Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 2: Thường nhật

"Sao lại ngồi ở chỗ nắng chiếu vào nhất?"

"...'

Phụt.

"Hahaha, không phải cậu sợ đen đó chứ." Vũ Phương vừa cười vừa hỏi.

Trần Hạ Nam cau mày, nói, "Không phải vấn đề trắng hay đen. Bây giờ là thời điểm nắng gay gắt nhất trong ngày. Các cậu có biết khoảng thời gian 11h-12h, là lúc tia UV đạt mức cực đại, khi tiếp xúc với tia cực tím quá lâu có thể gây tổn thương và nguy cơ ung thư da, ức chế hệ thống miễn dịch. Tia UV gây đứt gãy các phân tử, làm đột biến cấu trúc DNA và RNA trong nhân tế bào..."

Mọi người lặng im liếc nhìn nhau, không hổ là thủ khoa Học Viện Y.

Tri Hoa Dương Tử mỉm cười, nhẹ nhàng nói, "Trần Hạ Nam nói rất có lý, có điều canteen đã chật cứng người rồi, chúng mình đành phải chấp nhận."

"Đúng, đúng. Hơn nữa bây giờ mới là tháng hai, thời tiết vẫn có chút lạnh, ngồi ở chỗ nắng ấm áp một chút." Hoa Tử Đằng gật đầu tán thành.

Trần Hạ Nam không nói gì, chỉ đành đặt khay thức ăn xuống, ngồi cạnh Tri Hoa Dương Tử.

"Ăn thôi, mình đói rồi." Triệu Thu Ngọc một mực im lặng đột nhiên lên tiếng, sau đó liền cầm bát đũa gắp thức ăn, bởi vì buổi sáng có lớp sớm nên không ăn sáng, bụng cô nàng giờ đã đói mốc meo rồi. Mọi người cũng bắt đầu động đũa sôi nổi ăn uống.

"Itadakimasu." Tri Hoa Dương Tử chắp tay lại, khẽ nói. Đây là thói quen của người trên đảo Nhật Thăng, câu nói kia trong tiếng Địa Hải có nghĩa là "cảm ơn về bữa ăn."

Trần Hạ Nam đợi Tri Hoa Dương Tử cầu nguyện xong, mới hỏi, "Kì nghỉ này cậu đã đi đâu thế?"

"Mình về quê, sau đó đi du lịch ở Cố Đô phía Nam đảo Nhật Thăng."

"Mình cũng thấy cậu đăng lên mạng, có cánh cổng màu đỏ mà mình thường thấy ở đền chùa đảo Nhật Thăng, hình như nó gọi là Điểu Cư?"

"Đúng thế, trong tiếng địa phương gọi là cổng Torii, dùng để đánh dấu lãnh địa của một vị thần. Chúng mình tin rằng khi bước qua cánh cổng này sẽ được thanh tẩy, gột rửa năng lượng xấu, những điều tà ác trên người."

Trần Hạ Nam là người yêu thích lịch sử, cô đương nhiên cũng tìm hiểu qua các nền văn hóa và tôn giáo tâm linh. Trong quan điểm của người dân Nhật Lăng, những yếu tố trong cuộc sống, dù là điều nhỏ nhất từ những hạt gạo cho đến mặt trời đều có linh hồn và đều do các vị thần cai quản, còn được gọi là Thần Đạo. Trong tư tưởng Thần Đạo chỉ hướng tới sự trong sáng, làm việc thiện và tránh điều ác, không nên sát sinh trừ khi vì sự sống còn của bản thân, vì thế trước khi ăn người Nhật Lăng sẽ nói lời cảm ơn đến thức ăn.

Theo người Nhật Lăng, các vị thần không sống ở Thiên Đường hay nơi nào khác, mà cư ngụ cùng con người, vì thế vạn vật đều là thần. Những vị thần sống chung với nhân loại.

Thần?

Trần Hạ Nam khẽ cau mày suy nghĩ, những người được gọi là "thần" kia, rốt cuộc đã thực sự tồn tại và có những năng lực của thiên nhiên, hay đơn thuần chỉ là trí tưởng tượng của người xưa... Nếu thực sự tồn tại, họ sẽ ở đâu, trong những không gian khác, hay là cùng chung với vạn vật. Tâm trí của Trần Hạ Nam dần dần bay xa.

"Này, mau ăn đi chứ. Chiều nay cậu không có tiết à?" Triệu Thu Ngọc bận rộn ăn uống bỗng nhiên ngẩng đầu nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Hạ Nam.

Triệu Hạ Nam mở điện thoại kiểm tra thời khóa biểu, lướt lướt một lúc mới trả lời Triệu Thu Ngọc, "Có, lát nữa phải học môn Hóa sinh."

