Quân doanh U Châu toạ lạc ngoại thành, mười dặm về hướng tây bắc.
Bốn bề mênh mang xơ xác, chỉ độc một quân đồn, đưa lưng tựa thành, khí thế khϊếp người.
Do cửa thành mở trễ đóng sớm, Thần Dung không nấn ná thêm, vào xe lên đường, nhanh chóng đến nơi.
Trời chiều đổ bóng, nàng vén mành xe, thoáng nhìn cửa lớn quân doanh sừng sững: “Đây ư?”
Tử Thuỵ chầu ngoài xe thưa vâng, theo sau là mười mấy hộ vệ cưỡi ngựa.
Người của họ báo lại, nhóm Đông Lai quả thật bị giải vào đây.
Thần Dung dứt khoát xuống xe: “Thế chờ gì nữa, sao không mau vào.”
Cổng quân doanh canh gác sâm nghiêm, sau khi thương lượng với hai hộ vệ, lính giữ cửa mới cho thông hành, một trong số đó chạy vào trong thông báo.
Thần Dung chẳng đợi mảy may, cất bước đi vào.
Có toán quân đang canh giữ bên trong căn viện lớn quây tường cao, nhác thấy người đến, lũ lượt trông sang.
Chỉ thấy một nhóm hộ vệ đi đầu mở đường hai bên, đứng nghiêm rồi mới tách ra, một cô gái trẻ từ sau bước tới.
Thần Dung đi vội, áo choàng chưa thắt, đấu lạp chẳng đội, áo vạt ngắn vây thường buộc lơi toát lên vẻ khoan thai, mi mắt như hoạ, chỉ đứng đấy thôi đã khiến cả đám người ngây ngẩn.
Ở một góc khác, có vài người đồng loạt bật dậy, quỳ xuống trước nàng: “Thiếu chủ.”
Là nhóm Đông Lai.
Thần Dung thấy họ không sao mới thoáng nhìn sang toán lính nọ: “Chúng dựa vào đâu mà bắt người?”
Đông Lai bẩm: “Họ bảo chúng tôi vượt núi băng sông, hành động mờ ám, lại trông lạ mặt, ắt phải giải về thẩm vấn.”
Quân doanh phụ trách trị an trấn thủ cõi này, nghe ra cũng hợp tình đúng lý. Thần Dung hừ nhẹ, rốt chẳng nói gì.
Ngay lúc ấy, lính canh cửa vào báo tin đã ra khỏi sảnh chính trong viện, đi cùng là một gã đàn ông vạm vỡ rám nắng, theo sát bởi hai tên lính cầm vũ khí.
Đến trước mặt họ, gã đàn ông nọ cũng chỉ nhìn lướt Thần Dung, ôm quyền: “Những mong nói rõ thân phận.”
Chuyện vặt chẳng phiền Thần Dung lên tiếng, Tử Thuỵ bước lên, trình công văn đã chuẩn bị từ trước: “Nhà họ Trưởng Tôn, phủ Triệu Quốc công ở Trường An.”
Hẳn là không ngờ đến, gã săm soi Tử Thuỵ, thấy không có vẻ gì trí trá mới đón công văn mà đọc, đấy đúng thực là khế ước gia nô của nhóm Đông Lai, bèn gật đầu với người đằng sau.
Tên lính nọ nhận lệnh, lại đi vào sảnh chính.
Gã trả giấy tờ cho Tử Thuỵ, khẳng khái bảo: “Đã thế các người cứ đem chúng đi.”
Dứt lời, hai tên lính kia đi đến chỗ Đông Lai, trao trả vũ khí.
Thần Dung chẳng ừ hử gì, chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn lướt vào trướng, mím môi.
Tử Thuỵ trông vẻ mặt đã biết thiếu chủ không vui, tức thời bảo: “Bắt người của chúng ta, chỉ nói mỗi câu này là xong chuyện à?”
Gã nhìn Thần Dung, lại liếc đống vũ khí vừa trả kia.
Quân doanh đã thẩm tra kỹ càng, chúng không phải binh khí mà chỉ là đao thường dùng của hộ vệ phủ, xét kiểu dáng là biết được đúc tại Trường An.
Giờ biết thêm họ là gia nô của phủ Triệu Quốc công ở Trường An, thông tin vừa khớp, đủ để chứng minh không phải kẻ địch có hành tung mờ ám.
Tuy không biết lai lịch của cô gái trước mặt, song trông cũng có vai vế ở phủ Triệu Quốc công. Gã thầm cân nhắc, không cứng nhắc đối chọi mà đổi thái độ, cười xoà, trịnh trọng ôm quyền đáp Thần Dung: “Được, là bọn tôi đắc tội, mong chư vị về cho.”
