Khả Ái lái xe ra khỏi bệnh viện, cô lái xe về công ty. Cô đã cho người bí mật điều tra kẻ đã tông Uyển Nhi vào 3 tháng trước đồng thời người đó đã khai ra là kẻ nào đã bỏ tiền ra để thuê hắn. Cô rất tức giận và hụt hẫng khi biết người đó là Thiên Ân, người mà khi xưa cô xem là cả mạng sống.
Hôm nay, cô gọi cho Thiên Ân mời cô ta đến công ty của cô vì cô có chuyện quan trọng cần phải nói riêng với cô ta. Cô ta vui mừng không thể tả được vì đây là lần đầu tiên Khả Ái chủ động mời cô đi đến công ty, cô ta cứ tưởng cá đã mắc vào lưới nên vội vàng sửa soạn để đến gặp Khả Ái.
Lần này, cô ta cũng chọn cho mình một bộ váy rất hở hang, môi đỏ chót. Từ lúc cô ta đặt chân đến cửa ra vào công ty thì đã thu hút được sự chú ý của các nhân viên đang làm tại đó nhưng hầu hết đều là ánh mắt chứa đầy du͙ƈ vọиɠ của đám nhân viên nam, mọi nhân viên nữ đều nhìn cô với ánh mắt khinh rẻ. Cô thong thả bước đến trước bàn tiếp tân, cô cất giọng khinh thường:
-Nhờ cô báo với Trần tổng (hiện giờ Khả Ái được mọi người trong công ty gọi là Trần tổng ) là cô Thiên Ân đã đến rồi.
-Nhưng cô đã có hẹn trước chưa ạ. Cô tiếp tân nghe chất giọng khinh khỉnh của cô ta mà phát bực, nhưng vẫn làm tròn tốt công việc tiếp tân của mình
-Cô cứ gọi cho Trần tổng là biết ngay, tôi không nói nhiều với hạng người tầm thường như cô. Cô ta dùng những lời khó nghe để tiếp chuyện cùng cô nhân viên. Cô không biết là có một người đang ngồi trên tầng cao nhất của công ty quan sát camera ở dưới khu tiếp tân.
Cô tiếp tân định sẽ giáo huấn cho cô ta một trận vì thái độ bất lịch sự của cô ta nhưng khi chiếc điện thoại bàn được kết nối với chiếc điện thoại trên phòng làm việc của Khả Ái vang lên, cô đành nén lửa giận trong lòng rồi cung kính bắt máy, chất giọng băng lãnh ở đầu dây bên kia vang lên:
-Mời cô ta lên phòng của tôi.
Nghe được lời xác nhận của Khả Ái cô tiếp tân cố gắng nở một nụ cười niềm nở với cô ta rồi mời cô ta lên phòng làm việc của Khả Ái. Trước khi cô ta đi còn không quên hất mặt nghênh ngang với cô một cái như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô. Cô ta đi đến thang máy, bấm chọn lên tầng cao nhất của toà cao ốc.
Cô bước đến trước cánh cửa bằng gỗ to lớn, bóng loáng có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô ta trên đó. Cô ta không kiêng nể vặn nắm cửa trực tiếp bước vào trong. Cô đi thẳng đến chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Khả Ái buông lời trách móc cô tiếp tân khi nãy:
-Em nghĩ chị nên sa thải cô nhân viên đó thì hơn vì cô ta dám làm chậm trễ bước chân của em. Đúng là không biết điều.
-Lần sau vào nhớ gõ cửa. Khả Ái nhàn nhạt nói một câu khiến cô ta cứng miệng, không nói được lời nào cả. Khả Ái đóng sấp tài liệu mà cô đã xem qua sang một bên và tiếp chuyện với cô ta.
Cho đến bây giờ khi Khả Ái ngồi đối diện nói chuyện với cô ta, cô vẫn cảm thấy có một chút rung động. Nhưng lại nghĩ đến chuyện cô ta bày mưu để hãm hại Uyển Nhi thì cảm xúc cô hoàn toàn thay đổi. Cô đan hai tay vào nhau để lên bàn, giọng nói lạnh đến mức sẽ đóng băng mọi thứ:
-Tôi gọi cô đến đây là có một số việc tôi cần xác minh. Tôi rất mong là cô sẽ thành thật với những chuyện mà cô đã làm.
Cô ta thoáng chút giật mình và hoảng sợ trước câu nói của Khả Ái. Chẳng lẽ chị ta đã biết hết tất cả rồi sao???Là ai đã nói cho chị ta biết??? Chẳng phải cô đã xử lý tất cả mọi chuyện êm xuôi hết rồi sao??? Hàng loạt những câu hỏi xuất hiện trong đầu cô ta. Cô ta nuốt khan vài cái rồi giữ bình tĩnh để trả lời câu nói của Khả Ái:
-Chị muốn em xác minh chuyện gì cứ nói. Em nhất định sẽ nói tất cả.
