Nhân Gian Hoang Đường

Chương 7: Hiện thực cuộc sống

Lại nghe vợ mình nhắc đến-- Diêm Mỹ Quyên cháu gái nhà mẹ đẻ này, Thường Anh Kiệt chỉ cảm thấy một trận phiền chán.

Trong lòng dâng lên sự không kiên nhẫn, trong giọng nói cũng liền mang theo sự không thích, hắn hừ một tiếng, “Tình Tình đi ra ngoài nhiều năm như vậy vẫn không làm ra được sự nghiệp to lớn gì? Nghe ý tứ của người anh kia của bà, không chừng ăn tết năm nay sẽ để con bé về nhà thân cận.

Đại cô nương đã 26 --27 tuổi, tuổi càng lúc càng lớn còn ở bên ngoài bay nhảy như vậy cũng không phải cách tốt, lại còn mang Hoan Hoan đi theo, không phải đến lúc đó khuê nữ của hắn cũng sẽ biến thành như con bé này sao, sắp 30 rồi còn không muốn tìm đối tượng! Đến lúc đó bà cũng đừng trách tôi không nhắc nhở bà.”

Diêm Mỹ Quyên trầm mặc.

Tuy rằng trong lòng bà luôn yêu thương cháu gái nhà mình , nhưng dù sao con gái cũng là thân sinh, là thịt trên người bà rơi xuống ,không có đạo lý bà không yêu thương.

Cái khác không nói, riêng điều này trong lòng bà kỳ thật cũng là không ủng hộ quan điểm của Diêm Tình Tình, con gái tuổi lớn chút tốt nhất nên sớm kết hôn một chút để còn sinh con. Tuổi Tình Tình so Ý Hoan lớn hơn không ít nếu kết hôn chắc con cũng lớn bằng với Bằng Phi rồi!

“Kia…… Được rồi” Diêm Mỹ Quyên do dự một lát vẫn đồng ý, “Qua hai ngày nữa lúc cùng Ý Hoan gọi video lại cùng con bé nói, để nghỉ hè năm nay con bé về nhà . Vừa vặn trấn trên vừa mới mở lớp phụ đạo , có thể để con bé đến đó làm, nghe người ta nói thời gian dạy mỗi ngày cũng không nhiều lắm, giữa trưa còn lo cơm, một tháng có hơn một ngàn tiền lương đó”

“Ừm……” Thường Anh Kiệt hàm hồ trả lời, “Cũng đúng”

Thường Ý Hoan không nghĩ tới cha mẹ cô thế nhưng lại muốn cô nghỉ hè về nhà. Cô vốn dĩ đều tính toán xong rồi, thừa dịp nghỉ hè người lên mạng nhiều hơn, phần lớn thời gian sẽ phát sóng trực tiếp, tranh thủ kiếm chút tiền cũng dư dả chút. Không nghĩ tới kế hoạch lúc này đều bị quấy rầy.

Sau khi rời khỏi nhà mới phát hiện tiền có bao nhiêu quan trọng. Cuộc sống ở bên ngoài nơi chốn đều phải cần tiền, không có tiền thì ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy không tự tin.

Thường Ý Hoan cũng không phải ngay từ đầu đều đắm mình trụy lạc mà nghĩ đến việc làm phát sóng trực tiếp sắc tình, chỉ là sinh hoạt đại học làm cô mê mắt. Chỉ ngay trong phòng ngủ bạn cùng phòng của cô mà thôi, các cô ấy mỗi người đều có gia cảnh tốt, ăn mặc cùng đồ dùng mọi thứ đều là hàng hiệu

Cô hiểu rõ trình độ kinh tế trong nhà , biết mình không cách nào cùng các cô ấy-- những thiên chi kiều nữ so sánh .

Nhưng lý trí biết là một chuyện, khi nhìn thấy sự khác biệt dù rất nhỏ lại biến thành cụ thể rõ ràng trước mắt thì trong lòng vẫn không có cách nào thờ ơ bỏ qua được.

Thí dụ như cô cực cực khổ khổ tích cóp nửa năm sinh hoạt phí rốt cuộc cũng có thể mua bộ quần ao mong muốn đến tay , nhưng quần áo như vậy ở trong tủ quần áo bạn cùng phòng cô lại ở trạng thái không dùng tới để ở một xó.

Người ta cũng không cười nhạo hoặc khinh thường cô, nhưng cứ bình bình đạm đạm như thế mới thật sự làm cho con người cảm thấy vô lực.

Cái khác không nói, trước kỳ nghỉ, sau khai giảng một nhóm bảy người muốn vui vui vẻ vẻ đi ra ngoài tụ tập ăn cơm một bữa, kết quả thời điểm nhìn đến cô , mỗi lần các cô ấy đều phải thật cẩn thận tự hỏi tìm từ, châm chước địa điểm dùng cơm, sợ đi đến tiệm cơm quá quý sẽ vượt qua năng lực kinh tế của cô , hoặc là ăn chút đồ vật quá quý sẽ khiến sinh hoạt của cô có gánh nặng.

Nhưng kỳ thật “Quá quý” ở trong miệng ở các cô ấy, trong mắt cô thật sự cũng chỉ là những đồ ăn bình thường đến không thể lại bình thường hơn.

Mà loại lựa chọn “Thật cẩn thận” này của các cô ấy, luôn là làm Thường Ý Hoan cảm thấy thực thất bại.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~