Tuần sau đó, khi phải tới bộ phận Nhân sự để lấy thẻ làm việc cho nhân viên thực tập, trong lòng Khưu Thiên thật sự rất lo lắng. Cậu dậy từ sớm, hiếm khi được một lần chải chuốt. Hạ Nam Quân muốn đi cùng nhưng bị cậu từ chối.
“Chẳng mấy khi mình được trải nghiệm cảm giác buổi sáng tiễn chồng đi làm của vợ chồng son.” Hắn hờn dỗi, “Vậy mà cậu lại chẳng thỏa mãn mình.”
Khưu Thiên chỉ đành dỗ dành hắn: “Hay là cậu chờ mình đi làm ngày đầu về rồi có thể trải nghiệm cảm giác đón chồng tan làm của vợ chồng son.”
Hạ Nam Quân: “…”
Song tới cuối, Hạ Nam Quân vẫn tiễn cậu tới cửa. Trong lúc thay giày, Khưu Thiên còn bị Hạ Nam Quân nắm cằm cưỡng hôn, khiến cậu nuốt cả một miệng nước miếng của hắn. Trước khi đi khỏi thì cả má cũng bị ngoạm một cái.
“Về sớm nhé.” Hạ Nam Quân thỏa mãn nói, “Mình sẽ chào đón cậu về thật long trọng.”
Tuy nhà máy cách khá xa nhưng có tuyến tàu điện ngầm đi thẳng tới đó. Khưu Thiên chưa từng trải nghiệm cảm giác chen chúc vào giờ cao điểm buổi sáng, vậy nên lúc đầu có chút bỡ ngỡ. Cậu ôm túi xách trước ngực, bị dồn ép từ cả bốn phía. Những người xung quanh đều đang cúi đầu lướt điện thoại, chỉ có mình cậu là cầm cuốn sổ phác thảo, xem mấy bản vẽ thiết kế kỹ thuật trước đó.
Chờ một lúc thì cũng đã tới nhà máy. Hôm phỏng vấn Khưu Thiên mới chỉ tới tòa nhà đa năng ở phía trước nên sau khi đi vào, cậu phải hỏi quầy lễ tân xem phòng Nhân sự ở đâu.
Nhân viên lễ tân là một cô gái trẻ tuổi. Cô nàng nhìn Khưu Thiên lâu hơn một chốc một cách kỳ lạ rồi mới trả lời: “Cậu quẹt thẻ rồi đi lên tầng 8. HR chắc đã làm việc rồi.”
Khưu Thiên cảm ơn rồi quẹt thẻ thực tập của mình qua khóa thẻ từ. Cậu tới vừa đúng thời gian đi làm của tốp sớm nhất, đã có vài người đang đứng sẵn chờ thang máy. Khưu Thiên nhìn thêm mấy cái thì đột nhiên cảm thấy chiếc áo gió của người kia có hơi quen mắt. Mãi tới khi bước vào thang máy, người kia mới quay mặt lại. Kỹ sư Tăng nhìn thấy Khưu Thiên thì khẽ nhướn mày, chủ động chào hỏi trước: “Tới rồi đấy à?”
“…” Khưu Thiên không ngờ lại khéo như vậy. Kỹ sư Tăng không chỉ mặc chiếc áo gió mà hôm phỏng vấn Hạ Nam Quân đã cởi ra cho anh ta, anh ta thậm chí còn đổi kiểu tóc, ngay cả chiếc khuyên trên mũi cũng không còn là màu đen khiêm tốn nữa mà là một màu đỏ sáng.
Khưu Thiên vẫn rất kính trọng anh ta, bèn cúi người chào hỏi lịch sự: “Chào buổi sáng, Kỹ sư Tăng.”
Kỹ sư Tăng gật đầu. Anh ta vẫn đang đặt chân trên tấm ván trượt, vung vẩy chiếc áo gió của mình, hỏi: “Đẹp không?”
Khưu Thiên cười, đáp: “Rất hợp với anh ạ.”
