Từng Bước Yêu Em!!

Chương 6

Sau khi dùng bữa trưa với bà xong, cả hai lên phòng nghĩ ngơi. Uyển Nhi ngồi trên chiếc bàn nhỏ được đặt ngay ngắn trong phòng, mắt chăm chú đọc một quyển sách nào đó. Khả Ái nằm trên giường nghịch điện thoại.

Khả Ái dường như cảm thấy chán nên bỏ điện thoại xuống, nằm trên giường gọi:

-Bảo bối

Uyển Nhi đang chăm chú đọc sách nên không có bất kì phản ứng hay câu trả lời nào. Khả Ái thấy mình bị cô cho ăn một cục bơ lớn nên đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm.

Tắm xong, Khả Ái bước ra vẫn thấy Uyển Nhi còn đang đọc sách, cô bước đến vòng tay ôm lấy cổ Uyển Nhi, mặt dụi vào mái tóc của cô ấy mà hít ngửi, cô thích mùi hương trên tóc của Uyển Nhi. Khả Ái xoay đầu, thầm thì vào lỗ tai Uyển Nhi vì cô biết trên cơ thể của cô ấy lỗ tai là nơi nhạy cảm nhất.

-Bảo bối, quyển sách này còn hấp dẫn hơn cả tôi sao ???

Nói rồi cô cắn nhẹ lên vành tai Uyển Nhi. Làm cô cảm thấy nhột và vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của Khả Ái

-Chị.....mau mau.....buông em ra

Khả Ái mỉm cười, hôn chụt vào má Uyển Nhi

-Mau đi chuẩn bị tôi muốn ra ngoài cùng em

-Đợi em lát

20p trôi qua

*cạch*

Cửa phòng tắm bật mở, Uyển Nhi bước ra trên tóc vẫn còn một vài sợi bị ướt nên nhìn cô lúc này rất gợi cảm a. Khả Ái hận mình không thể đem Uyển Nhi mà nuốt vào bụng.

Hôm nay, Uyển Nhi chọn cho mình một chiếc áo sơmi trắng và quần jean ngắn màu đen. Tóc xoã ngang lưng, cô bước lại bàn trang điểm tô chút son, makeup nhẹ nhàng nhưng cô vẫn rất đẹp

Khả Ái bước đến ôm cô từ phía sau, nói

-Bảo bối, em quả thật rất đẹp a.

Uyển Nhi thoáng nghe đã gượng đỏ mặt. Cô nhìn hình ảnh của cô và Khả Ái trong gương, mỉm cười nhẹ:

-Chị cũng đẹp a. Bây giờ đi chưa.

-Được thôi, tôi xuống lấy xe và đợi em trước cổng, mau xuống đấy. Tôi không muốn phải đợi như lúc trước.

-Hihi, ok, em sẽ xuống ngay.

-Trễ 1p sẽ bị phạt.

-Nhiều lời.

Sau khi Khả Ái đi xuống lấy xe, cô vẫn còn loay hoay bỏ những thứ cần thiết vào cái balo nhỏ xinh, bất chợt điện thoại của Khả Ái vang lên tiếng chuông, cô tò mò đi đến xem là ai đã gọi thì thấy tấm ảnh của người gọi đến là Thiên Ân là chị họ hàng xa của cô.

Cô cảm thấy giữa Khả Ái và Thiên Ân có gì đó bí mật, cô quyết định tự mình tìm hiểu.

Cô bước xuống lầu, và đi ra cổng, mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn. Cô quay sang nói với Khả Ái chuyện khi nãy nhưng Khả Ái đã nhanh hơn cô một bước.

-Em trễ 2 phút 35 giây. Em bị phạt.

Chưa để Uyển Nhi phản ứng cô đã áp môi mình vào môi Uyển Nhi, lúc đầu Uyển Nhi muốn trốn tránh nụ hôn của Khả Ái dần về sau cô đã bị cuốn hút vào nụ hôn đó. Môi lưỡi dây dưa với nhau đến khi họ cần oxi để thở mới dừng lại.

Uyển Nhi đánh yêu vào vai Khả Ái, giọng trách móc:

-Đáng ghét

Sắc mặt cô đã đỏ như quả cà chua chín rồi a. Cô cũng quên mất chuyện mình muốn hỏi Khả Ái.