Phương Thức Ly Hôn Của Hào Môn

Chương: 33 Không Thích Hợp

Giọt mưa nhỏ tí tách rơi trong đêm, trên đường Sở Minh tỉnh lại rất nhiều lần, bởi vì vết thương trên người cứ âm ỉ đau mãi, hơn nữa cảnh tượng trong mơ xoay chuyển không ngừng, tinh thần cậu tựa như bị vặn thành một sợi dây thừng, cực kỳ căng thẳng, khó mà thả lỏng lại được.

Mấy lần tỉnh lại kia cậu cũng là mơ mơ hồ hồ, có thể cảm giác được bên cạnh có người, nhưng bởi vì cảnh tượng trong mơ quá hỗn loạn, cậu còn chưa kịp nhớ ra người này là ai đã lại ngủ mất.

Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, Sở Minh cả đêm chưa ngủ yên ổn chút nào lập tức mở choàng mắt.

Một nụ hôn như gãi đúng chỗ ngứa mà dừng ở trên trán cậu, chọn lúc thật chuẩn khiến người ta không nhịn được nghi ngờ có phải đã sớm có âm mưu từ trước.

Sở Minh: "..."

Cậu đột nhiên nghiêng đầu, qua vài giây kinh ngạc mới nói: "Sao anh lại đến đây?"

Từ trong mắt thanh niên Bạch Dật thấy được nghi ngờ và hoang mang, hơi nhăn mày lại.

Anh không trả lời mà giơ tay vuốt ve mặt Sở Minh, bị người bắt được cổ tay.

Sở Minh nhìn thẳng anh, qua vài giây mới nói: "Là tôi kêu anh đi lên?"

Khi cậu nói lời này đến bản thân cũng có chút không tin, nhưng cậu cũng nhớ rất rõ --- ngày hôm qua cũng đúng là cậu kêu Bạch Dật đi lên "nằm một chút".

Bạch Dật: "Đúng."

Anh không để Sở Minh nói gì, lại nói: "Em phải chịu trách nhiệm với tôi."

Sở Minh: "..."

Cậu gỡ tay Bạch Dật ra: "Bạch tổng, có thể về trước không?"

"Không được."

Anh trầm ổn nói: "Miệng vết thương đau."

Tuy mặt anh không có cảm xúc gì nhưng lời nói rõ ràng là muốn ăn vạ ở đây. Sở Minh bất đắc dĩ nhìn anh, cuối cùng nói: "Để tôi xem vết thương của anh."

Trên người chính cậu cũng có vết thương, nhưng chủ yếu vẫn là nằm trên mắt cá chân và trán, vết thương trên người Bạch Dật trông ghê rợn hơn cậu hơn một chút, may mắn là không thương tổn đến xương cốt, phần lớn là thương tổn da thịt.

Tuy rằng cái giá sắt rơi từ trên không xuống kia không hoàn toàn rơi trên người Bạch Dật, nhưng chỉ cần anh chậm hơn một giây, hậu quả có thể sẽ không giống hiện tại.

Sở Minh nhìn chằm chằm miệng vết thương trên người Bạch Dật, mày nhăn chặt lại.

Cậu nói: "Quá nguy hiểm... anh không nên làm vậy vì tôi."

"Là em không tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Bạch Dật nói: "Em hẳn là nên quay về bên cạnh tôi."

"Ở bên cạnh anh sẽ thực sự an toàn à?"

Sở Minh cười nhạt một cái, ý cười lđược thu lại rất nhanh: "Đây đã là lần thứ hai."

Một lần bị thương là trong khi quay 《 Song Sinh 》, cũng là một cái giá sắt vốn nên được cố định nhưng lại rơi xuống, mà cậu lại vừa khéo đứng dưới giá sắt đó.

Hai lần bị thương vẫn là cùng một nguyên nhân, không khỏi khiến người ta thêm mấy phần suy đoán.

Sau khi Sở Minh được đưa đến bệnh viện không lâu, đề tài "Sở Minh Bạch Dật" đã leo lên hot search, bên ngoài nghị luận sôi nổi, một bộ phận là kinh ngạc vì tại sao người nắm quyền Bạch Thịnh lại xuất hiện ở đoàn phim 《 Quốc Khí 》, mà một bộ phận lớn hơn lại thảo luận về sự kiện bị thương lần này.

