Căn Hộ Có Quỷ

Chương 27: 27: Tôi Đã Trúng Phép Thuật Mang Tên “ân Tử Dạ” Mất Rồi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Amelie.Vo

Tuy là một con quỷ nhưng khi Tử Dạ đeo thêm chiếc khẩu trang màu đen, một bên tóc che chắn đi vết sẹo ở nửa khuôn mặt trái thì nhìn cậu chẳng khác người bình thường là mấy.

Vi diệu hơn chính là điện thoại của cậu có thể quét mã QR khai báo y tế, vậy nên chúng tôi cứ thế tiến vào trung tâm thương mại mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Tất nhiên, cậu có giải thích rằng, ngay cả khi có người ngăn cậu lại, thì cậu vẫn có thể biến thành quỷ hồn để đi vào.

Khắp nơi trong trung tâm mua sắm đều trưng bày những chiếc áo lông vũ theo xu hướng thời trang mới.

Vóc người Tử Dạ vai rộng chân dài, dù là bộ đồ nào khoác lên người cậu cũng đều trông đẹp mắt.

“Cái áo màu trắng này đẹp quá nè!” Tôi ướm thử chiều dài.

Song, tôi lập tức bị thu hút bởi một chiếc áo lông vũ dáng suông mẫu mã mới:

“Cái này ngầu đét!”

“Bộ màu đen này cũng xinh này, sờ thử thấy chất lượng khá tốt á!”

Cô nàng nhân viên bán hàng đứng bên cạnh bảo:

“Hay là chị cứ để bạn trai vào thử hết đi!”

“Không phải bạn trai~” Tôi nhỏ giọng thanh minh.

Nhân viên bán hàng: “Mặt hàng chất lượng cao như vậy chị phải sớm giữ chắc nhé ~”

Tử Dạ đứng một bên cười khổ.

Tôi đẩy cậu vào phòng thử đồ: “Cười gì mà cười, vào thay thử lẹ lên!”

Tôi chọn bộ nào, cậu liền thử bộ nấy.

Tôi đã dự tính sẵn vài ba bộ trong đầu để cho cậu thử rồi đây.

Tử Dạ thay bộ đầu tiên và bước ra khỏi phòng thay đồ.

Đúng như dự đoán, nhìn cậu hệt như người mẫu tạp chí đang chụp ảnh… ngoại trừ phần lưng có hơi khòm.

“Thẳng lưng lên!” Tôi vỗ vỗ vai cậu.

Bị nhắc nhở, cậu vội vàng thẳng lưng, tay sờ mái tóc ngượng nghịu:

“Đẹp không?”

Đôi mắt như sao sáng thế kia thì làm sao mà không đẹp được cơ chứ?

Giờ phút này, Tử Dạ đang mặc một chiếc áo lông vũ ngắn màu trắng ngà, bên dưới là một chiếc quần jogger với họa tiết rằn ri quân đội [1], thắt lưng bản rộng màu nâu sẫm.

Lúc cậu nhìn tôi cười, tôi bất giác cảm thấy chàng trai này thật mềm mại và đáng yêu quá thể!

Tử Dạ lại đi thay một bộ đồ khác.

Lần này là một chiếc áo lông vũ kết hợp hai màu xanh đỏ rất hợp mốt, trước ngực có hình chú chuột Mickey nho nhỏ, phía dưới mặc một chiếc quần thể thao đen sọc trắng.

Lúc cậu bước ra, cô nàng nhân viên bán hàng liền đưa cho cậu một chiếc mũ lưỡi trai.

Cả người cậu toát lên vẻ trẻ trung và đẹp đẽ rạng ngời, khiến cho những người ở gần đó đều xuýt xoa ngưỡng mộ: “Woah, người mẫu nhà ai đấy? Đẹp trai quá nhỉ?”

Nhân viên bán hàng đứng kế bên nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh:

“Em trai à, chắc em phải cao cỡ 1 mét 87 hay 1 mét 88 gì ấy đúng không? Mang đôi giày này vào cũng gần 1 mét 9 luôn rồi…”

Tử Dạ gật đầu.

Cậu hỏi tôi: “Chị ơi, trông có đẹp không?”

Tôi gật đầu lia lịa, tay đưa cho cậu chiếc áo khoác màu đen: “Mặc thử cái này xem.”

