Đã beta lần 2.
Sau một đêm tuyết rơi, trời đất chỉ còn sót lại một màu trắng thuần.
Nồi thuốc trên bếp lò phát ra những tiếng vang "ục ục". Có hai nha hoàn nhỏ tuổi đang phụ trách trông coi, các nàng vừa sắc thuốc vừa ghé vào nhau lẩm bẩm nói chuyện. Đột nhiên hai người hầu trông có vẻ cao lớn đi tới, không nói lời nào đã cầm ấm thuốc đi.
Một nha hoàn vội giữ người lại nói: "Này!Các ngươi làm gì đấy? Đây là thuốc của đại thiếu gia!"
Nàng không hề chú ý tới lúc khoảng cách tới chủ viện càng ngày càng gần, gương mặt của nha hoàn đi theo phía sau nàng lại càng lộ vẻ hoảng loạn.
Cửa sổ trong phòng ngủ đóng chặt, một thanh niên khoác áo lông chồn màu trắng tuyết nửa nằm nửa ngồi trên đầu giường, thi thoảng y "khụ" vài tiếng. Mái tóc dài đen nhánh nhẹ trượt xuống theo gương mặt y, làn da y trắng nõn đến gần như trong suốt.
"Thân thể đã khá hơn chút nào chưa? Gần đây thời tiết lạnh, con mặc nhiều quần áo chút." Trưởng tử cuối cùng cũng tỉnh, Trấn Bắc Hầu nhẹ nhàng thở ra.
Nếu vào thời điểm này mà trưởng tử xảy ra chuyện thì hậu quả cả phủ Trấn Bắc Hầu cũng không thể gánh vác nổi.
"Hiện tại không có người ngoài, phụ thân không cần làm bộ làm tịch. Vì sao con lại trở bệnh, phụ thân thật sự không biết hay sao?" Thanh niên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trấn Bắc Hầu, chậm rãi nói.
"Hơn nữa, xét đến cùng phụ thân đang lo lắng cho con hay lo là sẽ bị vị kia trách tội thì chỉ sợ chỉ có mình ngài hiểu rõ trong lòng."
Chỉ một lời nói đã thành công khơi lên sự tức giận trong lòng Trấn Bắc Hầu. Ông ta quát lớn: "Thẩm Úc!"
Nếu là kiếp trước, Thẩm Úc sẽ e ngại việc cãi nhau với Trấn Bắc Hầu, dù sao y cũng không muốn mất đi tình cảm cha con. Nhưng sống lại một đời, Thẩm Úc không định vì bất cứ người nào mà lại khiến mình phải chịu oan ức.
"Chuyện này không phải chỉ mình con nói là được. Hoàng cung cũng không phải nơi con muốn đến thì đến muốn đi thì đi." Trấn Bắc Hầu miễn cưỡng ngăn chặn cơn tức giận đang dâng lên trong lòng, khuyên nhủ: "Vi phụ biết con thật lòng không muốn, nhưng nếu là những việc khác thì con không muốn thì cũng đành thôi được nhưng việc này là do chính miệng bệ hạ nói ra..."
Thẩm Úc chớp mắt, thầm nghĩ nghe Trấn Bắc Hầu nói rất đường hoàng nhưng cũng không che giấu được sự thật ông ta vì tương lai của mình mà nhét trưởng tử vào hậu cung.
Hoàng đế hiện tại của Đại Hoàn tên là Thương Quân Lẫm, đã lên ngôi được bảy năm, thế nhưng hậu cung vẫn trống vắng đến tận bây giờ. Tấu chương khuyên đế vương đưa mỹ nhân vào cung nhiều đến nỗi đếm không xuể, nhưng Thương Quân Lẫm chỉ vờ như không nhìn thấy. Vốn dĩ các đại thần đã không còn ôm chút hy vọng nào, nhưng vào ngày nọ trong lúc thượng triều Thương Quân Lẫm đã đột nhiên hạ chỉ, muốn con trai của Trấn Bắc Hầu vào cung.