Trên mạng thảo luận việc này đến ồn ào huyên náo, còn mang đến cho bộ điện ảnh kia một đợt nhiệt độ. Khi Sở Minh biết chuyện này thì cảnh sát đã đưa ra kết quả điều tra --- giá sắt đúng là không phải tự nhiên rơi xuống, là do có người động tay động chân. Bọn họ cũng rất nhanh tra ra người kia, là một nhân viên đạo cụ mới đến đoàn phim.

Trải qua thẩm vấn, nhân viên đạo cụ khai ra nguyên nhân phạm tội --- hắn bị một công ty ghen tỵ công ty Bách Thang có thể phát triển thu mua, bị lợi ích che mờ mắt, lúc này mới ra tay với Sở minh.

Một khi chân tướng bị đưa ra ánh sáng lập tức khiến cho thảo luận tăng cao. Giám đốc thu mua nhân viên đạo cụ đã bị mang đi điều tra, dưới áp lực to lớn của dư luận công ty kia cũng bị ép cho lâm vào khốn cảnh, xem ra đã mất đi khả năng chuyển mình.

Dường như sự kiện giá sắt kia đã được giải quyết, nhưng nguyên nhân Sở Minh ngã xuống cầu thang lại chưa được rõ ràng. Theo Uông Li nhớ lại, hôm đó cậu ngã xuống vô cùng đột ngột, quả thật giống như có người mạnh mẽ đẩy xuống --- những căn cứ theo camera theo dõi lúc đó thì trên cầu thang ngoài cậu ra cũng không còn ai khác.

Sở Minh không nhớ rõ việc này lắm, cũng mơ hồ cảm thấy có thể do mình bước hụt chân nên mới bị ngã xuống. Lần ngã kia khiến đầu cậu bị đυ.ng trúng, hai ngày nay ký ức có chút hỗn loạn, tựa như trong trống rỗng nhảy ra rất nhiều thứ, trong lúc nhất thời khó có thể hiểu rõ.

Bệnh viện cố ý vì việc này làm kiểm tra cho cậu, kết quả cho ra cũng không có vấn đề gì, thuộc về tình trạng bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày là ổn.

Tuy là bác sĩ dặn dò như vậy nhưng thời gian còn lại của Sở Minh không nhiều. Phim vẫn còn đang trong thời gian quay, kéo thêm một ngày cũng tạo thành gánh nặng cho đoàn phim. Bởi vậy ở bệnh viện chưa được bao lâu cậu đã làm thủ tục xuất viện, quay về đoàn phim.

Lúc làm thủ tục xuất viện Bạch Dật còn chưa tỉnh dậy, Sở Minh đi qua nhìn anh một cái, để lại một tờ giấy bên gối anh xong thì rời đi ngay.

Sáng sớm có mưa nhỏ, bởi vì mắt cá chân cuốn băng vải nên không tiện hành động, Sở Minh chỉ có thể ngồi trên xe lăn chờ người bên đoàn phim qua đón.

Một chiếc xe lao trong mưa mà đến, vững vàng ngừng trước cửa bệnh viện. Một người đeo kính râm đội mũ lưỡi trai bước từ trên xe xuống, mở một chiếc dù đen.

Sở Minh: "..."

Là Quý Trạch.

"Đạo diễn Sở, khí sắc không tệ nha."

Quý Trạch ba bước gộp thành hai bước lên bậc thềm, bỏ kính râm rồi cười với cậu một cái: "Tốt hơn so với tưởng tượng của tôi rồi."

Sở Minh: "Sao lại là anh?"

"Sao lại là những lời này."

Quý Trạch nói: "Nhìn thấy nam chính của anh chẳng lẽ không nên vui vẻ một chút sao? Nào, cười một cái."

"Không được."

Sở Minh bình tĩnh nhìn cậu ta, nói; "Đỡ tôi một chút, cảm ơn."

Quý Trạch nhét dù vào trong tay cậu, chuyển qua ngồi xổm trước mặt cậu.

Sở Minh: "..."

Quý Trạch: "Nhanh lên nào, hay là đạo diễn Sở thích tôi ôm cậu hơn? Tôi đây cũng không ngại đâu, dù sao cậu cũng rất nhẹ."

Sở Minh bất đắc dĩ: "Tôi không phải là không đi nổi, ngày mưa đường trơn, nếu cõng rất dễ bị ngã."

Cậu vừa nói đã vừa chống xe lăn đứng dậy.

Lần này đến phiên Quý Trạch im lặng nhìn cậu một hồi: "Đạo diễn Sở, cậu đúng là..."

Ngoài miệng nói vậy nhưng cậu ta vẫn chịu thương chịu khó đỡ Sở Minh, đưa người đến ngồi lên ghế phụ lái.

