Mất

Chương 55

Với Hạ Nam Quân đã đi thực tập quá nửa thời gian thì lâu lắm rồi hắn mới cùng Khưu Thiên về nhà. Trên đường về, hai người còn vòng qua Hanako để lấy đồ nướng và bia hơi.

Hôm nay Khưu Thiên không có ca. Chẳng qua cậu làm ở đây lâu rồi, đến mức ông chủ còn muốn thăng chức cho cậu lên làm quản lý. Bình thường nếu không muốn nấu cơm, Khưu Thiên sẽ tới Hanako lấy ít đồ mang về để ăn cùng Hạ Nam Quân.

Lúc Khưu Thiên đang ngồi xổm trước tủ lạnh chọn bia thì điện thoại cậu rung lên bần bật. Mãi tới khi chọn được tương đối rồi, cậu mới lấy điện thoại ra ngó thử, quả nhiên là tin nhắn do Cao Dương và Mạc Đồ Đồ gửi tới.

Ba người bọn họ có một group chat để thảo luận chuyện học tập, bây giờ đang bị spam bởi đủ loại meme.

Mấy bức meme Cao Dương gửi tới thậm chí còn có thể nối lại với nhau. Tựu chung lại thì ngụ ý đại khái là “Sao mày có thể lén cong sau lưng anh em vậy hả”.

Mạc Đồ Đồ có vẻ rất thấu hiểu: “Đấy là Hạ Nam Quân đó! Công chúa Đậu Đó! Ối trời ơi!”

Để trai thẳng điềm tĩnh kiểu Mạc Đồ thốt ra được ba chữ “Ối trời ơi” còn khó hơn cả bắt cậu ta thực hiện cắt 100 hình tam giác.

Khưu Thiên một tay cầm bia, tay còn lại bấm bàn phím trả lời tin nhắn. Hạ Nam Quân lấy đồ nướng từ trong bếp đi ra, thấy cậu như vậy thì hỏi: “Đang nhắn tin với ai mà gấp vậy?”

Khưu Thiên: “Cao Dương với Mạc Đồ Đồ. Hai đứa nó hỏi chung ta quen nhau từ lúc nào.”

Hạ Nam Quân lấy làm lạ: “Trai thẳng cũng nhiều chuyện như vậy à?”

Khưu Thiên liếc hắn, hỏi: “Mấy cậu thì không nhiều chuyện?”

Hạ Nam Quân bĩu môi: “Không phải trước đó đã nói rồi sao. Bọn họ cảm thấy mình theo đuổi được cậu là niềm hãnh diện của cả phân viện Nghệ thuật.”

Khưu Thiên: “…”

Tạm thời không bàn xem niềm hãnh diện của phân viện Nghệ thuật có nói quá chỗ nào không, dù sao thì Mạc Đồ Đồ và Cao Dương hiện tại cũng đã đơn phương nâng Khưu Thiên lên làm “thần của khoa Kỹ thuật” rồi. Theo lời của hai tên đó, máy tiện có là cái thá gì, làm búa là cái thá gì chứ, tán đổ được công chúa Đậu Đỏ của phân viện Nghệ thuật mới là phút giây huy hoàng nhất trong cuộc đời của nam sinh khoa Kỹ thuật!

Khưu Thiên cũng không hiểu nổi hai tên trai thẳng này vì sao lại ngưỡng mộ chuyện cậu có bạn trai đến thế. Về sau, cậu ngẫm ra được phần nào lý do. Sắc đẹp quả nhiên không phân biệt giới tính. Chỉ cần bạn sở hữu khuôn mặt như Hạ Nam Quân thì bạn trở thành người yêu của ai, người đó liền sẽ như “người được chọn” vậy.

Dù thế nào đi nữa, Mạc Đồ Đồ và Cao Dương đều cảm thấy Khưu Thiên chưa đủ chí cốt. Đợi tới khi Khưu Thiên đi học, hai người thay phiên nhau hỏi han như thẩm vấn.

“Lúc trước mày còn không thừa nhận hai đứa mày thân nhau. “ Cao Dương tức giận trách móc, “Hỏi mày bao lần như vậy, lần nào mặt mày cũng mang vẻ oán thù đau khổ. Nếu không phải người ta vẫn luôn đồn hai đứa mày là bạn bè cực kỳ thân thiết thì tao còn tưởng hai người là kẻ thù truyền kiếp cơ.”

Bây giờ Khưu Thiên cũng không cách nào giải thích được quan hệ hồi đầu của bọn họ là như thế nào. Mấy tin đồn thân nhau đều do chính Hạ Nam Quân lan truyền, chẳng liên quan gì tới cậu. Nhưng, chuyện này nói ra thì quá mất mặt, cứ như thể Hạ Nam Quân phải ra sức để theo đuổi cậu vậy.

Quả nhiên Mạc Đồ Đồ khá quan tâm chuyện là ai theo đuổi ai. Cậu ta khá truyền thống, cẩn thận hỏi: “Hạ Nam Quân khó theo đuổi lắm nhỉ?”

Khưu Thiên trả lời lấp lửng: “Cũng tạm…”

Mạc Đồ Đồ tỏ vẻ “đeo bám cũng đâu sao”. Cậu ta nói rất thoải mái: “Người mày đeo bám được là Hạ Nam Quân đó! Hạ Nam Quân! Không mất mặt đâu, người anh em ạ!”

Khưu Thiên bất lực nói: “Thật sự không đeo bám… Bọn tao là bạn ba năm cấp Ba mà, có nền tảng tình cảm sẵn rồi.”

Cao Dương không tin: “Nếu thật sự có nền tảng tình cảm thì sao hồi cấp Ba chưa yêu nhau. Có phải hồi cấp Ba mày không theo đuổi người ta nên mới vì yêu sinh hận rồi kêu quan hệ hai người xấu không?!”

Khưu Thiên: “…”

Mạc Đồ Đồ: “Còn cả khi đấy mày tìm phòng là ở chung với cậu ta luôn rồi nhở? Từ sáng tới tới như thế, mày không làm gì cậu ta đó chứ?”

Khưu Thiên: “?” Cậu nghĩ thầm: Tao làm gì được cậu ấy chứ? Trên giường là cậu ấy đè tao mà! Nhẽ nào hai đứa mày không lo cho tao sao?!

Cao Dương như thể đột nhiên thông suốt. Cậu ta “Ồ” lớn một chuỗi thật dài rồi kích động chỉ tay về phía Khưu Thiên: “Học kỳ trước mày còn xin nghỉ hẳn một tuần nữa! Hai đứa chúng mày có phải ấy ấy rồi không! Mày cũng đỉnh thật! Một tuần luôn! Trưa cậu ta còn lại mua cơm cho mày!” Cậu ta như thể bị Sherlock Holmes nhập, tự cho mình là thông minh, “Tao thấy có gì sai sai. Sao Hạ Nam Quân lại tới canteen nhỉ… Nhưng mà chúng mày cũng quá lợi hại rồi. Một tuần mà cậu ta cũng xuống giường nổi? Hơn nữa vì sao lại là cậu ta đi mua cơm cho mày nhỉ? Tao nhớ trong mấy tiểu thuyết Tiểu Trâm từng kể thì ấy ấy xong đều như búp bê vải nát mà. Hai đứa mày không vậy hả?”

Khưu Thiên: “…”