Sau đó liền cầm đũa ăn, nhưng lại không quá tập trung vào bữa ăn, như thể đang mơ màng vào điều gì đó, Tri Hoa Dương Tử thấy cô thất thần, khẽ hỏi, "Sao thế? Bữa ăn không vừa miệng à?"

"Không, không tệ. Mình chỉ mới nghĩ vài thứ thôi." Trần Hạ Nam lần nữa xốc lại tinh thần, lắc đầu nói.

"Nghĩ gì thế?"

Trần Hạ Nam không trả lời, Tri Hoa Dương Tử cũng sẽ không hỏi tiếp, dù sao đây cũng không phải lần đầu, chỉ cho rằng cô ấy đang nghĩ về môn học tiếp theo. Học y đúng là không dễ dàng mà, Tri Hoa Dương Tử thầm nghĩ.

Bữa ăn cứ thế kết thúc, người cười nói thì cứ ồn ào đùa giỡn, người bận rộn ăn uống thì cứ mải mê vào bát cơm, người trầm tư thì cứ trầm tư.

Thường nhật của các cô lại tiếp tục diễn ra.

....

"Oài, cuối cùng cũng hết ngày." Vũ Phương hoàn thành xong môn học cuối, vội vàng trở về kí túc xá nằm ụp xuống, thật thoải mái.

"Mới buổi đầu đi học mà đã bị kiểm tra kiến thức cũ, thầy Sơn đúng là không biết thương tiếc tinh thần học sinh mà." Triệu Thu Ngọc thấy Vũ Phương về, liền chủ động bắt chuyện.

"Đã là gì, tôi còn bị kiểm tra những ba môn đây. Aizz, còn một môn học lại để cải thiện điểm, phải làm sao đây." Vũ Phương uể oải nói, lục lọi túi tìm điện thoại, tìm vất vả mãi mới thấy nhưng cũng không chịu ngồi dậy để tìm cho dễ.

"Haizz." Cả hai đồng thời thở dài, sau đó lại nhìn nhau bật cười.

"Hai người kia vẫn chưa về sao, cậu đã ăn gì chưa?" Vũ Phương nằm một lúc mới bật dậy hỏi.

"Chưa, đợi mấy đứa về rồi cùng đi ăn một thể đây." Lời vừa dứt, cánh cửa liền bị đẩy vào, Trần Hạ Nam và Tri Hoa Dương Tử tay xách đầy túi, nói, "Biết mấy cậu chưa ăn nên chúng tớ thuận đường mua về luôn." Trần Hạ Nam giơ cao túi đồ ăn khẽ lắc, mùi hương từ trong túi tỏa ra.

"Oa, không hổ là hai chị đại phòng 507. Vất vả cho hai cậu rồi, hết bao nhiêu thế?" Đôi mắt của Vũ Phương lập tức tỏa sáng, có thể chứa cả một bầu trời sao ở trong đó, lưỡi không ngừng liếʍ môi, cảm giác nước dãi cũng sắp chảy ra.

"Cái gì mà hết bao nhiêu, đồ ăn trong canteen từ khi nào thu tiền rồi?" Trần Hạ Nam trợn mắt nhìn bộ dáng thèm thuồng đến mơ hồ của Vũ Phương, nhưng vẫn không quên giữ thói lịch sự.

Bước chân vào trường lớn, chính sách ưu đãi cũng khác hẳn rất nhiều. Thành tích càng cao càng cảm thấy cuộc sống trong trường học càng dễ dàng, không những được miễn học phí và phí kí túc xá mà còn được trợ cấp hàng tháng. Nhưng thành tích càng thấp, càng cảm thấy đến nước rửa tay ở trong phòng cũng tốn một khoản lớn.

Vũ Phương chính là nằm ở vế hai.

"Hì hì, vậy mình không khách sáo nữa. Itadakimasu!" Vũ Phương hí hửng nói lớn, còn thể hiện tinh thần học hỏi văn hóa. Tri Hoa Dương Tử khẽ cười.

"Ngày mai mấy cậu bận gì không?" Sau khi ăn xong, Tri Hoa Dương Tử đang dọn dẹp thì nhớ ra điều gì đó.

"Không, sao thế?" Triệu Thu Ngọc và Vũ Phương cùng lúc nói, lại quay ra nhìn nhau cười lớn. Hai người này thực sự là tâm linh tương thông, Trần Hạ Nam thầm nghĩ.

Tri Hoa Dương Tử quay sang nhìn Trần Hạ Nam, ánh mắt ẩn ẩn mong đợi, "Còn cậu?" Trần Hạ Nam suy nghĩ một lúc mới lắc đầu, "Buổi sáng thì không, nhưng chiều mai thì phải cùng Mạc Viễn đến lớp cô Tây, có chuyện gì à?"

