Bởi vì Tử dạ vẫn luôn không xuất hiện nên tôi quyết định đi tìm cậu. Tôi gọi điện thoại cho thợ sửa ống nước bảo rằng trần nhà bị dột – chuyện này tính ra cũng không hẳn là bịa nhỉ? Bằng một chiếc thang gỗ, anh thợ leo lên gác mái để kiểm tra, và tôi cũng mượn cơ hội này để mà leo lên ngó một chút. Tôi những tưởng sẽ tìm được cậu ngay lập tức, nhưng hoá ra trên đó không có lấy một bóng người.
Sau đó, liên tục một tuần cậu không hề trả lời lại những tờ ghi chú. Căn gác cũng vì vậy mà yên tĩnh dị thường.
Chẳng lẽ là cậu gạt tôi, vốn dĩ cậu không hề sống trên gác mái? Vậy cậu đang ở đâu kia chứ?
Vào một buổi khuya của tuần tiếp theo, tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm và đã rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Cậu đang ngồi xổm trong phòng bếp ăn cơm như một chú cún.
“Tử Dạ!” Tôi vừa reo lên vừa lạch bạch chạy về phía cậu.
Thế nhưng, ngón tay tôi còn chưa kịp chạm vào người trước mặt thì cậu đã gầm gừ với tôi như một con thú hoang đang sợ hãi.
Đôi mắt cậu đỏ ngầu, trên mặt xuất hiện những vết thương mới, quần áo đã nát bươm, còn móng tay thì có vết máu.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Em đánh nhau với ai à? Không nhận ra chị nữa rồi sao?”
Dường như cậu không nghe hiểu tôi nói gì, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thù địch.
Phút kế tiếp, cậu bỏ chạy. Tôi vội vàng ngăn cậu lại nhưng kết quả là nhận được một vết cào vào đùi rướm máu. Máu từ vết thương tức khắc rỉ ra, nóng rát.
Lần này, cậu tựa hồ phát điên lên, đột ngột nhào đến đẩy ngã tôi rồi bắt đầu cúi xuống liếʍ đùi tôi.
Tử Dạ liếʍ hết sức mạnh bạo, cứ thế vừa hút vừa cắn, khiến tôi có cảm giác hơi đau, nhưng hơn hết là thấy nhột nhạt và tê rần…
“Đừng mà……ưm……”
Âm thanh vừa thoát ra khỏi miệng này khiến tôi xấu hổ muốn độn thổ!
Trong khi đó, Tử Dạ càng liếʍ càng tham lam, bờ môi cậu dần dần hướng lên trên!
Khi cánh môi chạm đến vết bầm tím, lẽ ra cơ thể sẽ phải cảm thấy đau đớn, nhưng không hiểu sao tôi không những không thấy đau, mà còn…có phần thoải mái một cách ngượng ngùng?
Ý thức của tôi ngày càng kém rõ ràng. Theo bản năng, tôi giơ tay ra ôm Tử Dạ
Mà động tác của cậu thình lình ngừng lại.
Tử Dạ buông tôi ra.
Có vẻ như cậu đang run rẩy nhè nhẹ, tiêu điểm trong mắt chậm rãi ngưng tụ lại, ánh mắt kia chứa đầy nỗi bất lực cùng tủi thân.
“Em bị làm sao vậy?” Tôi hỏi.
“Chị……” Cậu lẩm bẩm gọi, hiện tại đã khôi phục lại bộ dáng một chú cún lớn đáng thương.
“Em bình thường lại rồi à? Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Vừa nói, tôi vừa cố gắng đứng dậy. Song, đôi chân lúc này đã mềm nhũn, vì thế ngay tức khắc cả cơ thể tôi liền đổ ập lên người Tử Dạ.
Cũng chẳng biết cậu đã nhìn thấy cái gì mà hai vành tai lại đỏ như gấc.
Vì quả đầu bù xù của cậu ngay sát cạnh bên nên tôi tiện thể ghé lại gần ngửi thử.
“Hôi quá!” Tôi chun mũi: “Đi tắm sạch sẽ đi mau lên!”
Tử Dạ nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn lấp lánh, cậu nhẹ giọng nói: “Chị, tắm cho tôi đi.”