Thường Anh Kiệt gần đây vô cùng buồn rầu.
Hắn không ngờ con gái ở nhà ngoan ngoãn hiếu thuận nghe lời hiểu chuyện của mình ở bên ngoài lại làm chuyện phóng đãng như vậy!
Tuy rằng lúc ở phòng phát sóng trực tiếp rất ít mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ cần có người tặng lễ vật đề ra yêu cầu thì con bé liền sẽ tận lực thỏa mãn. Hắn thậm chí nhìn đã nhìn thấy con gái cầm một cây mô phỏng dương cụ ở trong miệng từng chút từng chút phun ra nuốt vào, cuối cùng lúc người khác tặng chút lễ vật đáng tiền liền đem căn dươиɠ ѵậŧ kia cắm tới tiểu bức của mình, bắt chước làʍ t̠ìиɦ tự an ủi.
Vừa cắm còn vừa cắn môi xoa thịt mềm trước ngực chính mình, tay nhỏ đem hai luồng vυ' trắng bóng mềm như bông xoa nắn nhũ thịt tràn ra bốn phía.
Nhưng đúng như Viên Tiến Tài nói, kỹ thuật vẫn không được.
Xoa vυ' cũng không phải xoa như vậy, nếu là hắn……
Không!
Thường Anh Kiệt nhanh chóng ngăn lại suy nghĩ miên man của mình .
Hắn thật sự là súc sinh, con gái mình nuôi dưỡng mười tám năm, ngày thường không nói là thiên kiều bách sủng, nhưng cũng chưa từng để con bé ở nhà chịu qua ủy khuất gì .
Hắn hiện tại đang suy nghĩ cái gì, muốn xoa vυ' con gái chính mình? Thậm chí đêm qua còn mơ thấy hắn đang liếʍ tiểu bức con gái mình?
Không chỉ có liếʍ, hắn còn đem toàn bộ tao thủy nuốt vào, ăn đến một giọt cũng không dư thừa!
Càng nghĩ càng cảm thấy chính mình là cầm thú! Thường Anh Kiệt ảo não đem tóc mình nắm lên, trong tiếng nhắc mãi của bà nương nhà mình thì bước ra khỏi cửa nhà.
Đi đâu? Cũng không có mục đích đến.
Ngày hôm qua còn nghĩ về sau phải tìn chút việc làm tích cóp chút của hồi môn cho Thường Ý Hoan , hôm nay hắn đã hoàn toàn không còn tâm tư này. Người ta nào cần dùng hồi môn hắn tích cóp , chỉ cần cho người ta nhìn xem tao bức liền kiếm được tiền!
Viên Tiến Tài nói không sai, là tao hóa, người khác chỉ cần đưa tiền là có thể mở chân ra để người thao , đúng là lãng hóa, nói không chừng ở bên ngoài đã bị không ít đàn ông thao qua !
Xem! Người khác có thể xem vì sao hắn không thể xem!
Chỉ bởi vì hắn là ba nàng?
Vậy hắn hẳn là càng phải nhìn! Hắn cực cực khổ khổ dưỡng nàng mười mấy năm, không có đạo lý với danh nghĩ là ba , hắn còn không chưa xem qua thân mình nàng đâu, đàn ông khác đều đã nhìn hết rồi!
Càng nghĩ càng hận, Thường Anh Kiệt bất tri bất giác lại đi qua năm ngõ nhỏ.
“Lão Thường tới rồi sao!” Mấy người đàn ông nhàn rỗi vẫn nhiệt tình cùng hắn chào hỏi như trước .
“A…… Mấy anh cũng đến chơi sao?” Thường Anh Kiệt đáp lời, thấy hôm nay mấy người bọn họ đều tụ tập liền thuận miệng hỏi vài câu, “Hôm nay sao các người đều đến đây vậy, có hẹn sao?”
Lão Quân trong miệng ngậm thuốc lá đĩnh cái bụng phệ cười phóng đãng đáp lại, “Nhất thời tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, NÊN đều chạy đến nhà lão Viên xem chút đồ vật .”
“Chú cũng muốn xem sao?” Người nọ trêu đùa nhìn Thường Anh Kiệt, “Muốn xem thì nhanh lên, rất nhiều người , đi chậm thì không còn chỗ đâu.”
Tươi cười trên mặt Thường Anh Kiệt thiếu chút nữa ngưng đọng, hắn cười gượng hỏi, “Thứ tốt gì vậy? Một đám ngay cả bài cũng không đánh”
“Ai biết!” Có người cười ha hả, “Tò mò thì chú liền nhanh vào đi, thằng lớn nhà chú sáng sớm liền chạy tới chiếm chỗ. Chú đi nói không chừng còn có thể để hắn đổi chỗ cho chú xem đã mắt”
“……” Tươi cười trên mặt Thường Anh Kiệt hoàn toàn không duy trì được nữa.