Khả Ái cười lạnh một cái rồi dùng nét mặt nghiêm nghị để vạch trần mưu kế của cô ta:
-Tôi thật không ngờ cô có thể bình tĩnh đến như vậy. Cô thật sự làm tôi khá bất ngờ khi vẫn tỏ ra bình thường sau những việc mà cô đã gây ra cho Uyển Nhi.
-Em...em...chị...chị đang...nói...nói cái gì vậy...Chuyện...chuyện của cô...ta...liên...liên quan gì đến em.
Cô ta bị nói trúng tim đen nên giọng nói lắp bắp, thật là sai lầm khi đến đây bây giờ có trời cũng không cứu cô được. Nhưng cô ta đâu có ngốc đến mức tự thừa nhận mình là kẻ chủ mưu đâu chứ, cô ta khăng khăng chối bỏ.
-Không liên quan sao? Nhưng người này có liên quan đến cô đấy. Khả Ái cầm điện thoại lên bấm một dãy số rồi cất giọng ra lệnh:
-Mang người vào đây.
Thiên Ân cô ta đang rất lo sợ vì cô biết người mà Khả Ái muốn dẫn vào là ai. Chính xác là ông ta, người mà cô đã bỏ ra số tiền rất lớn để thuê ông ta. Khả Ái thu hết mọi biến đổi trên khuôn mặt của cô ta vào tầm mắt, cô nhếch mép như khinh bỉ tài năng "hại người" của cô ta. Chưa được 10p sau, hai thanh niên to cao, vạm vỡ mặc vest đen dẫn một người đàn ông bước vào, ông ta vừa nhìn thấy Thiên Ân liền chạy đến ôm chân cô ta cầu xin sự giúp đỡ:
-Cô...xin cô...hãy nói giúp tôi thoát khỏi đây...số tiền cô cho tôi...tôi...tôi nhất định sẽ trả đủ...nói với họ là tôi chỉ là người bị cô xui khiến...xin cô hãy giúp tôi.
Thiên Ân tái mặt vì những câu van xin của ông ta. Chẳng phải ông ta đã nói hết tất cả sự thật cho Khả Ái nghe rồi chứ. Cô hất mạnh ông ta ra, quay lại nắm lấy bàn tay Khả Ái giải thích:
-Không...Không, chị không được tin lời của ông ta. Ông ta nói bậy, em không liên quan gì đến ông ta hết.
Khả Ái giật mạnh bàn tay mình ra, đập tay lên chiếc bàn gỗ tạo ra tiếng va chạm mạnh, khiến cho mọi người run sợ, cô đứng lên chỉ thẳng vào mặt cô ta, liên tiếp kể tội cô ta:
-Cô câm miệng. Những việc làm xấu xa của cô tôi đã cho người điều tra cả rồi. Cô có biết Uyển Nhi em ấy suýt chút nữa là đã xảy ra chuyện lớn rồi không? Bây giờ cô xem cô đã làm ra những gì, Uyển Nhi em ấy đã bị mất trí nhớ, em ấy quên tất cả mọi người KỂ CẢ TÔI. Cô lợi dụng lòng tin của em ấy và cả tôi nữa. CÔ, MAU CÚT KHỎI TẦM MẮT CỦA TÔI, BIẾN KHỎI ĐÂY NGAY LẬP TỨC. VĨNH VIỄN KHÔNG ĐƯỢC XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TÔI VÀ CẢ UYỂN NHI. HAI NGƯỜI MANG CÔ TA ĐI KHỎI ĐÂY CHO TÔI. Khả Ái tức giận hét lớn vào mặt cô ta, cô ra lệnh cho hai người mặc vest đen đem cô ta ra khỏi đây, nếu không cô không chắc là cô sẽ làm những chuyện gì ghê hơn nữa.
-Không, không. Các người mau bỏ tay ra. Con nhỏ đó chẳng có gì hơn em cả, chị vì cái gì mà chọn nó. Cô ta vùng vẫy cố thoát ra khỏi hai người vest đen đó, miệng không ngừng la ó.
-Em ấy hơn cô vì em ấy có được tình cảm của tôi. Em ấy thua cô ở chỗ nham hiểm. Khả Ái nói xong phất tay ra hiệu cho hai người ấy đem cô ta ra khỏi công ty càng nhanh càng tốt.
Khi hai người đàn ông đó đi ra, Khả Ái ngồi phịch xuống ghế, đầu ngửa ra sau dùng tay xoa hai bên huyệt thái dương. Cô thật mệt mỏi.