Nghe còn tạm. Thần Dung nhìn sang Đông Lai, cậu dẫn người bước đến, cúi đầu trước mặt nàng.
“Về rồi nói.” Nàng tưởng Đông Lai đang tự trách mình nhiễu sự nên không nhiều lời.
Vừa xoay đi, chợt thấy thái dương cậu ta, nàng dừng phắt lại.
“Ngước lên.”
Đông Lai vâng lệnh, ngẩng đầu.
Thần Dung thấy bên thái dương cậu thế mà bị thương, vết thương kéo dài đến tận đuôi mắt, máu vừa khô, còn đang sưng, kém nửa tấc là vào mắt.
Nhìn xuống người, cậu cầm vũ khí bằng tay trái, mu bàn tay phải cũng có vết thương tương tự, tay áo rách hai đường.
Có khờ cũng rõ vì đâu nên nỗi.
Nàng quét mắt nhìn gã đàn ông nọ: “Các ngươi dám ra tay?”
Gã khựng lại một thoáng mới tỉnh ra: “Vài roi thôi mà, nó không nghe lời, không chịu khai báo lai lịch, đây là quân pháp.”
Thần Dung nghiêm mặt: “Quân pháp gì cơ, cậu ta là lính khu này à?”
Gã ta nghẹn họng, mấp máy miệng, chốc lát chẳng biết phải đáp thế nào.
Thần Dung không bỏ qua được, Đông Lai không chỉ là hộ vệ thϊếp thân mà còn là trợ thủ khám đất, nay chẳng những tay mà suýt nữa mắt cũng bị thương, làm lỡ việc nàng.
Gì chứ chuyện này không thể thương lượng.
“Kẻ nào động thủ?” Nàng hỏi Đông Lai.
Đông Lai nhắc khẽ: “Thiếu chủ, họ là binh đồn trú.
Thần Dung nhướng mày: “Thế đã sao, quân binh thì được phép tự tiện xuống tay à?”
Nực cười, Trưởng Tôn Thần Dung nàng đây mà sợ ư!
Nàng lại liếc gã đàn ông nọ: “Kẻ nào động thủ?”
Gã cũng lanh trí, tránh nặng tìm nhẹ: “Bọn tôi chỉ làm theo luật, nếu nhỡ mạo phạm đến quý nhơn, quân doanh cũng sẽ theo luật mà bồi thường trăm văn tiền.”
Cũng đã nhún nhường rồi.
“Tiền?” Thần Dung đưa tay.
Tử Thuỵ lập tức lấy túi tiền trong ngực áo ra, đặt vào tay nàng.
Nàng ném túi tiền xuống cạnh chân gã, đầy vung.
Họ Trưởng Tôn có cả mỏ cả quặng cơ, lý nào để tâm khoảng tiền cỏn con này?
“Số đấy gấp trăm, có đủ để ngươi giao kẻ động thủ ra đây chưa?”
Gã hoảng hồn nhấc chân lên, kinh ngạc nhìn nàng, đương nhiên không dám nhặt tiền, đành bảo: “Giữa buổi rối ren, không rõ ai ra tay!”
Thần Dung đảo mắt: “Thôi được, chỉ huy của mình là ai, chắc các ngươi vẫn rõ chứ?”
Gã không khỏi sượng mặt, lúc mới thấy chỉ nghĩ cô gái này đẹp đến nao lòng, như người trong tranh, giờ thì đã táng đảm trước khí thế nàng ta rồi.
Gã chỉ muốn kết thúc gọn lẹ, đáp bừa: “Tôi, tôi là chỉ huy ở đây!”
Thần Dung lia mắt đánh giá: “Nom trang phục, quá lắm cũng chỉ đến chức bách phu trưởng, quân doanh to thế này, ngươi chưa đủ tư cách.”
Gã nghẹn lời, đâu ngờ nàng ta lại tinh mắt đến vậy.
Đôi mắt đen láy của Thần Dung quét quanh: “Gọi chỉ huy các ngươi ra đây.”
Chẳng ai đáp lời, đội quân có mặt chỉ nhìn nàng chằm chặp.
Thần Dung quan sát khắp lượt, ánh mắt chợt dừng ngay gian sảnh chính trong viện, nhớ gã đàn ông này ban nãy bước từ đây ra, lại vừa sai lính vào ắt để thuật lại tình hình, bèn cứ hướng đấy mà bước.
Gã muốn đuổi theo đã muộn, nàng lướt như gió đến cửa chính, đặt một chân vào trong.
Cửa sổ trong sảnh khép chặt, cả phòng hơi thiếu sáng, thế mà lại thêm một nhóm người.
