi học đến đây là kết thúc." Tây Cố Thành nghe thấy tiếng chuông liền nói.

Đợi người đi bớt rồi, Trần Hạ Nam mới lên chào hỏi cô, Tây Cố Thành thấy cô liền như người mẹ nhìn thấy đứa con gái bé bỏng, cười nói, "Hạ Nam, cuối tuần em rảnh không? Có muốn đi bảo tàng không, đúng lúc cuối tuần này có giáo sư Edward đến đây đấy"

"Cuối tuần ạ?" Trần Hạ Nam không suy nghĩ mà lắc đầu, "Không có ạ, giáo sư Edward? Có phải là ngài Edward J. Perkins không ạ, em đã từng đọc qua sách của ông ấy, những nghiên cứu về lịch sử cổ đại Cực Đông."

Tây Cố Thành nụ cười ngày càng sâu, nhìn cô cũng trìu mến hơn, "Đúng thế, ông ấy chính là giảng viên nghiên cứu sinh của cô. Cô thường xuyên nói chuyện với ông ấy, có kể về em, em không cảm thấy bất tiện chứ?"

"Làm sao lại bất tiện ạ? Em cảm thấy rất vui ấy ạ." Trần Hạ Nam ngại ngùng nói, cái tai đều hồng lên.

"Vậy thì tốt quá, cô còn lo em sẽ để ý. Ông ấy rất muốn gặp em đấy." Tây Cố Thành vui vẻ nói.

"Thật sao ạ?" Trần Hạ Nam mừng rỡ, đây là chuyện tốt từ trên trước rơi xuống, được gặp người mà mình hâm mộ từ nhỏ.

"Đúng thế, vậy cuối tuần này 8h sáng nhé."

Trần Hạ Nam vui vẻ gật đầu, bỗng nhớ đến chuyện gì đó, sắc mắt hơi hạ xuống. Tây Cố Thành rất giỏi quan sát, thấy sắc mặt của cô hơi đổi liền hỏi, "Làm sao thế?"

"Cô Tây, cô đã từng nhìn thấy một tu sĩ chưa ạ? Ẩn sĩ ý ạ"

"Tu sĩ?" Tây Cố Thành không ngờ đến câu hỏi này, cô suy nghĩ một hồi mới trả lời Trần Hạ Nam, "Trước đây tôi có đến Đông Hạ, đến thành phố Phật Đản, có gặp một đạo sĩ ở đó. Sao thế?"

"Họ trông như thế nào ạ?" Trần Hạ Nam liền hỏi tiếp, hiển nhiên là có hứng thú với tin này.

"Ừm, ăn mặc rất tối giản. Đơn giản chỉ là vải cũ bọc người, có người thậm chí chỉ quấn cái khố." Tây Cố Thành cũng không để cô chờ lâu mà trả lời.

"Em có tìm hiểu qua, nơi đó được coi là cái nôi của tôn giáo. Cô Tây, cô có tin vào sự tồn tại của thần thánh và ma quỷ không ạ?" Trần Hạ Nam như đang suy nghĩ gì đó.

"Sự tồn tại của thần thánh và ma quỷ?" Tây Cố Thành ngạc nhiên, trong suy nghĩ của cô, những sinh viên y như Trần Hạ Nam đều tin vào chủ nghĩa duy vật, "Khi tôi tìm hiểu các nền văn hóa, sẽ luôn có sự xuất hiện của yếu tố tâm linh. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa có cách nào chứng minh sự tồn tại của những sinh vật ấy, có điều..."

Tây Cố Thành do dự một lúc, Trần Hạ Nam không lãng phí thời gian liền truy hỏi, "Có điều gì ạ?"