Lần này cậu vừa đi ra…

Đây là chiếc áo lông cáo màu xám đậm dài đến thắt lưng, vừa trang nhã lại vừa độc đáo, đằng trước ngực có thêu một chiếc vương miện vàng be bé và một đôi cánh dơi viền bạc ở đằng sau lưng, hoàn toàn làm bật lên được vóc người cùng khí chất của Tử Dạ.

Thoạt nhìn bóng lưng của cậu, trong đầu tôi liền bật lên một dòng suy nghĩ: “Bà nó chứ, người đàn ông này đúng là cực phẩm!”

“Nhìn đẹp không?” Cậu hỏi.

Tôi chỉnh lại mũ cho Tử Dạ, rồi nói một cách nghiêm chỉnh:

“Chị đã chấm bộ này rồi.”

Tử Dạ suy tư một hồi rồi nhìn tôi với vẻ mặt ủy khuất:

“Quả nhiên là chị thích phong cách trưởng thành hơn là mấy bộ đồ dễ thương nhí nhố.”

Tôi bẹo má Tử Dạ: “Nghĩ linh tinh cái gì vậy?”

Cậu cười tủm tỉm: “Có điều em biết, thật ra thì kiểu chị thích nhất chính là giống với chú cún con yếu ớt tội nghiệp mà chị nhặt ở ngoài đường mang về nhà và chỉ thuộc về riêng mình chị, em nói có đúng không nè.”

Mặt tôi in đầy dấu chấm hỏi: Tôi nhặt được cún con khi nào cơ??????

Tôi hỏi đàng hoàng: “Em không thấy cái hình cánh dơi này đặc biệt hợp với em sao?”

Cậu he hé miệng, để lộ một phần răng nanh: “Là vì cái này à?”

“Cái tên ngốc xít này, đôi cánh tượng trưng cho sự tự do!”

“Ồ ~ ~” Thanh âm cậu ngâm dài.

“Bộ áo này vừa ấm vừa ngầu, còn mang hàm nghĩa sâu xa nữa!”

Tử Dạ liên tục gật đầu như thể hoàn toàn đồng tình với tôi.

Lúc này, tôi mới xem mác quần áo.

Thôi chết dở! Cái áo lông vũ này có giá những 2 598 tệ(≈ 9 300 000 đồng), không bao gồm áo len trắng bên trong cùng với quần dài!

Cô nàng nhân viên bán hàng gõ máy tính tiền lộc cộc:

“Chị ơi, chất lượng của cái áo lông vũ này xịn cực mà mặc vào cũng ấm nữa, đang là mẫu được ưa chuộng nhất của bên em đó.

Giờ đang giảm 10%, chỉ còn khoảng… 2338 tệ à!”(≈ 8 300 000 đồng)

2 338 tệ!

Cái áo khoác đắt nhất của tôi cũng chỉ có 260 tệ thôi có được không vậy, mà đó là tôi đã mặc những mấy năm liền… Sao tự dưng tôi lại bốc đồng đi đưa cậu ấy tới trung tâm mua sắm để mua áo khoác thế!

Tôi còn nợ tín dụng hơn 3 000 tệ.

Nếu muốn mua cái áo này, tôi lại phải tiếp tục quẹt thẻ tín dụng.

Thôi thì ngày 10 tây sắp tới sẽ có lương, mà giờ cũng gần đến năm mới, cho dù là thực tập sinh thì cũng phải được thưởng một hai nghìn tệ chứ đúng không?

Đúng thật là Tử Dạ đang rất cần một chiếc áo khoác để giữ ấm, hơn nữa chiếc áo này còn có ý nghĩa tốt đẹp nữa, vô cùng phù hợp với cậu luôn.

AAA! Thôi mua đại đi ~ AAA!

“Được, vậy tính tiền”.

Tôi dõng dạc nói.

Cô nàng nhân viên bán hàng vui mừng hỏi lại:

“Vậy chị có lấy luôn áo len và quần dài không ạ? Mua một bộ lời lắm đấy, chỉ có 3 150 tệ thôi.

À, em bớt cho chị còn 3 100 tệ nhé?”

“Được, vậy tính chung đi.” Trái tim tôi run rẩy từng hồi.

Nào ngờ Tử Dạ kéo tôi ra đằng sau lưng cậu, rồi móc từ trong túi một tấm thẻ, đưa cho nhân viên bán hàng:

“Chị quẹt giùm tôi tấm thẻ này.”