Họ vốn đang nghỉ, kẻ đứng người ngồi ăn bánh uống nước, bấy giờ mọi ánh mắt đều nhằm thẳng vào nàng, bầu không khí nghiêm trang đến lạnh lùng.
Gã đàn ông nọ đuổi theo, tiếng “Ấy” vừa buông giữa chừng đã như nuốt lưỡi, ngừng ngay ngoài cửa.
Thần Dung đưa mắt nhìn quanh, chẳng hề sợ hãi: “Chỉ huy các ngươi đâu? Ra đây.”
Đồng phục nhóm người này tương tự gã ta, đều là giáp trụ khoác ngoài áo Hồ tay ngắn chính quy kỵ xạ, xem ra đều là bách phu trưởng.
Nàng đoán không chệch một ly, đây quả thực là quân doanh lớn.
Nghe hỏi, mọi người nhìn nhau song cũng chỉ thích thú đánh giá nàng, chẳng ai lên tiếng.
Gã đàn ông nọ đành chịu trận: “Thế quý nhơn rốt lại muốn như nào?”
“Hành hung người vô tội, ngươi xem nên làm sao?” Thần Dung bảo: “Không chịu để người của ta đánh trả, thì gọi chỉ huy bọn ngươi đích thân ra tạ lỗi thôi.”
Gã ta trợn tròn mắt, đâu ra cái sự đánh mỗi tên gia nô mà lại gọi chỉ huy của cả quân doanh ra xin lỗi chứ?
Cô gái mới tý tuổi đầu mà sao khó đối phó thế không biết!
Thần Dung cũng chẳng nhiều lời, nói xong bèn đi vào ngay.
Hẳn do nàng quá hùng hồn, người ngồi trong sảnh đứng cả dậy như nấm sau mưa, chặn kín đường nàng.
Thần Dung liếc bảo: “Sao, dám làm không dám nhận?”
Hộ vệ nhà nàng cũng đã đến, nom có vẻ muốn vào bảo vệ.
Ở đây toàn là quân nhân có chức tước, chẳng ai yếu mềm, đổi phắt vẻ nhàn nhã, cầm binh khí lên.
Phía này lại là quý tộc thành Trường An, tay cũng lũ lượt chạm vào bội đao cả.
Rộn chuyện thật thì mất hay. Gã đàn ông nọ chạy sang ngăn cả hai bên: “Thôi thôi, chúng ta có gì từ từ thương lượng là được mà?”
Thần Dung đưa tay vuốt tóc, hỏi lại: “Ta chỉ muốn chỉ huy bọn ngươi ra giải thích một câu, là ai không chịu nhỉ?”
Chưa thấy cô gái nào trong tình cảnh này lại thảnh thơi đến vậy, nét mặt và điệu bộ lại tự nhiên như phải thế.
Gã ta nghẹn lời, lại không thể đến gần mạo phạm, chỉ đành sượng mặt lùi hai bước, vẫn đứng đấy ngăn.
Thần Dung lờ đám chặn đường chắn mất tầm mắt đi, cứ nhằm hướng chủ vị mà bước.
Gã vừa cản vừa lùi đến tận khi chạm vào đồng nghiệp, không còn chỗ tránh, vẻ mặt khó coi vô cùng.
“Đủ rồi.” Bỗng vang lên chất giọng trầm của đàn ông.
Tức khắc, nhóm người cản lối dạt ra cả.
Thần Dung nghe đoạn ngoái đầu, quá lắm mười bước về phía tay phải, có kẻ đang ngồi.
Phía ấy dựng một giàn vũ khí to nên càng kém sáng, nàng chỉ thấy người nọ khép chân, thư thả ngồi tựa giá đỡ trước giàn, đưa mặt về phía mình, chẳng biết đã quan sát bao lâu.
Gã đàn ông nọ nhanh chân bước tới, khẽ thưa: “Lão đại, ngài thấy rồi đó, tôi thực chẳng còn cách nào…”
Thần Dung vỡ lẽ, nhìn sang ghế chính, quả thật để trống.
Nàng tưởng chỉ huy sẽ an toạ chủ vị, ngờ đâu chàng ta lại ngồi ở chỗ chẳng hề bắt mắt này, cứ thế dõi theo từ lúc nàng vào đến giờ?
Nàng quay lại, chăm chú nhìn bóng người bị gã đàn ông chắn hơn phân nửa, chỉ thấy đôi chân mang giày da dưới vạt áo đen, một tay chàng buông trên gối, khớp tay rõ ràng.
“Là ngươi.” Nàng thầm nghĩ cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi.
Bàn tay nọ đưa lên gạt một cái, gã đàn ông kia ngoan ngoãn dạt sang bên.