"Vậy có thể ra ngoài mua đồ cùng mình không? Mình muốn mua thứ gì gửi về gia đình." Tri Hoa Dương Tử có lối sống tương đương khép kín, mặc dù đã tới thành phố An Sinh đã được ba năm rồi, nhưng bởi vì cô ít khi ra ngoài, nên đối với nơi này vẫn còn xa lạ, cũng không rõ ở đây có những thứ gì đáng để tặng cho đứa em gái ở nhà.

"Được."

"OK con dê."

"Không vấn đề."

Hàn huyên một hồi, đã thấy đến nửa đêm, mỗi người ai nấy trở về giường của mình, tắt điện ngủ.

Sáng hôm sau, báo thức vang lên, Vũ Phương lầm bầm tắt báo thức, mới bảy giờ, sau đó trùm chăn ngủ tiếp.

Bụm, một cái gối hướng đến cô đập tới tấp. Sau đó trèo lên giường Vũ Phương hất chăn lên, "Dậy đi, đồ lười." Triệu Thu Ngọc vui vẻ lôi kéo cái chăn, thậm chí còn ngồi hẳn lên người Vũ Phương. "Mau đi xuống, giường sập mất." Vũ Phương tức tối la lớn. Hai người giành co trông như đấu vật, Vũ Phương thực ra cũng không phải là con sâu mê ngủ nướng, nhưng hôm nay không có tiết, lại mới bảy giờ, dậy sớm để làm gì chứ? Có điều Triệu Thu Ngọc lại khác, cô luôn tràn đầy tinh thần thể thao, sáu giờ dậy chạy bộ, ít ai làm được những điều này.

Ồn ào ầm ĩ, Trần Hạ Nam lúc này đã đánh răng xong đi ra, thản nhiên như không phải lần đầu chứng kiến chuyện này, chỉ lạnh lùng nhắc nhở, "Nhỏ tiếng thôi, các phòng khác còn ngủ."

Náo loạn một hồi, đến tám giờ các cô mới chuẩn bị xong. Đứng ở ngoài cửa đợi xe tới, vù một cái, gió lạnh tạt qua, mỗi người đều không kìm được mà kéo chặt áo khoác lại một chút. Tuy thời tiết cũng quang đãng, thậm chí ánh nắng bắt đầu ló ra, nhưng dù sao tháng hai ở Đông Thượng vẫn là lạnh lẽo.

Xe cuối cùng cũng đến, nhẹ nhàng hạ xuống mở cửa cho các cô.

"Chào buổi sáng." Tài xế thân thiện quay đầu nở ra nụ cười rạng rỡ.

"Chào buổi sáng. Cho chúng cháu đến Trung Tâm Thương Mại New Century."

"Được. Xin hãy thắt chặt dây an toàn."

Vù một cái, rất nhanh các cô đã đến Trung tâm Thành phố. Cảnh quang lộ ra trước mắt, những tòa nhà với các nhân vật 3D đang vẫy tay chào trên các bảng quảng cáo, Vũ Phương nhe răng vẫy tay theo.

Trần Hạ Nam "..."

Những tòa nhà chọc trời được bọc bằng lớp kính chống tia bức xạ, những hàng cây xanh mơn mởn ở dưới chân các cô, con đường được lót bằng các lớp cỏ xanh tựa như một vùng thảo nguyên, có những người già đang vui vẻ cùng những đứa trẻ vui đùa với thú cưng của mình. Những chiếc xe bay lượn qua lại, giữa thành phố tấp nập, dòng người đổ xô, các cô bỗng trở nên nhỏ bé giữa thế gian này. Một ngày mới đã bắt đầu.

Trên màn hình chiếu ra một người đàn ông tí hon bằng công nghệ 3D, vui vẻ nói "Xin chào quý vị khán giả. Xin chúc quý vị một ngày mới tốt lành, hôm nay là ngày 21/02/2022, sau đây là bản tin dự báo thời tiết..."

Vừa đúng lúc bản tin kết thúc, cũng là lúc xe đã đến nơi. Tài xế lại thân thiện cười với các cô, "Xin cảm ơn quý khách. Hy vọng quý khách sẽ có một ngày tốt đẹp." Nói xong đợi các cô đi xa rồi, mới đóng cửa xe lại đi mất.

"Đi thôi." Trần Hạ Nam nói với Tri Hoa Dương Tử đang ngắm nhìn xung quanh kia. Tri Hoa Dương Tử gật đầu khẽ cười, nhìn Vũ Phương và Triệu Thu Ngọc đang đứng ở đằng trước cười đùa hi hi ha ha.

Mình nên mua gì đây.

*Hình ảnh minh họa thuộc về maxhayart