Thật lòng mà nói, gu chọn phim của Khưu Thiên cũng hệt như con người cậu, đậm chất trai thẳng, đi hẹn hò mà lại chọn một bộ phim hành động hình sự. Hai người họ ngồi trong mưa đạn rừng súng, nhìn cảnh khói lửa tung tóe, súng bắn đùng đoàng trên màn ảnh lớn.
Tựu chung là có chút hối hận vì đã lựa chọn bộ phim này. Dẫu sao thì bầu không khí này chẳng thể góp phần thúc đẩy để cặp tình nhân nắm tay hay hôn môi được.
Mà Hạ Nam Quân có lẽ cũng không có ý định ấy. Hắn xem phim rất chăm chú, ngay cả bỏng ngô trong tay cũng không ăn được mấy viên. Đến lúc cuối khi màn hình tối đen thì hắn mới quay sang nhìn Khưu Thiên, đôi mắt dưới ánh đèn lấp lánh.
“Phim hay không?” Khưu Thiên hỏi hắn.
Hạ Nam Quân đờ người, có vẻ như khá bất ngờ trước câu hỏi của cậu, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Cũng được.”
Khưu Thiên: “Mình thấy cậu xem phim chăm chú lắm à.”
Hạ Nam Quân chớp chớp mắt, bảo: “Thật ra không có đâu, không nhớ được bao nhiêu cả.”
Khưu Thiên lộ vẻ khó hiểu: “Thế cậu nhìn gì vậy? Ngẩn người à?”
Hạ Nam Quân nhìn cậu, tới lúc cuối khi chuẩn bị ra ngoài thì hắn mới chậm chạp đáp: “Cậu ngồi sát mình quá, cánh tay cứ dính vào nhau, mình không sao tập trung được.”
Khưu Thiên: “?”
Hạ Nam Quân chẳng hề cảm thấy được sự sến súa trong lời nói của mình. Hắn cầm xô bỏng ngô đi ra rồi hỏi Khưu Thiên xem muốn uống gì không. Lúc chờ thanh toán không ngờ lại gặp người quen.
Thành phố bé con, thật sự rất dễ để đυ.ng mặt những người có chút quen biết, đặc biệt là khi còn đang đi học. Nghỉ hè hay nghỉ đông đều cùng một thời điểm, ăn chơi tụ tập cũng chỉ có mấy chỗ đó, chỉ cần đi ra ngoài, hôm nay không gặp thì mai cũng sẽ gặp.
Người quen, hơn nữa còn cực kỳ quen, đều là mấy tay chân thời cấp Ba của Hạ Nam Quân.
Đã mỗi người học đại học ở một phương rồi nhưng bốn, năm tên con trai đến kỳ nghỉ vẫn có thể tụ tập, đi chơi cùng nhau, tạo cảm giác mấy người họ đều không thay đổi, vừa đi tới là gọi Hạ Nam Quân hai tiếng “Anh Nam”.
Có cậu tên Khoan Bảo cực kỳ niềm nở, gọi “Anh Nam” xong thì mới phát hiện ra Khưu Thiên đứng bên cạnh. Cậu ta như thể bị sốc dữ dội, trong vô thức hô lên: “Đu Đu?”
Mí mắt Khưu Thiên giật giật. Cậu nghiến răng: “Ông gọi linh tinh ai đấy?”
Khoan Bảo có lẽ đã nhớ ra người này hồi cấp Ba đánh đấm cực dữ dằn, bèn cười ngốc hề hề rồi đổi cách gọi: “Anh Đu?”
Cậu ta nhìn Hạ Nam Quân, tò mò hỏi: “Sao hai người lại đi cùng nhau vậy?”
Khưu thiên: “Bọn tôi đi xem phim.”
“Xem phim à.” Khoan Bảo rất bất ngờ. Cậu ta nghĩ ngợi mãi, vẫn không nhịn được, hỏi, “Quan hệ hai người tốt lên rồi hả?”
Cậu ta hỏi vậy, trong chốc lát cả Khưu Thiên và Hạ Nam Quân đều không biết nên giải thích thế nào, bèn cực kỳ ăn ý mà cùng giữ im lặng.
Khoan Bảo lại dường như chẳng hề ý thức được bầu không khí gượng gạo và bức bối này, vẫn tự độc thoại: “Hối cấp Ba quan hệ hai người tệ như thế, lên Đại học làm hòa rồi à? Tôi nghe mấy đứa cùng trường còn bảo bên trường Đại học hai người lan truyền tin đồn gì mà hai người cực kỳ thân thiết, là thanh mai trúc mã. Đấy chẳng phải tin vịt à. Chẳng hiểu đứa nào đồn đại linh tinh, vậy mà cũng có người bên trường Đại học tin.”
Khưu Thiên nghe tới đây thì cuối cùng không kìm được, hơi cau mày, nghĩ thầm: Hóa ra có người lan tin đồn rằng hai người bọn họ thân nhau thật. Thảo nào tự dưng sau hội thao năm Nhất thông tin này lại được truyền bá khắp nơi, có thể thấy người lan tin rất cố gắng.
Khoan Bảo vẫn chưa tính ngừng nói, Hạ Nam Quân ở bên cạnh lại đột nhiên cắt ngang lời cậu ta.
“Hồi cấp Ba quan hệ bọn tôi tệ lắm sao?”
Khoan Bảo chớp chớp mắt. Cậu ta đột nhiên thấy chột dạ, hỏi: “Không… tệ sao?”
Hạ Nam Quân nghiêng đầu nhìn Khưu Thiên, hỏi: “Tệ chỗ nào chứ?”
Khưu Thiên trông khuôn mặt “Cậu mà dám nói tệ là mình sẽ kể chuyện trong nhà vệ sinh ra đấy” của Hạ Nam Quân, hơi mấp máy môi, miễn cưỡng đáp: “Thì, cũng tạm nhỉ?”
Hạ Nam Quân nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi bỗng mỉm cười, thản nhiên nói: “Ở bên trường Đại học là tôi nói đấy. Tôi cảm thấy quan hệ bọn tôi rất tốt, ai dám bảo đấy là tin vịt hả?”