Vừa khéo lúc này xe của đoàn phim cũng chạy đến bệnh viện, phó đạo diễn che một chiếc dù lớn đi qua, hỗ trợ dọn xe lăn cất đi.

Xe chạy bon bon trên đường, nửa đường Sở Minh nhận được cuộc gọi của số "xxx".

Cậu không nhận cuộc gọi đó mà chỉ gửi lại một tin nhắn.

Người bên kia trả lời một câu:

Bên này trả lời:

Tin nhắn vừa mới gửi đi, Quý Trạch lập tức liếc mắt sang.

"xxx? Thật đặc biệt."

Cậu ta cười nói: "Bạch tổng có biết anh ta trong máy cậu là ba chữ x này không?"

Sở Minh: "Biết."

Quý Trạch: "À---" một tiếng, lại nói: "Vậy cậu có biết trong máy anh ta cậu là gì không?"

"Tên của tôi."

Quý Trạch cười tủm tỉm: "Không phải, là một trái tim nhỏ."

Sở Minh im lặng một cách quỷ dị.

Quý Trạch lại cười nói: "Biết cậu trong máy tôi là gì không?"

Sở Minh: "Đèn đỏ rồi."

"Đèn đỏ là cái gì, đạo diễn Sở cậu cũng thật là thiếu sáng tạo."

"Không, ý tôi là kêu anh chú ý đèn đỏ."

"..."

Quý Trạch lập tức dẫm chân phanh, hung hiểm dừng ngay trước vạch trắng.

Đây không phải lần đầu diễn ra cảnh tượng này, Sở Minh kịp thời ổn định lại thân thể: "Có thể nhìn đường một chút không?"

"Chỉ là ngoài ý muốn thôi."

Quý Trạch tùy ý cười nói: "Cậu không biết tôi chạy đến gấp cỡ nào đâu, cái tên Bạch Dật không biết xấu hổ kia, ngày cậu xảy ra chuyện tôi cũng lập tức chạy đến bệnh viện, nhưng kết quả là anh ta lại cho người đuổi tôi ra ngoài."

Sở Minh: "Ồ."

Đèn xanh bật sáng, Quý Trạch dẫm chân ga, nói: "Đạo diễn Sở, sao cậu phản ứng lãnh đạm với tôi vậy, quá bất công đi."

Sở Minh khẽ cười: "Không phải trong lòng anh hiểu rõ sao?"

Quý Trạch cong cong khóe môi: "Vậy à, tôi lại có suy nghĩ khác với cậu, trong lòng cậu cũng hiểu rõ mà."

"Đừng nói trái lòng như vậy,"

Sở Minh lắc đầu: "Tôi biết anh không thích tôi, Quý Trạch."

"Thích có nhiều loại như vậy, sao cậu biết tôi là thích cậu kiểu nào?"

Quý Trạch chậm rãi nói: "Nếu giống Bạch Dật kia, vậy thì thật là không ổn."

Sở Minh không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn thẳng phía trước.

Một lát sau, Quý Trạch đột nhiên nói: "Đạo diễn Sở, đầu cậu bị thương à?"

"Ừm."

Sở Minh nói: "Chỉ là đập một chút, rách tí da."

"Vậy à."

Ngón tay Quý Trạch nhẹ nhàng gõ gõ tay lái: "Mấy ngày nay cậu có chỗ nào không thích hợp hay không, ví dụ như... nhớ ra cái gì?"

Sở Minh nghiêng đầu, nhìn cậu ta một cái.

"Anh muốn nói cái gì?"

Quý Trạch: "Làm gì mà đề phòng như vậy, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi. Nếu cậu không muốn trả lời có thể không cần phải nói."

Sở Minh nhìn cậu ta, đáy mắt cất giấu tìm tòi nghiên cứu.

Quý Trạch lại cười nói: "Bây giờ còn ổn, sẽ không có vấn đề quá lớn, đợi đến ngày cậu thực sự cảm thấy không thích hợp, đến tìm tôi."

Lúc cậu ta nói những lời này nhẹ nhàng như đang nói việc nhà, sau đó không tiếp tục nhiều lời nữa, chỉ chuyên chú lái xe.

Dọc đường đi mưa không ngừng, lúc đến đoàn phim mới dần nhỏ lại. Bên ngoài đoàn phim có mấy nhà truyền thông, vừa thấy Sở Minh bước từ trên xe Quý Trạch xuống lập tức răng rắc chụp hình không ngừng, còn định chạy tới vây quanh cậu, lại bị mấy người khác trong đoàn phim ngăn ở bên ngoài.

