Nhân Gian Hoang Đường

Chương 6: Sợ con gái biến thành đ.ãng phụ nghỉ hè bảo cô về nhà

Chỉ chớp mắt thời gian đã tới tháng sáu.

Con trai nhỏ của Thường Anh Kiệt Bằng Phi từ nhà trẻ nghỉ về nhà.

Đứa trẻ bốn năm tuổi tính tình nghịch ngợm thích gây sự, đúng là thời điểm người chê chó ghét , Thường Anh Kiệt mấy ngày này không ít lần tóm được hắn mà đánh một trận.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, hôm nay chạng vạng, thường Bằng Phi cùng các bạn học nhỏ đi sờ cá ở Hạ Hà làm cho cả người đầy nước bùn đã trở về nhà, sau đó lại bị Thường Anh Kiệt chỉnh một đốn sửa chữa một trận!

Thanh âm con nít tru lên có lực xuyên thấu cực cường đại, cách tám dặm cũng có thể nghe được. Cho nên Thường Anh Kiệt mới đánh được một nửa, bà nương Diêm Mỹ Quyên của hắn liền vô cùng lo lắng vọt tiến vào.

Vào sân, Diêm Mỹ Quyên một tay đem Thường Bằng Phi kéo qua, nhanh chóng kéo quần con trai xuống xem mông hắn đã sưng thành cái dạng gì.

Làn da của trẻ con nộn mềm, Thường Bằng Phi lại được Diêm Mỹ Quyên sủng nịch, ngày thường một chút ủy khuất đều chịu không nổi, lúc này nhìn thấy Diêm Mỹ Quyên nhìn chằm chằm cái mông “Cao sưng” của hắn đau lòng đến mức mắng chửi người, cái miệng nhỏ của Thường Bằng Phi liền bẹp một tiếng lớn tiếng kêu khóc ra.

Hắn tuổi còn nhỏ nhưng lại lanh lợi, căn bản không cáo trạng cha , cũng chỉ khóc, khóc đến mức mẹ nó đôi mắt cũng hồng hồng, hắn mới dần dần thu lại nước mắt, cái miệng nhỏ bắt đầu dẩu trề môi nghẹn ngào.

Diêm Mỹ Quyên nào chịu được cái dạng này, bà lập tức liền bắt lấy cánh tay Thường Anh Kiệt gào to lên, “Tiểu Phi mới bao lớn chứ! Nó còn không đến năm tuổi!

Ông một người lớn như vậy sao có thể tàn nhẫn hạ lực tay lớn như vậy.”

“Con trai là của một mình tôi sao? Bằng Phi không phải là con trai ông sao? Ông sao có thể nhẫn tâm như vậy !”

Thường Anh Kiệt phát hỏa đến mức trợn trừng mắt, rút khỏi tay bà nương, lớn tiếng nói, “Mẹ hiền chiều hư con! Nó sớm hay muộn cũng sẽ bị bà sủng hư”

“Là tôi muốn đánh nó sao? Bà xem nó đi, toàn thân có nơi nào sách sẽ sao?

Lại dám đi theo mấy tiểu tử choai choai nhà người khác đến Hạ Hà! Bà cũng biết nó không đến năm tuổi, bà nhìn nhìn năng lực nghịch ngợm này của nó đi, lại không quản, nó có thể phá đến tận trời cao!”

Diêm Mỹ Quyên cũng nhìn thấy bùn dơ bẩn trên người con trai , bà biết chồng mình hôm nay đánh con cũng có nguyên nhân cả, nhưng không được mặt mũi xuống chịu thua, bà lôi kéo con trai đi đến bên vòi rửa sạch sẽ, trong miệng thầm thì thì thầm nói, “Cho dù nón ghịch ngợm gây sự, ông cũng nên dạy bảo nó trước, sao có thể nhấc tay liền tàn nhẫn đánh con trai được”

Dứt lời không đợi hắn phản bác, Diêm Mỹ Quyên lại lớn tiếng răn dạy Thường Bằng Phi một phen.

Bà ở kia nghiêm trang giáo huấn đứa bé, Thường Anh Kiệt cũng không thể lại cùng bà tiếp tục đấu võ mồm. Hắn mắt lạnh nhìn hai mẹ con kẻ xướng người hoạ một người phê bình ,một người nhận sai, --hừ-- lạnh một tiếng xoay người vào phòng.

Ăn qua cơm chiều, hai vợ chồng cứ theo lẽ thường là đi phòng khách xem TV một lát, sau đó về phòng nghỉ tạm.

Thường Bằng Phi điên xuồng chơi một ngày lại bị cha hắn đánh một trận, lúc này đã sớm đánh tiếng ngáy khò khè nhỏ ngủ ngon lành.

Mùa hè nóng, trong nhà lại chỉ có phòng ngủ bọn họ mới có điều hòa, cho nên Thường Bằng Phi hiện tại vẫn theo bọn họ ngủ chung như cũ .

Nghe con trai nhỏ đã có tiết tấu đánh tiếng ngáy, Thường Anh Kiệt lại dùng tay vỗ nhẹ lưng con trai để nó ngủ càng ngon, nhìn Diêm Mỹ Quyên nói, “Nghỉ hè để Ý Hoan trở về đi”

“Sao vậy?” Diêm Mỹ Quyên khó hiểu, “Không phải nói để con bé cùng Tình Tình đi ra ngoài để biết nhiều kiến thức hơn dao?”

Kiến thức…… kiến thức?

Trong lòng Thường Anh Kiệt hừ lạnh, lại thêm cái kiến thức kia nữa thì khuê nữ của hắn sẽ biến thành da^ʍ oa đãng phụ mất!

Hắn hiện tại hoài nghi Ý Hoan chính là bị Diêm Tình Tình dạy hư.