Sau khi Thương Quân Lẫm đăng cơ, hành vi càng thêm thô bạo, không ai dám đυ.ng tới hắn. Trấn Bắc Hầu đến hỏi cũng không dám hỏi, dưới sự ghen ghét cùng hâm mộ của đồng liêu*, còn có những ánh mắt ngóng chờ xem kịch vui của họ, ông ta vội vàng trở về phủ.(đồng nghiệp ver quan lại.)
Ngoài Thẩm Úc, Trấn Bắc Hầu còn có một đứa con vợ lẽ. Tuy rằng Đại Hoàn thịnh hành nam phong, nhưng việc để đích trưởng tử*gả chồng làm vợ lại là loại chuyện chưa từng thấy bao giờ. Về tình về lý, người vào cung nên là đứa con vợ lẽ của Trấn Bắc Hầu. Thế nhưng hắn lại có một người mẹ tốt là Như phu nhân. Nhờ bà ta luôn thổi gió bên tai Trấn Bắc Hầu, bà ta đã thổi mãi cho đến khi ông ta nổi lên ý định đẩy Thẩm Úc vào cung thay cho con trai của bà ta.
*(con trai đầu của vợ cả)
Ai cũng không ngờ tới Trấn Bắc Hầu lại có thể đẩy đứa con duy nhất của vợ cả vào hậu cung. Sau khi nhận được tin này, Thẩm Úc đã lửa giận công tâm*, cứ thế mà hôn mê bất tỉnh. (Cơn tức giận khiến cơ thể sinh bệnh.)
Thẩm Úc nhớ kiếp trước cũng từng như vậy, chỉ là lúc đó chính y không chấp nhận sự bất công của Trấn Bắc Hầu. Vì thế y đã dày công thiết kế một cái bẫy khiến cho Như phu nhân trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo, cuối cùng người phải vào cung vẫn là vị thứ đệ kia, sống lại một đời...
Trấn Bắc Hầu còn đang không ngừng giải thích, ông ta biết rõ rất khó khiến Thẩm Úc chấp nhận chuyện này. Chuyện hậu cung của hoàng đế hiện tại không có một bóng người là sự thật, nhưng chuyện hoàng đế vui giận thất thường, thích gϊếŧ chóc thành tính cũng là sự thật. Thẩm Úc là đích trưởng tử của phủ Trấn Bắc Hầu, nếu không vào cung thì cũng có tương lai xán lạn. Ngược lại nếu vào cung, nhìn thì có vẻ là được độc sủng hậu cung nhưng không ai biết hoàng đế đang nghĩ gì trong đầu cả.
Thẩm Úc nghe trong chốc lát, càng cảm thấy nhàm chán. Sao Trấn Bắc Hầu có thể không biết vào cung sẽ nguy hiểm đến mức nào? Ông ta chỉ là không thèm để ý mà thôi. So với tương lai của bản thân, một đứa con từ nhỏ đến lớn không hề quan tâm chẳng là gì hết.
"Con hiểu rồi," Thẩm Úc ngắt lời Trấn Bắc Hầu rồi nói "Phụ thân nói nhiều như vậy đơn giản cũng là vì muốn con ngoan ngoãn vào cung thôi mà. Được thôi, nhưng con có một yêu cầu."
Không nghĩ tới Thẩm Úc nhanh chóng chấp nhận như vậy, Trấn Bắc Hầu có chút sửng sốt: "Con nói đi."
"Trong viện của con có một nha hoàn tay chân không sạch sẽ. Nếu phụ thân đã tới đây rồi thì tiện tay xử lý giúp con đi." Thẩm Úc nằm ở trên giường, giọng điệu rất bình thản.
"Nha hoàn có vấn đề thì chính con xử lý là được rồi, sao lại bắt cha xử lý chứ?" Trấn Bắc Hầu không rõ vì sao đột nhiên đề tài đã nhảy tới việc xử lý nha hoàn, ông ta có chút mờ mịt.
