Khưu Thiên cảm thấy vấn đề ở đây không phải là chuyện văn chương hay không. Nhà bọn họ là Disney à? Một công chúa Đậu Đỏ, một công chúa Bạch Tuyết? Có phải trong nhà còn có một tòa tháp rồi ngày ngày có bím tóc dài được thả xuống, bọn họ phải leo lên mới về nhà được?
Suy nghĩ này đương nhiên có hơi quá lố nhưng chuyện anh trai Hạ Nam Quân tới là một sự thật không thể trốn tránh.
Mà quan trọng là cả hai người bọn họ đều chưa come-out.
“Có khả năng là anh mình biết rồi.” Hạ Nam Quân không dám chắc, “Vì mẹ mình bảo đàn ông trong giới thời trang mười người thì có chín người là gay.”
Khưu Thiên: “… Mẹ cậu cởi mở ghê.”
Hạ Nam Quân hỏi cậu: “Thế cô Lôi Hoa với Tảo Nương thì sao?”
Khưu Thiên không quá chắc chắn nhưng vì bản thân Khưu Lôi Hoa đã ly dị từ rất sớm nên trước giờ bà đều không nghĩ rằng con trai bắt buộc phải kết hôn.
“Bố mình là một kẻ khốn nạn.” Khưu Thiên nói, “Cả bà nội mình cũng đã cắt đứt quan hệ với ông ta. Sau khi sinh mình ra thì mẹ đã ly hôn với bố, rồi dẫn bà nội chuyển ra ngoài sống. Hai người họ tuy là mẹ chồng – nàng dâu nhưng thân thiết không khác gì mẹ con ruột. Vậy nên quan điểm của mẹ mình trước giờ là thành viên trong gia đình không nhất thiết phải một nam một nữ, cũng không bắt buộc phải có con.”
Khưu Thiên ngẫm nghĩ một lúc, rất tự tin nói: “Mẹ mình chắc sẽ không phản đối hai đứa mình đâu.”
Đây là lần đầu Hạ Nam Quân được nghe Khưu Thiên kể chuyện gia đình cậu. Thật ra từ hồi cấp Ba, Khưu Thiên đã không giống bạn bè cùng trang lứa. Tuy nhìn bề ngoài cậu luôn luôn là học sinh giỏi năm tốt bốn đẹp, nhưng thực chất bên trong lại có chút khác biệt.
(Năm tốt bốn đẹp: tiếng Trung là “五讲四美”, là chính sách đề cao tinh thần văn minh của xã hội chủ nghĩa, trong đó “năm tốt” là văn minh, cư xử tốt, giữ gìn vệ sinh tốt, kỷ luật tốt, đạo đức tốt; “bốn đẹp” là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, ứng xử đẹp, môi trường đẹp)
Chuyện Khưu Thiên trưởng thành sớm, tự lập, có kỹ năng thực tiễn cao là không có gì phải nghi ngờ, nhưng cậu lại không già dặn. Cảm giác xa cách mơ hồ tạo cho cậu một sự yếu đuối chỉ có ở tuổi trẻ. Tuy nhiên những cậu trai mười sáu, mười bảy tuổi đang trong thời kỳ nổi loạn thì đều thích tỏ ra mạnh mẽ. Cậu vừa ngây thơ vừa ấu trĩ, còn quyến rũ hơn cảnh sắc bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.
Hạ Nam Quân không thể xác định rõ bản thân bị cậu thu hút vào lúc nào. Giống như việc mùa đông nhất định sẽ tới, tình cảm yêu thích này cũng vậy.
Cuối năm, Tảo Nương và Khưu Lôi Hoa tới chỗ bọn họ trước tiên. Hai người sớm đã có ý định đi chơi Disneyland nên đặc biệt đặt phòng theo chủ đề ở công viên, cũng không tính sẽ ở lại chỗ Hạ Nam Quân.
