Mất

Chương 45

Có lẽ vì ngày nào Hạ Nam Quân cũng tới nên Khưu Thiên cảm thấy kỳ nghỉ hè này dường như trôi qua như bay. Đặc biệt là khoảng thời gian gần sát ngày khai giảng, Hạ Nam Quân mỗi ngày đều tới theo dõi tiến độ thu dọn hành lý của cậu. Nếu không phải Khưu Thiên không tìm được lý do thì chắc hẳn hai người họ đã là tốp đầu tiên quay lại trường.

Ký túc xá mới cũng phải mất nửa năm nữa mới sửa xong. Theo Hạ Nam Quân thì có sửa xong cũng không cần vào ở, hai người họ thuê trọ gần trường, dù sao nếu ở ký túc xá thì hai khoa cũng không được ở chung.

“Cậu cũng đừng đi làm nhiều buổi như vậy nữa.” Lúc đang sắp xếp đồ đạc thì Hạ Nam Quân nhắc tới chuyện này. Dự định của hắn là sẽ nới rộng thêm căn phòng lớn, còn phòng nhỏ sẽ dùng làm phòng làm việc của hai người họ.

Khưu Thiên hơi lưỡng lự, hỏi: “Ngày nào cũng ngủ chung sao?”

Hạ Nam Quân hơi khựng lại, hỏi ngược lại cậu: “Không thể ngủ chung sao?”

Hắn nhìn Khưu Thiên, rất nghiêm túc: “Mình không rõ cậu nghĩ thế nào nhưng mình thì muốn mỗi ngày sau khi tan học sẽ được nhìn thấy cậu; tới tối tốt nhất là có thể cùng nhau ăn tối ở đảo bếp, có gọi đồ ăn ngoài cũng được; trước lúc ngủ có thể tắm chung, cùng ngâm bồn.”

Hạ Nam Quân nói tới đây, dường như có ý đâm lao thì phải theo lao, muốn nói rõ ràng ngay lập tức. Hắn không để tâm tới biểu cảm của Khưu Thiên, chỉ chăm chăm nói: “Nói trắng ra thì mình cực kỳ muốn làm cùng cậu. Làm cả đêm cũng không vấn đề gì, thể lực mình vô cùng tốt. Cậu cũng không cần phải lo về mặt kỹ thuật, mình đã xem rất nhiều phim rồi, nhất định sẽ khiến cậu cực khoái.”

“Thật ra tối làm vẫn chưa đủ, tốt nhất là sáng vừa thức giấc thì triển luôn. Cậu xin nghỉ được không? Chúng ta có thể xin nghỉ hẳn một tuần để làʍ t̠ìиɦ hàng ngày.”

“Mình đã suy nghĩ cả kỳ nghỉ hè rồi.” Hạ Nam Quân thở dài. Cuối cùng hắn bảo, “Vừa khai giảng thật sự không xin nghỉ được sao?”

Khưu Thiên có lẽ không thể ngờ được Hạ Nam Quan lại vác khuôn mặt này đi nói ra những lời lẽ chấn động như vậy. Hai người họ vẫn còn đang sắp xếp hành lý, đồ đạc chất đống lộn xộn, đặc biệt là vali của Hạ Nam Quân. Hắn là sinh viên chuyên ngành thiết kế thời trang, ngoài trang phục của bản thân thì còn cả một đống tác phẩm của các nhà thiết kế khác. Khưu Thiên đang giúp hắn gỡ móc áo ra rồi sau đó treo hết những bộ đồ nào cần treo lên.

Hiện tại mới dọn được một nửa chỗ quần áo, Khưu Thiên cũng không rõ nên tiếp tục dọn dẹp hay nên làm gì khác. Cậu nhìn chiếc móc áo trong tay, ngập ngừng hỏi: “Thế giờ chúng ta có cần đi tắm không?”

Hạ Nam Quân đờ người. Hắn vô thức nhìn về phía chiếc giường trong phòng hắn lúc này rồi mặt mũi đột nhiên cau có. Lúc sau hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta trước tiên phải mua giường mới lớn hơn đã.”

Chờ tới khi chiếc giường cỡ lớn mới được giao đến thì tuần học đầu tiên cũng sắp trôi qua. Hạ Nam Quân chuyển phòng làm việc của mình sang căn phòng nhỏ mà Khưu Thiên vốn ở.

Hôm giường được giao tới, hắn còn đặc biệt cúp hai tiết cuối, đợi thợ lắp ráp ra về thì nằm bò trên giường mới, nhắn tin cho Khưu Thiên.

Phải một lúc sau Khưu Thiên mới trả lời, bảo rằng tối nay có ca làm ở Hanako.

Hạ Nam Quân: “Cậu vẫn chưa nghỉ việc à?”

Khưu Thiên: “Mình nghỉ hết mấy công việc gia sư khác rồi, còn mỗi công việc này thôi.” Sau đó cậu có nhắn thêm một câu: “Cũng đâu thể để mình cậu chi trả phí thuê trọ được.”

Hạ Nam Quân vốn đang gõ vào khung chat bốn chữ “Để mình nuôi cậu”, bèn âm thầm xóa đi, đổi thành: “Mấy giờ cậu tan ca thế, mình qua đón cậu.”

Khưu Thiên: “Tám giờ. Mình xin nghỉ sớm hai tiếng. Cậu qua ăn tối không?”

Hạ Nam Quân trả lời “Được” rồi hỏi: “Cậu có muốn uống rượu không?”

Cùng lúc đó, Khưu Thiên nhắn tin qua: “Cậu mua bαo ©αo sυ với dầu bôi trơn chưa?”

Hạ Nam Quân: “……..”

Khưu Thiên: “……..”

Qua một lúc, Khưu Thiên mới lại gửi tin nhắn qua. Vì không thấy người, chỉ cảm nhận qua con chữ thì cậu dường như vô cùng bình thản: “Không phải cậu bảo muốn làm với mình cả một tuần sao? Mình xin nghỉ rồi. Sợ đồ chuẩn bị ở nhà không đủ nên nhắc cậu một câu.”



Tác giả:

Vì không thể viết ra cụ thể mấy thứ đó (mọi người cũng hiểu đó) nên chuyện một tuần mọi người cứ tưởng tượng theo đoạn nói chuyện của hai người nhé.

Dù sao thì tôi cũng mặc kệ, hai người đó làm trọn một tuần, thiếu một ngày cũng không được.