Tây Cố Thành hít sâu một cái, nói tiếp, "Có điều, khi tôi gặp một đạo sĩ, tôi đã từng hỏi những thế lực ấy thực sự tồn tại sao? Ông ấy chỉ mỉm cười nhìn tôi, rồi nói 'Thế gian rộng lớn, không gì là có thể. Cô đã nghe về tiến hóa và bản năng chưa? Vì sao các động vật dù là chó hay mèo ở trong nhà chưa từng gặp thú dữ cùng động vật ăn cỏ, nhưng khi nhìn thấy động vật khác liền có khả năng nhận biết đây là loài ăn thịt hay ăn cỏ. Thậm chí còn biết đâu là loài động vật có thể làm bạn, đâu là loài chúng phải khϊếp sợ, đều từ bản năng xa xưa do tổ tiên chúng để lại'."

"Ý của ông ấy là, con người luôn kính sợ những thế lực mà chưa từng nhìn thấy kia, cũng là do bản năng?" Trần Hạ Nam thông minh liền nhận ra ý nghĩa của câu nói này, có nghĩa là, ông ấy không phủ nhận họ đã từng tồn tại.

Tây Cố Thành còn định nói gì đó, chợp có âm thanh trầm của người đàn ông vang lên, "Cô Tây, cô không bận gì chứ, đến giờ họp rồi." Tây Cố Thành gật đầu biểu thị đã nghe thấy, nói với Trần Hạ Nam, "Vậy hẹn em cuối tuần ở viện bảo tàng nhé." Rồi rời đi.

Trời đất điên đảo, ma quỷ hành đạo, thiên sứ gϊếŧ người.

Câu nói của người đàn ông sáng nay lại hiện lên, có nghĩa gì chứ? Vai vế có phải đảo ngược rồi thì phải.

Có lẽ chỉ là câu nói vớ vẩn của người thiếu minh mẫn. Có lẽ vậy.

Nhưng, ông ấy cũng đã giải thích rõ ràng, trời đất điên đảo.

Thiếu minh mẫn sao? Khuôn mặt ấy lại hiện lên, đôi mắt sáng ngời ấy không kìm được mà toát lên sự vui mừng.

Trần Hạ Nam cảm thấy trời đất xoay chuyển, hoa mắt chóng mặt, "Này." Mạc Viễn vỗ mạnh vai Trần Hạ Nam, cậu đã chờ ở bên ngoài lớp từ rất lâu, nhìn thấy gương mặt không khí sắc của cô, lo lắng hỏi, "Cậu làm sao thế? Bị cảm rồi à? Mình đưa cậu lên phòng y tế nhé."

Trần Hạ Nam hoàng hồn, lắc đầu nói, "Mình không sao, chắc là tụt đường huyết." Mạc Viễn nghe thế liền đưa chai nước cho cô, "Cậu ngồi xuống đây, đợi chút, trong cặp mình có kẹo." Nói xong còn kéo Trần Hạ Nam ra ghế ngồi, vặn chai nước hộ cô rồi mới lục lọi cặp.

Trần Hạ Nam thấy cậu bận rộn mà mỉm cười, "Đây rồi, may cho cậu, bạn cùng phòng mình thích đồ ngọt, thường xuyên đem về rồi chia cho cả phòng." Vừa nói vừa bóc kẹo đưa cho cô.

Trần Hạ Nam uống xong ngụm nước liền nhận lấy, còn không quên thể hiện tinh thần lương y, "Bảo cậu ấy thu nạp ít đường thôi, kẻo tiểu đường."

"Thế nào, đỡ hơn chút nào chưa? Có cần lên phòng y tế không?" Mạc Viễn đem vỏ kẹo vào bồn nước rửa tay, vỏ kẹo liền tan sạch.

Trần Hạ Nam mỉm cười gặp đầu, "Đỡ hơn rồi, không việc gì. Chúng ta ra bên hồ đi dạo đi, kẻo phí một chiều nắng đẹp."

Trong tòa nhà, tiếng bước chân cũng thưa thớt dần, nắng tà chiếu lên lớp học trống vắng. Chỉ còn tiếng cười nói của cô cậu học trò, vang đi vang đi, rồi trở nên im bặt, trả lại bầu không khí của một buổi hoàng hôn.