Hai ngày Sở Minh ở bệnh viện kia, nhiệt độ bên ngoài đối với sự kiện cậu bị thương vẫn luôn cực cao, nhưng mà cậu lại chưa từng bị truyền thông quấy rầy, bây giờ xem ra là do có người bảo vệ cậu đây.

Sân hai ngày trước đã được rửa sạch, đạo cụ đều được kiểm tra lại, không có bất kỳ vấn đề gì. Tuy vậy nhưng toàn bộ đoàn phim vẫn lo lắng đề phòng, phần lớn thời gian ánh mắt đều đặt lên người Sở Minh, sợ cậu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Dưới không khí như vậy công tác quay ngày đầu tiên có chút ảnh hưởng, trải qua vài lần điều chỉnh mới khôi phục bình thường.

Mấy cảnh buổi sáng đều lần lượt kết thúc, Sở Minh tựa lưng vào ghế ngồi, phía sau lưng đã sớm ướt nhẹp mồ hôi.

Uông Li đưa nước ấm và khăn giấy cho cậu, Sở Minh uống một ngụm, dư quang thoáng nhìn qua một thân ảnh nho nhỏ cách đó không xa, vẫy vẫy tay để cậu nhóc đi đến bên cạnh.

Diệp Thanh chậm chạp dịch lại, đôi mắt không khỏi đảo loạn trên người Sở Minh.

Cậu nhóc nghẹn một hồi, há miệng muốn nói gì đó với Sở Minh, trùng hợp lúc này điện thoại của Sở Minh lại vang lên, cậu cúi đầu, thu được một tin nhắn từ Dương Mân.

Cậu và Dương Mân đã lâu không có liên hệ, tin nhắn này khiến cậu có chút ngoài ý muốn, đặc biệt là nội dung bên trong.

Dương Mân: Đạo diễn Sở, hiện tại thế nào? Có khỏe không?

Qua vài giây lại gửi qua một tin nhắn: Tôi đã nghe nói chuyện của anh, vừa khéo bên này có người quen biết, nên đã nhờ qua chỗ anh xem xét một chút.

Sở Minh: Người quen? Cảm ơn quan tâm, nhưng tôi đã xuất viện.

Dương Mân: Tôi biết, cho nên người ta đến đoàn phim mà, yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến các anh, chỉ là đi xung quanh tùy tiện nhìn một chút.

Sở Minh: Là ai thế?

Là người của vị kia nhà tôi.

Sở Minh hơi kinh ngạc.

"Vị kia" của Dương Mân là người nhà họ Tần, tiếng tăm của Tần gia trong thương giới không nhỏ, nhưng cậu cũng chưa từng nghe Tần gia có vị nào học y.

Dương Mân: Người này rất đặc thù, không phải cùng một dạng với những người khác,... ừm, anh gặp sẽ biết.

Sở Minh khẽ cười một cái, gõ xuống hai chữ "cảm ơn", gửi cho Dương Mân.

Diệp Thanh đột nhiên túm lấy góc áo cậu.

Sở Minh: "Sao vậy?"

Cậu còn cho rằng do Diệp Thanh chờ lâu mất kiên nhẫn, vừa ngẩng đầu lại thấy cậu nhóc đang chăm chú nhìn một chỗ trong không trung, nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.

"Anh ơi, có thể đổi chỗ quay phim khác hay không?"

Sở Minh: "Vì sao lại nói như vậy?"

"Ở đây không tốt lắm."

Diệp Thanh rối rắm nắm góc áo cậu, không chịu buông tay: "Ở đây... có thứ không tốt."

Sở Minh nhìn ra cậu nhóc khẩn trương, ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng cầm tay cậu nhóc.

"Đừng sợ." Cậu dịu dàng nói: "Có cái gì, nói với anh, được không?"

Cậu vốn tưởng rằng là do thiếu niên lo lắng cậu lại xảy ra ngoài ý muốn nên mới thuận miệng nói lời này, ai ngờ Diệp Thanh ngơ ngác nhìn cậu một hồi, như là cố tích cho đủ dũng khí vậy, cuối cùng khom lưng tiến đến bên tai cậu.

"Giá sắt kia... không phải bị nhân viên đạo cụ làm rơi."

"Em, em thấy lúc nó rơi xuống, giữa không trung có một đôi chân... ở ngay trên đầu anh."