Xưa nay đích trưởng tử của ông luôn là người có chủ kiến, bình thường những chuyện này y luôn tự mình xử lý. Đây là lần đầu tiên Thẩm Úc nhờ ông hỗ trợ, trong lúc này tâm trạng của ông có chút phức tạp.
Thẩm Úc thầm nghĩ liên quan đến Như phu nhân, đương nhiên muốn ông tới xử lý. Đời này y lựa chọn để mình vào cung, nhưng không đồng nghĩa với việc những gì mẹ con Như phu nhân gây ra sẽ được bỏ qua.
"Thiếu gia, thuốc đã tới rồi." Gã sai vặt bưng bát thuốc vào rồi nói.
Mùi thuốc tràn ngập khắp phòng, Trấn Bắc Hầu không khỏi nhíu mày, lui xuống một bước. Đợi gã sai vặt bưng thuốc đến gần Thẩm Úc rồi nói: "Trước hết con uống thuốc đã, có chuyện gì đợi lát nữa nói sau"
Từ nhỏ thân thể Thẩm Úc đã không tốt, việc uống thuốc đã trở thành một thói quen. Ngửi được mùi thuốc, gương mặt y vẫn như không có chuyện gì xảy ra, y cầm lấy chén thuốc, dùng thìa khuấy khuấy chén thuốc.
Trấn Bắc Hầu thấy Thẩm Úc bưng thuốc nhưng mãi không thấy uống, đôi mày lại càng nhăn. Đang định nói gì đó, Thẩm Úc đã buông cái muỗng xuống.
Cái muỗng và chén thuốc chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thuý. Thẩm Úc lạnh lùng nói: "Đưa người bên ngoài vào đây."
Hai nha hoàn bị mang vào, trong tay một gã sai vặt còn cầm một ấm thuốc.
Trấn Bắc Hầu không rõ nguyên do hỏi: "Làm sao vậy?"
"Phụ thân không ngại hỏi xem các nàng đã làm gì." Thẩm Úc cười như không cười, nhìn hai người đang quỳ gối phía dưới.
Trấn Bắc Hầu dời tầm mắt về phía hai nha hoàn. Hai nha hoàn đều còn nhỏ tuổi, một nha hoàn có vẻ nhỏ tuổi hơn đang bày ra biểu cảm mờ mịt. Nhưng người còn lại lại lộ ra biểu cảm khiến người ta không khỏi nghi ngờ. Nàng ta trông rất sợ hãi, cơ thể co rúm lại, đầy vẻ bất an.
Biểu cảm của Trấn Bắc Hầu nghiêm túc hẳn lên: "Nói, các ngươi đã làm cái gì."
Nhìn như đang hỏi hai người, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại trên người nha hoàn có vẻ mặt không được tự nhiên kia.
Nha hoàn Xuân Vũ cúi đầu, dùng dư quang** quét mắt về phía thanh niên đang nửa nằm trên giường. Vô tình chạm phải ánh nhìn không mang theo bất cứ tình cảm nào của đối phương, nàng ta liền vội dời tầm mắt.(liếc qua)
"Nô, nô tỳ không phải cố ý, là Như phu nhân dùng người nhà để uy hϊếp nô tỳ, sai nô tỳ thêm một ít đồ vật vào trong thuốc của đại thiếu gia. " Xuân Vũ vừa nói vừa vội vàng dập đầu, "Nô tỳ không phải tự nguyện, cầu xin hầu gia, thiếu gia minh giám, tha cho nô tỳ một mạng."
Trấn Bắc Hầu quay đầu nhìn về phía Thẩm Úc. Con trai ông ta có vẻ không hề ngạc nhiên đối với kết quả này, y vẫn đang khép hờ mắt, không rõ biểu cảm.
Quay đầu lại, Trấn Bắc Hầu lạnh lùng nói: "Cô cũng biết bôi nhọ chủ nhân là tội nặng! Cô nói Như phu nhân uy hϊếp cô cho thêm thuốc vào thuốc của thiếu gia, cô có chứng cứ không?"