Kỹ sư Tăng: “Cũng tạm. Chưa đẹp được bằng bạn trai cậu.”
Lúc anh ta nói câu này chẳng hề nhỏ giọng một chút nào. Trong thang máy vẫn còn người khác, thế nhưng người đó lại không có phản ứng gì, cũng không quay đầu lại nhìn, cứ như thể không nghe thấy vậy.
Cả người Khưu Thiên đều thấy không khỏe. Cậu nghĩ thầm: Không phải anh kêu mình kín miệng lắm hay sao?! Chuyện như này có thể nói lung tung hả?!!
Kỹ sư Tăng có vẻ không hề cảm thấy mấy lời mình nói có gì ghê gớm. Lúc tới tầng 8, anh ta thậm chí còn nhắc Khưu Thiên xem phòng làm việc của bộ phận Nhân sự nằm ở phía trái hay phải.
“Cậu nhanh báo danh xong rồi lên nhé.” Kỹ sư Tăng cau có bảo, “Nếu bên HR dám làm khó thì cậu gọi cái, tôi sẽ xuống cứu.”
Lúc đầu Khưu Thiên còn lấy làm lạ, không biết vì sao Kỹ sư Tăng lại nói vậy. Mãi tới khi gặp bộ phận Nhân sự rồi thì cậu mới nhận ra có lẽ quan hệ giữa bộ phận Thiết kế và bên Nhân sự có chút đặc thù.
Khác biệt hoàn toàn với Kỹ sư Tăng, Sở Minh của bộ phận HR giống như người thuộc thế giới khác.
Khưu Thiên tự thấy chiều cao của bản thân đã rất ấn tượng rồi, vậy mà lần đầu gặp Sở Minh, cậu phải ngước lên nhìn anh ta. Sở Minh cao trên 1m9, có vẻ thường xuyên rèn luyện nên cơ bắp dưới lớp vest trông căng đầy như muốn nứt toác.
Lúc nộp tờ khai, Khưu Thiên không kiếm chế được mà thoáng ngừng ánh mắt trên bắp tay đưa qua của anh ta.
Sở Minh liếc thấy bộ phận của cậu thì dường như có chút nghiền ngẫm. Sau đó, anh ta lại nhìn Khưu Thiên, như thể đang xem xét, đánh giá một món đồ, rồi hờ hững hỏi: “Cậu vào đội của Tăng Điều hả?”
Tăng Điều chính là Kỹ sư Tăng. Cách phân nhóm ở bộ phận Thiết kế kỹ thuật của nhà máy lớn cũng rất kỳ lạ. Bọn họ không gọi là “nhóm” mà gọi là “đội”. Nghe nói đội của Tăng Điều có biệt danh là “Đội phát triển hoa cúc.”
Khưu Thiên hiện tại vẫn còn là nhân viên mới. Tân binh yếu ớt nào dám đắc tội bên Nhân sự, thế nên cậu thành thật trả lời: “Đúng rồi ạ.”
Sở Minh xoa xoa cằm. Sau đó anh ta móc khóa ra, mở két sắt bên tay rồi lấy con dấu, vừa đóng dấu vừa bảo: “Lát nữa sẽ bảo Thái Thái bên ngoài dẫn cậu đi nhận đồng phục và thẻ cơm. Còn về thẻ làm việc,“ Anh ta mỉm cười, trả tờ khai lại cho Khưu Thiên rồi nói một cách mờ ám, “Kêu đội trưởng của cậu xuống nhận giúp cậu.”
Khưu Thiên: “?”
Sở Minh từ tốn nói: “Có phải cậu ta có bảo rằng nếu cậu gặp phải phiền phức gì thì cậu ta sẽ xuống cứu?”
Khưu Thiên để lộ vẻ mặt “Sao anh biết?”
Sở Minh giơ ngón trỏ, chỉ về phía mình, không chút ngại ngùng: “Bây giờ, tôi chính là phiền phức đó.”