Thường Ý Hoan mang túi xách ra cửa, còn lại ba người tiếp tục ở nhà ăn cơm sáng, phảng phất tựa như tát cả mọi thứ cùng trước kia không có gì khác.
Chỉ trừ bỏ ——
Trên ghế Thường Ý Hoan ngồi qua để lại dâʍ ŧᏂủy̠ nhàn nhạt dính nhớp.
Giây lát, chất lỏng bốc hơi, vết nước biến mất, nhân gian là trở về như thường.
……
Buổi chiều, Thường Ý Hoan lên lớp xong, chờ đến khi toàn bộ học sinh rời đi mới chậm rì rì hướng về nhà mà đi.
Thường Bằng Phi ngồi ở dưới cửa cây đa , đôi tay chống ở trên bàn đá, ánh mắt phóng về nơi xa.
Thời điểm thân ảnh Thường Ý Hoan xuất hiện , hắn --wow-- một tiếng liền vọt qua đi, ôm chặt eo Thường Ý Hoan, “Tỷ, chị mua Ultraman cho em rồi sao?”
“……” Thường Ý Hoan trầm mặc, lúc này mới nhớ tới buổi sáng đáp ứng phải mua cho đứa bé này một món đồ chơi, cô hôm nay một ngày đều hốt hoảng, đem chuyện này quên đến không còn một mảnh.
Nhưng trước mặt cậu bé đậu đinh còn đang lôi kéo quần áo cô, mắt trông mong mà nhìn cô ……
Thường Ý Hoan cúi người sờ sờ đầu của hắn, “Thực xin lỗi, chị hôm nay bận quá, không cẩn thận quên mất, ngày mai lại mang về cho em được không?”
“Hừ ╯^╰” cái miệng nhỏ của Thường Bằng Phi cong lên, xoay đầu, tức giận.
Thường Ý Hoan bật cười, lại lần nữa chân thành xin lỗi, lại nói, “Nhưng mà, hình như phim hoạt hình Gấu Lớn mà em thích đã có tập mới rồi , nếu em miễn cưỡng tha thứ cho chị , chị có thể cho em dùng di động của chị xem trong chốc lát”
Diêm Mỹ Quyên ngày thường quản rấtc nghiêm, thời gian Thường Bằng Phi xem TV cũng bị khống chế, hắn mỗi lần đều nói chính mình xem không đã ghiền, thường thường chỉ có thể chạy đến Chu gia cách vách trộm cùng tiểu đồng bọn--- Chu Tiểu Nhã cùng nhau xem.
“Vậy chị không thể nói cho mẹ nha!” Nói cho mẹ biết thì đồ ăn vặt của hắn liền sẽ bị giảm bớt!
Thường Ý Hoan làm cái động tác ok.
Thường Bằng Phi lúc này mới lại lộ ra tươi cười, lôi kéo cô về nhà.
Diêm Mỹ Quyên đang ở phòng bếp làm cá, Thường Ý Hoan thấy được nói, “Con tới giúp mẹ”
“Chị ——”
Thường Bằng Phi bất mãn, ngao một tiếng liền gào ra .
Diêm Mỹ Quyên nhìn ra điểm manh mối, tám phần là Thường Bằng Phi lại quấn lấy Thường Ý Hoan muốn cô cùng hắn chơi .
Bà cố ý trừng mắt nhìn Thường Bằng Phi liếc mắt một cái, cùng Thường Ý Hoan nói, “Không cần con, hai đứa đi chơi đi, lập tức liền làm xong rồi, một lát liền có thể ăn”
“Mẹ vất vả rồi ~” Thường Ý Hoan thò lại gần bóp bóp vai cho mẹ cô , sau đó đã bị Thường Bằng Phi lôi đi.
Tiểu gia hỏa cầm hai cây kem, lôi kéo Thường Ý Hoan đi phòng ngủ, đưa cho cô một cái, Thường Bằng Phi nháy mắt với cô, “chị, chị cùng em xem đi”
“……” Thường Ý Hoan nhìn chằm chằm cây kem trong tay bật cười, thì ra tiểu gia hỏa này đang hối lộ cô , cô cùng hắn thương lượng, “Chị đem điện thoại cùng tai nghe đều cho em, chính tự mình xem không phải được rồi sao?”
“Không cần!” Thường Bằng Phi vẻ mặt đau khổ, “Tiểu Nhã mỗi lần đều cùng em xem TV. Chị cũng cùng em xem được không, chị ~ chị ~ chị ~”
Thường Ý Hoan thật là bại dưới tay hắn.
Thật sự chịu không nổi ma âm luẩn quẩn quanh tai của tiểu tử này , cô chỉ có thể lấy hai cái gối đầu nhẹ nửa ngồi ở đầu giường ăn kem cùng bạn nhỏ này cùng nhau xem phim hoạt hình.
Khi Thường Anh Kiệt đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy hình ảnh này.
Hắn là cố ý đi ra ngoài đánh bài, sau đó trở về nhà trễ chút, nửa sau khi đánh bài đánh đều thất thần, cảm thấy không thú vị, vừa đến giờ Thường Ý Hoan tan làm hắn liền vội vàng trở về.
Quả nhiên, tiến vào nhà liền thấy được cô.