"Nô tỳ không dám nói dối," Xuân Vũ dập đầu mạnh đến rớm máu, run rẩy móc từ trong l*иg ngực ra một đôi vòng tay bằng ngọc. Nàng nâng hai tay lêи đỉиɦ đầu rồi nói "Đây là đồ Như phu nhân ban cho nô tỳ."
Trấn Bắc Hầu nghiêng nghiêng đầu, người hầu đứng phía sau vội vàng đi qua lấy vòng tay, cung kính trình lên Trấn Bắc Hầu.
Đó là một cặp vòng ngọc được xếp vào hàng tốt nhất, sao một nha hoàn như Xuân Vũ có thể có chứ? Trấn Bắc Hầu liếc mắt một cái liền nhận ra cái vòng ngọc này đã từng được Như phu nhân đeo vài lần.
"Nếu phụ thân không tin thì có thể tìm đại phu tới kiểm tra thuốc." Nhìn thấu sự do dự của Trấn Bắc Hầu, Thẩm Úc nói.
Nếu muốn gây chuyện, đương nhiên Thẩm Úc đã chuẩn bị tốt tất cả. Nha hoàn kia đã cho thêm thuốc vào giúp Như phu nhân mấy lần. Kiếp trước, sau khi phát hiện ra chuyện này, thân thể y đã gần như suy yếu toàn bộ. Sau khi sống lại, chuyện đầu tiên Thẩm Úc làm chính là sai người tìm ra người bị Như phu nhân khống chế và sai khiến, sau đó y chỉ cần chờ Xuân Vũ ra tay.
Không ngờ Xuân Vũ lại dám cắn ngược Như phu nhân, nếu Xuân Vũ có thể vì người nhà mà hại hắn thì đương nhiên cũng có thể vì người nhà mà đẩy lưỡi dao sắc bén về hướng Như phu nhân.
Khi thấy rõ vòng tay kia, trong lòng Trấn Bắc Hầu đã có đáp án, ông ta nhìn về phía trưởng tử của mình rồi chợt nhận ra từ trước đến nay chính ông cũng không quá hiểu rõ về y.
"Con nghĩ như thế nào?"
"Lời này không phải nên hỏi ngài sao, nhi tử chỉ hy vọng ngài có thể xử lý công bằng mà thôi. Sắp tới con sẽ phải vào cung, con tin rằng phụ thân cũng không hy vọng con sẽ mang theo oán hận với Hầu phủ mà tiến cung đúng không." Thẩm Úc ném vấn đề về phía Trấn Bắc Hầu. Ông ta sủng ái Như phu nhân mười mấy năm vẫn như một. Thẩm Úc thật sự muốn xem một chút, giữa tương lai của mình và chân ái của mình, Trấn Bắc Hầu sẽ chọn bên nào.
"À đúng rồi, phụ thân cũng đừng để con đợi lâu, hy vọng trước lúc con tiến cung, ngài có thể trả lại công bằng cho con." Thẩm Úc cười như không cười nhìn Trấn Bắc Hầu. Rõ ràng bộ dáng hiện tại của y rất suy yếu, nhưng lại vẫn khiến người nghe lạnh cả người.
Cách khoảng thời gian từ giờ đến lúc vào cung là còn hơn mười ngày, Thẩm Úc không định kéo dài việc này tới lúc y vào cung. Chỉ vì y chiếm mất vị trí đích trưởng tử, mấy năm nay Như phu nhân vẫn luôn không ngừng âm thầm ám hại y, nếu Thẩm Úc không cảnh giác thì đã bị nàng loại bỏ từ lâu rồi.
Trấn Bắc Hầu nặng nề nhìn Thẩm Úc. Trong nháy mắt, ông ta cảm thấy mình như không hề hiểu rõ đứa con trai này, ông ta cố đè nén suy nghĩ trong lòng xuống rồi gật đầu: "Nếu chuyện này thật sự liên quan tới Như phu nhân thì chắc chắn bản hầu sẽ không bỏ qua."