Tôi: “???”

Tôi: “Thẻ ngân hàng của em hả?”

Tôi: “Em lại còn có thẻ ngân hàng à?!”

Tử Dạ cúi đầu nói nhỏ vào tai tôi để giải đáp hết thảy những nghi vấn:

“Sau khi chết rồi, thẻ tiết kiệm vẫn sử dụng được.

Em vất vả lắm mới tìm ra nó đấy, bên trong chắc chắn vẫn còn đủ dùng, chị đừng lo lắng nhé.”

“Đó hẳn không phải là tiền của ba mẹ em đấy chứ?”

“Trước đây lúc còn đi học, em có tự mình đi làm kiếm tiền thêm, tất cả đều là tiền em dành dụm được.” Thấy tôi hơi chần chừ, Tử Dạ liền trưng ra vẻ mặt đáng thương rồi bổ sung thêm: “Em quay về lục tung hết từ tủ lớn đến tủ nhỏ, bất chấp rủi ro bị bà nội phát hiện, mới tìm được tấm thẻ ở dưới đáy một chiếc rương.

Chẳng lẽ chị không định cho em xài nó hay sao?”

“Thẻ của em, đương nhiên là em được quyền xài rồi!” Tôi đáp.

Cậu chợt nở một nụ cười tươi roi rói:

“Vậy thì để em mua cho chị một bộ luôn nhé!”

Tôi vẫn còn ngơ ngác, rồi lắc đầu nguầy nguậy:

“Thôi thôi, không cần đâu, chị còn tận hai cái áo khoác mặc mùa đông, đổi qua đổi lại là được rồi!”

“Chị đã mua cho em quá trời quà, hôm nay em muốn tặng lại cho chị một món, có được không chị?”

“…… Ơ thì……”

Thế là Tử Dạ bèn hớn hở kéo tôi sang mua một bộ phối cùng với bộ của cậu.

Cậu mặc màu đen, còn tôi mặc màu trắng.

Cậu có đôi cánh dơi, còn tôi có đôi cánh thiên nga, nhìn hệt như hai cô cậu mới lớn vậy…

Khi cả hai người ra khỏi trung tâm mua sắm, tuyết đã bắt đầu rơi.

Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm, vì thế tôi kích động vô cùng.

Hai chúng tôi đứng sóng vai bên nhau dưới ánh đèn đường, ngắm nhìn những bông tuyết bé xíu tản mác rơi từ trên trời xuống.

Tôi chìa tay ra đón lấy chúng khiến đôi bàn tay ửng hồng vì lạnh.

Ngay sau đó, Tử Dạ liền tháo khẩu trang, nắm lấy bàn tay tôi, rồi nhè nhẹ thổi bay những bông tuyết.

Hơi thở của cậu thật ấm áp xiết bao!

Tôi cười tít mắt, đưa tay lên chạm vào lông mi của cậu.

Những bông tuyết tí teo dính lên đôi hàng mi của chàng trai rồi chầm chậm tan vào hư vô, tỏa ra làn hơi lành lạnh.

“Tụi mình tản bộ một lát rồi bắt tàu điện ngầm về được không, chị vẫn còn muốn ngắm tuyết.” Tôi đề nghị.

“Ừm được.”

“Đi bộ một trạm nhé.”

“Vâng.”

“Chà, em phải xách nhiều đồ vậy à, để chị cầm phụ một túi cho.”

“Chị biết là em khỏe mà.” Cậu ngấm ngầm tự mãn.

“Ha ha, vậy tụi mình đi bộ hai trạm nhé?”

“Chị muốn sao cũng được nè.” Ngón tay cậu lướt qua cổ tay đỏ ửng của tôi: “Mà cổ tay chị bị cái tên đáng ghét kia làm đau, thể nào ngày mai nó cũng bầm cho xem.”

“Em mà không nhắc là xém chút nữa chị cũng quên béng luôn chuyện này.” Quả thực bây giờ tôi vẫn cảm thấy nhưng nhức.

“Về nhà em sẽ chữa lành cho chị.” Tử Dạ vừa liếʍ môi, vừa nhìn tôi chằm chặp.

Tôi đánh “ực” một cái.

Cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ bàn tay của cậu, tôi không nhịn được việc muốn hỏi lại một câu hỏi cũ rích:

“Tử Dạ này, có thật em là quỷ hay không?”

“Ừm, là thật.”

“Thế nhưng mà đối với chị, em còn chân thật hơn cả con người nữa.”

“Có lẽ trên đời này, chỉ có mỗi chị biết em là quỷ mà thôi.”

“Là nhóc quỷ của chị.” Tôi được đằng chân lân đằng đầu.

Tử Dạ mỉm cười vuốt lại mái tóc cho tôi.

Tôi nhận ra hình như vết sẹo bên nửa mặt trái của cậu ngày càng nhạt bớt.

Cậu hỏi:

“Chị à, hôm nay một hai điều chị mong mỏi đã thành hiện thực chưa?”

Cậu bắt chước điệu bộ của tôi, giọng thỏ thẻ ngọt ngào như kẹo bông:

“Muốn cùng đi dạo phố và mua cho em những bộ quần áo đẹp đẽ nhất, để khi nhìn vào em mọi người sẽ nói rằng: Woah, kia là con nhà ai mà dáng người còn đẹp hơn cả người mẫu trên tạp chí vậy?…”

“AAAA! Xì-tốp, ngừng ngừng ngừng!” Mặt tôi bỗng chốc nóng bừng lên.

“Chị còn bảo chị không nỡ để cho người khác tha hồ nhìn ngắm em…” Tử Dạ nháy mắt với tôi.

“Em! Em nghe hết đó hả? Không phải lúc đó em ngủ khò rồi sao?”

“Mỗi một câu một chữ chị nói với em, em đều nghe và ghi nhớ hết thảy.” Cậu làm ra vẻ như đó là chuyện hiển nhiên.

“Xì, cứ thích nói phét!”

Lúc này đây, hai vành tai tôi ửng hồng vì ngượng.

Tôi kéo tay Tử Dạ, đi dọc theo con đường ẩm ướt.

Lúc dòng người đông đúc, tôi càng nắm chặt tay cậu hơn, sợ đánh rơi cậu ở đâu mất.

Lúc dòng người thưa thớt, tôi thỉnh thoảng liếc nhìn Tử Dạ, liếc nhìn chóp mũi đo đỏ của cậu, liếc nhìn chiếc xương quai hàm hoàn hảo, liếc nhìn khóe miệng mơ hồ cong cong, vào một ngày tuyết bay lất phất trong hư không, trông nó lại càng thêm đẹp tuyệt.

Sống ở thành phố này bao nhiêu năm, đã ngần ấy lần tôi đi qua con đường đó, nhưng chưa bao giờ tôi thấy nó có gì đặc biệt.

Song, hôm nay, vẫn là con đường này, thế giới bỗng trở nên kỳ diệu và đẹp đẽ quá mức.

Kiến trúc xung quanh trông sạch sẽ hơn, hàng quán hai bên trông tấp nập hơn, cảnh sắc trước mắt trông muôn màu hơn, còn con người ở đây cũng thân thiện hơn.

Những bông tuyết nhỏ rơi xuống trên những mái hiên, trên những ngọn cây, trên những bãi đậu xe, và cả trên tóc, trên vai của hai chúng tôi nữa.

Những giai điệu êm tai khắp phố phường dường như hòa nhịp cùng bước chân và nhịp đập trái tim của hai người.

Và tôi biết.

Tôi đã trúng phép thuật mang tên “Ân Tử Dạ” mất rồi.

Loại phép thuật này khiến trái tim con người ta loạn nhịp.

Khiến cho người ta mặt đỏ, tai hồng.

Và chính bản thân họ sẽ không cách nào ngừng nghĩ đến “phép thuật” này.

Cứ càng nghĩ và càng nghĩ, sẽ bất chợt cười lên ngây ngốc.

Cười mãi.

Và cười hoài.Rốt cuộc cũng đã về đến nhà, tôi cởϊ áσ khoác ra, nhoài người lên giường và lăn qua lăn lại.

Mí mắt tôi díp hết cả rồi, mà tự lúc nào tôi đã ngủ thϊếp đi không biết.

Chiếc giường bỗng chốc lún xuống, đàn hồi một hai lần.

Tử Dạ nằm cạnh bên tôi, nhỏ giọng thì thầm gọi:

“Chị ơi, chị cởϊ qυầи áo đi ngoài đường ra đi, rồi còn tẩy trang nữa.”

