Thẩm Ngân Tinh không có gì để nói.
Tại sao lại chỉ chọn cô?1
Anh nói rằng chỉ có cô mới có thể ở bên cạnh anh!
Ngay từ đầu cô đã muốn thẳng thừng cự tuyệt sự theo đuổi này.
Anh nói anh từ chối sự cự tuyệt của cô.
Mọi quyết định đều nằm trong tay anh, lúc nào cũng lộ rõ cô rơi vào thế bị động một cách thái quá.
Thói kiêu ngạo ăn sâu tận xương tủy khiến cô có sự mâu thuẫn trong nhận thức.
Nhưng đối mặt với Bạc Hàn Xuyên, lại có cảm giác bất lực vô cùng.
Cô vén tóc, hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra một cách nặng nhọc.
“Sao lại thở dài? Có chuyện gì khiến em buồn phiền à?”
Thẩm Ngân Tinh nhìn anh.
Anh cứ như vậy lặng lẽ đứng trước mặt cô, áo sơ mi màu trắng đắt đỏ tôn lên đường nét đẹp trai xán lạn hoàn hảo của anh, dáng người thanh mảnh, cao ráo.
Dường như cô nhận ra anh đang đứng trước mặt cô, là dáng vẻ đang cố gắng kiềm chế.
Bởi vì cặp lông mày đen nhánh của anh mỗi năm đều được gọt tỉa trở nên sắc bén.
Nếu như cô đoán không lầm thì nội tâm bên trong người đàn ông này thực sự rất mong manh.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Bạc Hàn Xuyên lại lên tiếng hỏi, theo dõi từng cử động của cô một cách vô tư như thế, một sự lạnh lẽo vô định ẩn chứa sâu trong đôi mắt đen nhánh.
Thẩm Ngân Tinh bình tĩnh lại, mắt nhìn sang chỗ khác, giọng nói có hơi lạnh lùng.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh quá tàn bạo độc đoán, nhưng tôi thì không cam tâm ở thế bị động, đối diện với anh luôn có cảm giác bất lực kiểu như nắm đấm đánh vào bông vậy.”
Bạc Hàn Xuyên nhíu mày, nhẹ nhàng nói.
“Do em tự biến mình thành con nhím đấy chứ, bất cứ ai em cũng đề phòng, bản thân em không tự bước ra, lại còn dùng những chiếc gai trên người để cự tuyệt người khác tới gần em.”
Thầm Ngân Tinh hết sức kinh ngạc, lần nữa quay lại nhìn về phía anh.
Tất cả mọi người đều đang khuyên cô hãy bước ra.
Con ngươi đen láy của Bạc Hàn Xuyên cứ luôn nhìn cô, mãi lâu sau, giọng nói lạnh lùng lại từ từ vang lên.
“Em không cần phải làm gì cả, em có thể tiếp tục làm con nhím của em, dù sao tôi cũng sợ bị đâm.”
Đồng tử của Thẩm Ngân Tinh chợt co lại.
Mãi lâu sau, Thẩm Ngân Tinh mới từ trong hoang mang bình tĩnh lại, tay nắm chặt chiếc chăn mỏng, không biết phải làm sao.
“Tôi... Tôi đi xem thử bà đã tỉnh chưa.”
Cô nói xong liền vén chăn ra, lại nhớ đến áo choàng tắm đang mặc trên người.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng.
Bạc Hàn Xuyên quay người đi, không hề do dự lâu la.
Dưới tầng, nghe thấy tin tốt Lai Dĩnh báo cáo, bà cụ nhà họ Bạc cười vui vẻ đến mức hai mắt híp lại.
Mấy khi tâm trạng vui vẻ cầm lấy quả táo Lai Dĩnh đưa cắn không ngừng ăn hơn nửa quả.
“Chắt của tôi có hy vọng rồi. Ôi chao, con của Ngân Tinh và Hàn Xuyên sinh ra chắc chắn sẽ là bé trai tuyệt nhất thế giới này.”
Lai Dĩnh lại đưa cho bà cụ một miếng táo, mỉm cười nói hùa theo: “Cũng có thể là bé gái mà.”
“Vậy con gái cũng là tuyệt nhất! Chắt nữ của tôi là xinh đẹp nhất.”
“Đúng đúng đúng, chắt của bà chủ chúng ta cho dù là trai hay gái cũng đều là tuyệt nhất trên thế gian này!”
Bà cụ lại càng cười vui vẻ hơn.
Khi Bạc Hàn Xuyên đi từ trên tầng xuống, vừa hay nghe thấy hết tương lai xa vời mà bà cụ tưởng tượng ra.
Anh cũng chưa biết theo đuổi người ta thế nào, bà cụ đã tưởng tượng ra đến đời chắt rồi.
Anh tự nhận thấy bản thân làm việc không được coi là thiếu quyết đoán, cũng chưa từng trì hoãn, sao lại không theo kịp tư duy này của bà cụ cơ chứ?
“Cậu chủ.”
Lai Dĩnh nhìn sang phía cầu thang, nhìn thấy bóng dáng đôi chân thon dài của Bạc Hàn Xuyên trước tiên.
Khuôn mặt vốn tràn ngập sự vui vẻ của bà cụ nhà họ Bạc liền nhăn lại.
“Sao lại nhanh vậy?”
Bước chân của Bạc Hàn Xuyên dừng lại, biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai hơi cứng đờ.