Nhân Gian Hoang Đường

Chương 1: Nữ chủ s.ắc t.ình vs Ba ba háo sắc: Gió nổi lên

Thời tiết Tuyên thành vào tháng 5 giống như ông trời lật mặt, nguyên tối ngày hôm qua không một lời báo trước nửa đêm đổ mưa to, hôm nay giữa trưa thái ánh mặt trời đang chói chang, được nửa ngày , trên mặt đất liền rơi tí tách mấy hạt mưa khó thấy.

Lúc chạng vạng, Thường Anh Kiệt một tay đem áo sơ mi khoác ở trên vai, đi bộ qua năm con hẻm.

Ở cây đa đầu hẻm vẫn có một đám nhàn rỗi tụ tập “cắm hoa đánh đàn” như ngày bình thường , ở đó hít mây nhả khói, hút thuốc đánh bài. Lão Thường cũng đã từng là một thành viên trong đám bọn họ , nhưng nay đã khác xưa, con gái của Thường lão Ngũ hắn có tiền đồ, hắn đơn nhiên không thể lại giống như những người này , cả ngày chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi.

Ở trấn nhỏ này có con ai có thể so với con gái hắn -- Thường Ý Hoan không chỉ thi đậu một trường đại học không tồi, từ khi bắt đầu đại học năm 2 liền mang tiền về cho đám ký sinh trùng trong nhà sống.

Thường Anh Kiệt cảm thấy mệnh hắn quá tốt , chính là mệnh có thể làm anh hùng hào kiệt, hắn sống không vẻ vang lắm nhưng con gái hắn sẽ giúp hắn tranh đua. Không phải nói miệng, con gái hắn còn gửi về nhà 5000 đồng tiền để trả tiền mạt chược hắn thua lão Viên.

Thường Anh Kiệt sau chuyện đó cảm thấy mình không thể lại cà lơ phất phơ qua ngày như vậy, mắt nhìn tiền đồ của con gái sẽ bị tổn hại vì cái nhà này, dùng lời vợ hắn nói, nếu hai người bọn họ lại làm chuyện bất chính nào nữa thì sẽ kéo chân sau của con gái.

Hắn còn đang trông cậy vào con gái của mình tìm cho hắn một chàng rể có tiền để hắn sống qua ngày thật tốt, để con rể có thể giúp con trai nhỏ kéo chút quan hệ trong việc làm tương lai, vì vậy hắn không thể lại kéo chân sau con gái lớn nhà mình như thế này nữa!

Vì thế, nghe bà nương nhà hắn phân tích một hồi lợi và hại, Thường Anh Kiệt liền nhanh chóng mang theo tiền lại đây.

Nhà lão Viên ở tận cùng bên trong, phải đi qua năm ngõ nhỏ , là căn cứ địa thường lui tới của một đám nhàn rỗi đánh bài đánh bạc . Nhưng mấy năm nay phía trên kiểm tra nghiêm, hơn nữa con lão Viên cũng vào Cục Công An huyện bọn họ làm việc , nơi này mới đóng cửa.

Con trai đi làm việc cho nhà nước, trong nhà cũng không thể còn mở sòng bạc đúng không? Vạn nhất quay đầu bị người ta cấp báo, chậm trễ tiền đồ của con trai thì phải làm sao?

Cả đời Viên Tiến Tài chỉ có một đứa con trai là Viên Gia Bảo, cho dù thế nào thì hắn cũng không dám đem chuyện con trai ra đánh cuộc. Cho nên rối rắm một phen, “Sòng bạc” Viên gia cuối cùng vẫn là đóng.

Nhưng mà ngày thường đánh bài , đánh cái mạt chược vẫn là không tránh được.

Viên Gia Bảo ở trong huyện đi làm, một tháng mới trở về một lần, Viên Tiến Tài lại không giống với Thường Anh Kiệt, trong nhà còn có thêm bà nương, hắn độc thân, không cùng những người đàn ông nhàn rỗi này chơi thì chơi với ai ?

Nhưng hôm nay Viên gia có chút an tĩnh, Thường Anh Kiệt đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, không nghe thấy trong phòng nhao nhao, hắn giơ tay vỗ vỗ cửa, hô, “Anh Viên , ở nhà không? Tôi là Anh Kiệt, tìm anh có chút việc.”

“Đi đâu rồi” có tiếng người từ trong phòng chạy về phía này , “Tới”

“Lão Ngũ a, mau vào đi” Viên Tiến Tài vô cùng nhiệt tình.

Thường Anh Kiệt --hắc hắc-- cười đi vào, Viên Tiến Tài ở phía sau khóa cửa.

Thường Anh Kiệt nghi hoặc, “Đóng cửa làm gì vậy anh Viên? Đúng rồi, tôi hôm nay tới là để trả tiền……”

“Còn tiền?”

“A……” Thường Anh Kiệt khó nén mà đắc ý cười toét miệng, “Con gái Ý Hoan của tôi không phải học ngoại ngữ sao? Nó ở trên mạng nhận được công việc phiên dịch, ngày thường không bận còn làm gia sư ở trên mạng, hiện tại tháng nào đều có thể gửi chút tiền về nhà. Tôi cùng vợ liền suy nghĩ vẫn là nên đem tiền trả hết nợ bên ngoài trước, sau này cũng nên kiếm chút việc làm, trong nhà cũng tích góp chút cho con gái cùng con trai!”

“U” Viên Tiến Tài sờ sờ đầu của mình, “Tiểu tử chú cũng được đó ! Con gái có tiền đồ ,mình cũng đi theo chính đạo! Được, tôi đây là người ngoài không nói được gì thêm , anh cũng ngóng trông chú càng ngày càng tốt chứ sao”

“Hắc hắc!” Thường Anh Kiệt cười, đem tiền trong túi móc ra đưa cho Viên Tiến Tài, “Anh Viên đếm đi, 5000”

Viên Tiến Tài nhận tiền liền nhét vào trong túi, “Anh em chúng ta quen biết đã lâu , tôi có thể không tin chú sao?”

Mấu chốt là cho Thường Anh Kiệt mượn hai cái lá gan, hắn cũng không dám lừa hắn.

“Cũng mấy ngày không gặp, hai anh em ta uống hai ly?”

Thường Anh Kiệt xua tay, “Lúc tôi đi, đã cùng bà nương trong nhà nói, một lát liền trở về”

“Vậy sao được! Để tôi gọi điện thoại nói em dâu một tiếng là được, mấy người đàn ông ra cửa ai mà không uống chút rượu bia?”

Thường Anh Kiệt cũng chỉ là khách sáo hai câu mà thôi, thấy Viên Tiến Tài nhiệt tình như vậy hắn thuận thế liền đáp ứng.

“Ai, lúc này cũng vừa đúng lúc” đôi mắt Viên Tiến Tài xoay chuyển, nụ cười dâʍ đãиɠ nói, “Anh có thứ tốt này, chờ lát nữa cho chú nhìn một cái”

Thường Anh Kiệt hiểu ngầm, trên mặt cũng mang theo tươi cười.

Hai anh em bọn họ chỉnh TV sau đó lại dọn rượu lên chuẩn bị uống, hết một bình rượu trắng, hai người đều đã buông thả, sắc mặt đỏ bừng huênh hoang như lúc còn tuổi trẻ chiến tích “Anh dũng” .

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~