Khưu Lôi Hoa tới đưa quà Tết. Trong lúc thu dọn đồ đạc, bà để ý thấy con trai mình và Hạ Nam Quân ở chung một phòng.
Khưu Lôi Hoa cũng không quá bất ngờ. Bà chuẩn bị công thức nấu cơm Tất niên cho Khưu Thiên. Khi đang đứng ở bên nhìn con trai gϊếŧ gà thì bà bất thình lình hỏi: “Hai đứa, ai chồng ai vợ?”
Khưu Thiên “rặc” một tiếng, thẳng tay chặt đứt chiếc cổ gà.
Cậu nhìn mẹ, không nói nên lời.
Khưu Lôi Hoa còn tỏ vẻ vô tội, nói: “Mẹ có phải không biết gì đâu, hỏi chút làm sao nào?”
Khưu Thiên thấy bà không có ý phản đối thì mới tiếp tục bình thản mà xẻ bụng gà.
Khưu Lôi Hoa phì cười, cố ý chọc cậu: “Có phải vừa rồi con căng thẳng lắm không?”
Khưu Thiên lười để ý tới bà.
Khưu Lôi Hoa cười lớn một lúc rồi đi tới bồn nước bên cạnh rửa tay. Vòi nước để bật mãi, nước chảy rào rào. Khưu Lôi Hoa rửa tay khá lâu, tiếng nước mãi chẳng ngừng.
Khưu Thiên không quay sang nhìn bà, một lúc sau mới nói: “Con cảm ơn mẹ.”
Khưu Lôi Hoa im lặng.
Khưu Thiên chờ thêm một lát, có phần bất đắc dĩ: “Mẹ tắt vòi đi. Nếu mẹ thật sự đau lòng thì cứ đánh con một trận cũng được.”
Khưu Lôi Hoa không chịu tắt vòi nước. Bà sụt sịt: “Mẹ, mẹ có đau lòng đâu. Mẹ đây, đây là đang vui quá nên rơi lệ!”
Hạ Nam Quân đi mua rượu, lúc trở về cũng không biết chuyện Khưu Thiên đã come-out với mẹ cậu. Thái độ của Khưu Lôi Hoa thì chẳng khác lúc thường là bao. Thêm bà nội Tảo Nương, bốn người quây quần quanh bàn ăn trong phòng khách.
Cũng không rõ Khưu Lôi Hoa nghĩ gì, dường như đã mặc định rằng Hạ Nam Quân là “vợ”. Trong suy nghĩ của bà, người xinh đẹp hơn nhất định phải nằm dưới, đến nỗi con trai bà trở thành đối tượng được bà dặn dò chính.
Bà dặn Khưu Thiên nhất quyết không được giống bố cậu, phải yêu thương, thông cảm cho vợ, không được làm ra những chuyện có lỗi với Hạ Nam Quân.
Hạ Nam Quân chớp chớp mắt. Lúc này đây hắn mới ý thực được đã có chuyện gì xảy ra trước đó. Hắn vừa tính lên tiếng để giải thích rõ chuyện của mình và Khưu Thiên thì Khưu Thiên đột nhiên nắm lấy tay hắn dưới gầm bàn và khẽ lắc đầu.
Khưu Thiên uống rượu. Cậu nâng ly, chạm vào ly của Khưu Lôi Hoa, nét mặt rất nghiêm túc: “Con biết rồi ạ. Con cũng có giống ông ta đâu, con giống mẹ mà.”
Khưu Thiên uống cạn ly rượu rồi nói tiếp: “Mẹ đã từng dạy con, trong chuyện tình cảm không nhất định phải có nam có nữ hay là có con nhỏ.” Rồi cậu nhìn mẹ, chậm rãi nói: “Mẹ yên tâm. Trong lòng con bây giờ hay là mai sau đều sẽ chỉ có Đậu Đỏ.”
—
Tác giả: Chỉ có một người phụ nữ xuất sắc như Khưu Lôi Hoa mới có thể nuôi dưỡng được một đứa con xuất sắc như Đu Đu.