Mất

Chương 47

Những ngày sau gần như ngày nào Hạ Nam Quân cũng tới canteen dùng bữa. Ban đầu mọi người còn nhìn ngó, về sau luôn có người tìm cách muốn được ngồi cùng bàn với bọn họ.

Khưu Thiên thật ra cũng không quá để tâm. Cậu cho rằng Hạ Nam Quân chỉ lên cơn trong phút chốc mà thôi, sẽ chẳng duy trì được bao lâu. Hắn quý giá nhường đó, hệt như công chúa hạt đậu, nằm trên bảy lớp đệm cũng không ngủ được ngon giấc. Hạ Nam Quân mà kén chọn thì có khả năng nhận ra trong bảy hạt gạo, hạt nào cứng hạt nào mềm.

Thế nhưng Hạ Nam Quân lại không như vậy.

Về sau biến thành Khưu Thiên mỗi ngày chọn món, mua cơm cho hắn, còn là dùng bằng thẻ cơm của chính cậu. Mua xong cơm quay về thì cậu còn phải xua đuổi đám trai gái muốn ngồi bàn bọn họ, chủ yếu là để thả thính với Hạ Nam Quân.

Mạc Đồ Đồ và Cao Dương tỏ ra cực kỳ hâm mộ. Khưu Thiên thì chẳng hiểu bọn họ hâm mộ cái gì.

“Đây là Hạ Nam Quân đó.” Mạc Đồ Đồ cảm thán, “Mày biết chuyện cậu ta tới canteen mang ý nghĩa gì không?”

Khưu Thiên: “… Ý nghĩa gì cơ?”

Mạc Đồ Đồ nghiêm túc trả lời: “Nghĩa là canteen ngày hôm nay đã được khai quang rồi.”

(Khai quang: hay còn gọi là “khai quang điểm nhãn”, là một nghi thức cúng bái nhằm thổi linh khí vào cho đồ vật, phù trợ cho chủ nhân món đồ)

“?” Khưu Thiên cạn lời, “Cậu ấy còn có tác dụng như thế hả?”

Cao Dương: “Mày không hiểu đâu, cậu ta gần như chưa từng tới canteen bao giờ cả. Mà sao quan hệ hai người lại tiến gần thêm một bước vậy? Cậu ta còn tới canteen ăn cơm với mày.”

Lúc mới nghe thấy năm chữ “tiến gần thêm một bước” thì Khưu Thiên có phần chốt dạ, nhưng hiển nhiên là Cao Dương không có ý đó. Cậu ta với Mạc Đồ Đồ, hai tên trai thẳng, chắc chắn chỉ nghĩ theo hướng cho rằng quan hệ hai người họ đã khăng khít hơn so với lúc trước, còn trách Khưu Thiên trước đấy không hiểu sao lại cứ xấu hổ, không chịu thừa nhận hai người thân nhau.

Khưu Thiên bây giờ cũng không thể giải thích rõ ràng trong chốc lát được, chỉ đành trả lời qua loa cho qua chuyện.

Về sau cậu có nhắc tới chuyện này với Hạ Nam Quân, với ngụ ý vô cùng thầm kín là mong hắn không tới kiếm cậu cùng ăn trưa nữa.

Hạ Nam Quân đương nhiên nghe hiểu, lập tức buồn bức, hỏi: “Vì sao chứ?”

Khưu Thiên chỉ đành đáp: “Như vậy dễ khiến người khác hiểu lầm.”

Hạ Nam Quân: “Hiểu lầm cái gì?”

Khưu Thiên nhìn hắn với vẻ mặt “không phải đấy chứ”, có chút bất lực.

Hạ Nam Quân bĩu môi, nom mà tủi thân: “Khoa mình đều biết quan hệ giữa chúng ta rồi.”

Khưu Thiên sững người, có phần thảng thốt: “Quan hệ gì cơ?”

Hạ Nam Quân: “Cậu là bạn trai mình.” Hắn còn nói rất hùng hồn, “Mọi người biết cả rồi.”

Khưu Thiên: “…?”

Cũng chẳng hiểu Hạ Nam Quân đang đắc ý chuyện gì: “Bên mình không giống khoa bên cậu. Giới thời trang bọn mình rất cởi mở. Bọn họ còn khen mình có mắt nhìn người, tán đổ được người khó gần như cậu đấy.”

Khưu Thiên thật sự không thể ngờ rằng mình lại được bên viện Nghệ Thuật yêu mến tới vậy, nhất thời cảm thấy khá sốc. Cậu cũng không rõ rốt cuộc mình có điểm gì thu hút người cùng giới nhưng Hạ Nam Quân lại cảm thấy chuyện này rất đỗi bình thường.

“Trông cậu thẳng tắp nhưng cũng rất quyến rũ. Đẹp trai, bảnh bao, lại còn gọn gàng, cực kỳ hấp dẫn.” Hạ Nam Quân nói, “Dù là nam hay nữ thì cũng đều sẽ thích cậu.”

Khưu Thiên phàn nàn: “Thế sao lúc đầu cậu lại không thích mình?”

Hạ Nam Quân lấy làm lạ: “Mình không thích cậu lúc nào cơ?”

“Hồi cấp Ba ấy.” Khưu Thiên hồi tưởng lại, “Mỗi lần trông thấy mình là cậu đều cau có, cũng chẳng thèm để ý tới mình, còn ở sau lưng gọi mình bằng biệt danh mình ghét nữa. Đám đàn em của cậu cũng hay gây sự với mình, ngày nào trông cũng như ngứa mắt với mình lắm vậy.”

Hạ Nam Quân thoáng ngượng ngùng. Hắn không chịu thừa nhận, còn lầu bầu: “Rõ ràng là cậu thấy mình ngứa mắt mà.”

Chuyện này thì Khưu Thiên rất thành thực: “Lúc đầu đúng là ngứa mắt thật.”

Hạ Nam Quân suýt không kiềm chế nổi, nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt buồn bực.

“Ngoại hình điển trai là thế, thành tích học tập còn tốt hơn mình, quen biết rộng, nhiều bạn bè. Mỗi đợt nhà trường kiểm tra kỷ luật là cậu lại rước thêm phiền phức cho mình.” Khưu Thiên xòe ngón tay đếm một lượt rồi quay sang nhìn Hạ Nam Quân, chợt bật cười: “Ngứa mắt như vậy, không để ý đến cậu mà được à?”

Khưu Thiên suy nghĩ một lúc, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Năm ấy hẳn là ghét bao nhiêu thì cũng thích bấy nhiêu.”

“Mình của ngày đó, nhất định là ghét cậu muốn chết đi được.” Khưu Thiên nói lúc cuối.