“Là ta.” Chàng buông lời: “Xin lỗi, được chưa?”
Tất thảy ánh mắt hướng về phía chàng ta, nhất là gã đàn ông nọ, gã lia mãi không rời, cứ như thấy quỷ.
Thần Dung chằm chặp nhìn chàng, giọng điệu kẻ này dứt khoát đến thế, khiến nàng thấy lạ.
Cứ như nhân nhượng đặng đuổi bọn họ đi cho nhanh vậy.
Người nọ cũng nhìn nàng.
Thần Dung chợt nhận ra ánh mắt chàng ta tối tăm cực kỳ, thậm chí còn vương nét xấu xa, nàng nheo mắt nhìn kỹ, ấy mà lại trông hơi quen.
Hơn thế, đến cả giọng nói cũng khá quen tai.
Thấy vậy, nàng chẳng thèm nghĩ đã sải bước, đi thẳng đến chỗ chàng.
Người nọ vẫn thong dong ngồi đấy, tới gần mới rõ bên cạnh chàng ta là một thanh đao thẳng chưa rời vỏ, nghiêng nghiêng tựa vào chân.
Chàng một tay phủ gối, tay còn lại đặt lên bàn nhỏ kế người, trên ấy còn có miếng da bọc cổ tay và eo vừa tháo xuống.
Thấy Thần Dung đến gần, chàng ngước nhẹ lên.
Ánh mắt Thần Dung chậm rãi nhích lên mặt chàng ta, một lần hai lượt, bỗng trợn tròn mắt.
Cả hai chẳng ai lên tiếng.
Bởi chẳng ai ngờ lại gặp nhau như này.
Thần Dung thế mà vô thức lùi lại nửa bước, ánh mắt vẫn ghim chặt vào người chàng.
Nàng đương nghĩ chuyện gì thế này, sao chàng ta lại xuất hiện ở đây?
“Thiếu chủ, lang quân đến rồi.” Tử Thuỵ ngoài cửa khẽ thưa.
Giọng Trưởng Tôn Tín nhanh chóng vọng vào: “A Dung, A Dung!”
Xung quanh tĩnh lặng một vùng, tiếng hô gấp gáp của hắn càng rõ ràng hơn.
Thần Dung tỉnh ra, dời ánh mắt khỏi người đàn ông nọ, ngoảnh đầu, nhanh chóng bước ra ngoài.
Trưởng Tôn Tín vừa đi đến cửa đã thấy em gái lướt ra như gió.
“Đi.” Nàng không ngoái lại, bước thẳng qua hắn.
Trưởng Tôn Tín nhìn với ra sau lưng nàng, thấy có người ngồi đấy, chưa rõ mặt đã vội vàng đuổi theo em gái.
Hắn chạy từ sở quan U Châu đến đây.
Vốn cũng chả việc gì, tận lúc nghe viên quan tiếp đãi nhắc tới một cái tên quen thuộc đương khi kể chuyện quân doanh phòng vệ U Châu, hắn mới chẳng nói chẳng rằng, về dịch quán tìm muội muội.
Rốt được nửa đường nghe chuyện Đông Lai, Thần Dung đích thân đến quân doanh, hắn lại theo sang đây.
Thần Dung ra khỏi quân doanh mới đặng dừng bước.
Đông Lai và Tử Thuỵ bám sát sau lưng, không dám hỏi, cũng chả dám nói gì.
Trưởng Tôn Tín theo đến: “A Dung, muội gặp rồi à? Họ Sơn kia thế mà cũng ở U Châu, hiện đang nhậm chức đoàn luyện sứ xứ này, quân doanh đây vừa khéo là địa bàn chàng ta!”
Thần Dung mím chặt môi, mắt đảo lia lịa, chẳng biết đang nghĩ gì.
“A Dung?” Trưởng Tôn Tín không kìm nổi lại gọi nàng.
Thần Dung choàng tỉnh, ngoái đầu bảo: “Không đúng, mình chạy cái gì? Người vô lý đâu phải là mình!” Dứt lời bèn phẩy tay áo định quay lại.
Trưởng Tôn Tín nhanh tay lẹ mắt giữ chặt nàng: “A Dung, đừng thế.”
Thần Dung cau mày ngoảnh đầu.
Trưởng Tôn Tín sợ nàng không vui mới không cho nàng đi, khẽ vỗ về: “Nghe lời ca ca, về trước đã, muộn rồi cửa thành sắp đóng. Với cả, muội còn việc quan trọng phải làm.”
Thần Dung bấy mới dừng bước, lại ngó cửa chính quân doanh lần nữa, thầm mắng thế thì hời cho tên kia quá!