Chương 4: Huấn luyện
Những ngày sau đó, là những ngày tháng cực khổ với những tân binh mới, Hoàng dùng mọi cách, mọi kiểu huấn luyện họ. Ở đây hằng ngày là những cuộc huấn luyện khắc nghiệt, họ học cách sử dụng súng,dao những thứ mà từ trước đến giờ họ chưa từng động vào thay vì là bút hay sách vở như những người khác. Mồ hôi, nước mắt thậm trí là máu tươi dần tạo nên cuộc sống thanh xuân của những người lính này.
Ngày đầu tiên của cuộc huấn luyện.
Bài huấn luyện đầu là chạy cực hạn đến khi họ gục ngã mới được dừng, những tân binh làm quen với bài huấn luyện vừa quen vừa lạ, đó là những thứ mà họ chưa từng được thử, cũng chưa từng biết đến. Họ tuy đến từ những nơi khác nhau, xuất thân khác nhau, hoàn cảnh cũng khác nhau, nhưng lại phát hiện đã trở thành đồng đội tốt của nhau. Thứ tình cảm này có lẽ chỉ có quân nhân mới hiểu được.
Sau mỗi cuộc huấn luyện bọn họ, người nào người nấy đều tả tơi, không còn chút sức lực nào đến nỗi giường ngủ của mình ở ngay bên cạnh cũng cảm thấy xa ngàn dặm. Nhưng đến tối cũng không có thời gian cho việc ngủ. Cả đơn vị lại tiếp lại lên xe, chuyển hàng đến cho các đơn vị gần tiền tuyến, rồi cứ thế họ đi hết nơi này đến nơi khác, bom đạn bắn phá suốt ngày đêm, nhưng tay của họ vẫn không rời xe vẫn chạy không ngừng trong làn bom đạn đang cầy xới mặt đường.
Đêm tối đến, Thành cùng người bạn mới quen tên Nam được giao nhiệm vụ canh gác ban đêm. Tối đó trời mưa rất lớn, gió thổi lạnh đến tận xương tủy. Hai người vừa canh gác vừa trò chuyện vui vẻ. Trong lúc canh gác Nam lấy ra một cái bi đông chứa rượu
“Uống một ngụm không, giữ ấm tốt lắm đó.”
Thành:
“Chúng ta đang canh gác mà.”
Nam nghe liền thở dài:
“Hầy, thử một đi, chiến trường ngày mai không biết còn sống hay không thử đi.”
Nghe Nam nói thế Thành Liền lấy uống thử một ngụm, lần đầu uống thử. Khi mở nắp mùi hương tỏa ra thơm nồng, khi uống vào cảm thấy rượu chảy qua cổ họng thấy nóng bỏng trên đầu lưỡi, và khi nuốt xuống thì ngay lập tức là cảm giác cháy bỏng, khô khốc xâm chiếm cả cơ thể.
Thấy mặt Thành đầy tâm trạng Nam gặn hỏi:
“ Đang nghĩ gì vậy? Đừng nói là nghĩ đến người yêu ở nhà đó.”
Nghe đến hai chữ “Người yêu” Thành bóp chặt cái bi đông, ngực thắt lại cảm giác vô cùng khó chịu.
“Không phải đâu đừng đoán lung tung .”
Nam vừa cười vừa nói:
“Không phải, nhìn mặt cậu là tôi biết giống tôi, lúc uống rượu vào lại nghĩ đến vài người bạn cũ.”
Thành:
“ Đừng phàn nàn nữa.Ngủ đi mai còn bị hành hạ nhiều lắm đó, để tôi gác cho”.
Bỗng phía sau có bóng người lại gần, có một giọng nói vang lên từ phía sau
“Có rượu, có cả phụ nữa, có cần thêm nhạc không cho lãng mạn hả mấy nhóc.”
Cả hai giật quay lại thì bị đánh ngã từ sau, hóa ra Hoàng đã đứng ở đó được một lúc mà họ không biết. Hoàng lại gần thu lại cái bi đông
“Các cậu có biết uống rượu trong lúc gác là sẽ bị kỉ luật không? Bây giờ tôi phạt các cậu chống đẩy 200 cái dưới mưa. Làm ngayyyyyyyyyyy”.
Thế là cả hai bị phạt một trận thê thảm. Đến nỗi về lán trại đã không còn chút sức nào mà ngã gục xuống. Nhưng với họ những thứ này chỉ mới là khởi đầu so với sự tàn khốc, không khoan nhượng người chiến trường.
Còn tiếp…