Trấn Bắc Hầu dẫn hai nha hoàn và ấm thuốc rời đi. Không bao lâu sau, Thẩm Úc đã nghe tin Trấn Bắc Hầu âm thầm mời đại phu đến.
"Thiếu gia, vì sao ngài lại giao chuyện liên quan đến Như phu nhân giao cho hầu gia xử lý. Thiếu gia biết hầu gia đối xử với Như phu nhân......"
Ở Hầu phủ ai cũng biết Trấn Bắc Hầu yêu chiều Như phu nhân đến nỗi bà ta muốn ngôi sao thì sẽ không hái trăng cho. Nếu không nhờ luật pháp Đại Hoàn cấm đưa thϊếp thất lên làm chính thất thì vị trí phu nhân Trấn Bắc Hầu cũng không đến mức bị bỏ trống cho đến nay.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Như phu nhân coi Thẩm Úc như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Khi còn nhỏ Thẩm Úc không biết bản thân đã trúng phải bao nhiêu ám chiêu của đối phương.
Thẩm Úc hơi ngẩng đầu, y đợi nha đắp áo choàng lên giúp mình xong liền ôm lò sưởi tay lên rồi nhẹ nhàng nói: " Nếu Trấn Bắc Hầu thực sự yêu chiều Như phu nhân thì ông ta cũng sẽ không rối rắm lâu như vậy ."
Sau khi bao kín bản thân, Thẩm Úc mới bước ra ngoài.
"Thẩm Úc!"
Thẩm Úc quay đầu lại, thấy rõ bộ dáng của người tới, y không khỏi có chút hoảng hốt.
Người đàn ông mặc đồ màu trắng và có vẻ ngoài xuất chúng kia hiện tại trông ngây ngô hơn trong trí nhớ của y rất nhiều. Thẩm Úc ngơ ngẩn nhìn người đang dần dần tới gần mình, đủ loại cảm xúc hỗn độn xuất hiện trong lòng y.
Đó là người kiếp trước bản thân đã bất chấp tất cả mọi giá mà theo đuổi, đến cuối cùng lại phát hiện tất cả chẳng qua chỉ là một hồi âm mưu, thâm tình là giả, khắc cốt ghi tâm cũng là giả... Thẩm Úc vĩnh viễn sẽ không quên lúc âm mưu bại lộ thì đối phương đã chật vật đến nhường nào.
Đúng vậy, ai có thể ngờ Thẩm Úc có thể điên đến như vậy chứ. Hắn ta làm mọi thứ đều không có bất cứ sai sót nào, thế nhưng vào thời khắc cuối cùng y lại có thể xoay chuyển càn khôn, trước đêm hắn lên ngôi mà kéo hắn xuống vực sâu cùng mình.
"Gặp phải chuyện lớn như vậy mà sao ngươi không chịu nói với ta?"
Nam tử kia trông rất dịu dàng, ánh mắt cũng tràn đầy sự quan tâm nhưng lúc Thẩm Úc nhìn thấy thì chỉ cảm thấy buồn cười. Đường đường là một Vương gia mà lại không tiếc tự hạ thấp thân phận làm bạn cùng mình, dùng sự dịu dàng để đổi lấy tình yêu, vì quyền thế mà lập nên thiên la địa võng để nhốt y lại. Cũng không thể trách y kiếp trước đã sẵn sàng vì hắn mà đầu rơi máu chảy được.
Thế nhưng...
Nếu đối phương đã tự đưa mình tới cửa thì sao y có thể buông tha được chứ.
Tác giả có 1 truyện cũng được đăng trên này là Động vật lông xù trên toàn tinh tế đều yêu tôi. Cũng hay nha.
Tác giả có lời muốn nói: Tác phẩm mới~
Khu bình luận phát bao lì xì nhỏ ^^