“Chị buồn ngủ lắm ~”

Tử Dạ kiên nhẫn giúp tôi cởi chiếc áo len dày rồi cởi nốt chiếc quần giữ nhiệt, tiếp theo đắp cho tôi chiếc chăn điện đã bật công tắc lên.

Sau đó, cậu lại giúp tôi tẩy trang rồi thoa mấy bước kem dưỡng ẩm.

Tôi nhắm chặt mắt, miệng lẩm bẩm:

“Ây, cái tên ngốc này.

Em… chiều chị như vậy, chị sẽ mau chóng biến thành…con lợn lười siêu cấp mất ~”

“Vậy chị cứ biến thành con lợn lười đi, để em nuôi chị.”

“Nuôi chị cho béo rồi mổ thịt chứ gì?” Tôi cố gắng hí mắt ra ngó cậu.

“Sao mà em nỡ mổ thịt chị?” Cậu mỉm cười bó tay với tôi.

Tử Dạ tắt đèn rồi nằm xuống cạnh bên tôi.

Ngón tay cậu khẽ khàng ve vuốt phần cổ tay đau nhức.

Hiện tại, nó đã hơi sưng lên rồi.

“Nếu như gã họ Mã đó còn dám quấy rầy chị.

Chị phải nhớ nói với em, em sẽ không bỏ qua cho hắn.” Cậu hạ thấp thanh âm, sự tàn nhẫn trong đôi mắt sâu hút kia chợt lóe lên tựa một vì sao vụt sáng trong đêm đen.

“Ồ phải rồi, hôm nay em đã nói gì với hắn mà có thể làm cho hắn khϊếp sợ đến thế?” Tôi hỏi.

“Chỉ tùy tiện uy hϊếp hắn một vài câu mà thôi.”

Tôi thực sự quá mức buồn ngủ, vì vậy lời nói của Tử Dạ chỉ như gió thoảng qua tai.

“Có một số người, nhất định phải bị đánh, bị trừng phạt, bị uy hϊếp thì mới biết cái gì nên và không nên làm.” Giọng Tử Dạ nhẹ nhàng như một khúc hát ru ngủ.

“Chẳng hạn như tên ngu xuẩn đã tự ý sa thải chị, tên biếи ŧɦái dám cả gan quấy rối chị, tên hèn nhát bắt chị phải gánh tội thay hắn, hoặc là… tên cặn bã đã dám lưu lại dấu vết trên cơ thể chị.”

“Em đang nói gì ấy…” Tôi quả thực hết chống cự nổi cơn buồn ngủ rồi, chỉ ráng nhắc nhở cậu đôi câu: “Dù sao thì, một nhóc quỷ ngoan không được làm hại người khác…”

“Gã họ Mã đó, chị tính bỏ qua cho hắn ư?”

“Ừm.” Tôi ậm ờ đại.

“Vậy thì em sẽ làm nhóc quỷ ngoan của chị, sẽ tha cho hắn.” Giọng Tử Dạ cực kỳ mềm mại.

“Ừm… Khò…khò…”

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi bỗng cảm thấy cổ tay mình ươn ướt, vừa nóng mà cũng vừa nhột.

Tôi biết Tử Dạ đang liếʍ cổ tay để chữa lành vết thương cho tôi.

Ban đầu, cậu hết sức cẩn thận, nhưng chẳng mấy chốc đã mạnh bạo và tham lam hơn.

Tuy vậy, cảm giác đau nhói lại không đến, bởi vì cậu đã tự kìm hãm lại.

Cậu chợt hóa thành một chú gấu nhồi bông quấn người, chui vào vòng tay tôi, rồi cọ cọ vào cổ tôi như thể đang rất mất kiên nhẫn.

Cậu liều mạng hít hà cơ thể tôi, hơi thở cậu mỗi lúc một nóng bỏng và nặng nhọc, nhưng cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Thế nên trong vô thức, tôi bèn đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Tử Dạ.

“Ngủ đi nào, ngủ rồi sẽ dễ chịu hơn thôi.” Tôi nói.

“Ừm……” Giọng nói của cậu khản đặc: “Chị à… Chị ngủ ngoan.”Chú thích:

[1] Quần jogger họa tiết rằn ri quân đội (họa tiết Camouflage)

.