Sau vài ngày, đại đội sứ giả của Nam Man tới, Tư Mã Lạc cuối cùng cũng bị Mộ Dung Cảnh ép phải thay y phục, ngoan ngoãn xuất đầu lộ diện. Đương nhiên, ngài cũng không quên đeo thêm chiếc mặt nạ thần bí mọi khi. Chiếc mặt nạ này, phải đến lúc nào mới có thể tháo xuống được đây? Đoan chắc, lúc tháo mặt nạ cũng là ngày ngài đăng cơ nối vị.
Đám sứ thần nước Nam Man khi nhìn thấy Mộ Dung Cảnh thì không khỏi kinh hãi. Bọn họ vốn nhận tin hoàng đế Nam Man truyền chỉ, âm thầm điều tra nguyên nhân cái chết của Mộ Dung Cảnh, lần này thì hay rồi, người ta vẫn còn sống sờ sờ ở đây, cần gì phải điều tra thêm nữa?
Mộ Dung Cảnh thiết tiệc chiêu đãi sứ thần, Sơ Tuyết cũng xuất hiện, thân mặc long bào, cực kỳ oai nghiêm. Thế nhưng, Sơ Tuyết không ở lại quá lâu, đến giữa buổi tiệc liền quay về cung Thiên Thọ cùng mẫu hậu. Để mẫu hậu vui lòng, ngài còn vẽ một bức chân dung tặng người.
Thẩm Tố Nhi lặng ngồi bên cạnh nhìn hai mẫu tử tình thân, quấn quýt bên nhau không rời.
Hôm nay Sơ Tuyết đặc biệt vui vẻ, không còn nụ cười bình thản, nhẹ nhàng như mọi khi, mà thay vào đó là nụ cười lớn hào sảng. Thế nhưng, nàng nhìn cứ thấy lòng đau vô cùng. Bởi vì, một người rõ ràng biết rằng thời gian của mình không nhiều, vậy mà vẫn cố gắng mỉm cười vui vẻ trước mặt người thân. Hẳn ngài cần dũng khí lớn lắm.
“Hoàng tẩu, ta cũng vẽ cho người một bức nhé, được không?” Sơ Tuyết quay sang Thẩm Tố Nhi nhẹ hỏi.
Thẩm Tố Nhi còn chưa đáp lời, thái hậu đã mỉm cười lên tiếng “Rất tốt, hiếm có hôm nào Sơ Tuyết lại vui vẻ như vậy. Các con cứ nói chuyện đi, ai gia muốn đi nghỉ.” Nói xong, cung nữ liền đỡ thái hậu vào trong phòng nghỉ ngơi.
Lần này, Thẩm Tố Nhi muốn từ chối cũng khó, liền mỉm cười đồng ý.
Nói đến người mẫu, Thẩm Tố Nhi không phải là một người mẫu tốt, thi thoảng lại động đậy, thay đổi dáng vẻ đến vài lần. Thế nhưng, cho dù nàng động đậy thế nào cũng không hề ảnh hưởng đến người vẽ. Chỉ là thi thoảng, ngài sẽ nhìn nàng đến mức lặng người đi.
Dưới mắt nhìn của người ngoài, Sơ Tuyết giống như đang tính xem phải vẽ tiếp thế nào, nhưng, chỉ trong lòng ngài mới biết, cho dù có nhắm mắt, ngài cũng vẽ được ngũ quan hài hòa, xinh đẹp của nàng.
Bức tranh này Sơ Tuyết vẽ rất chậm.
Thẩm Tố Nhi chẳng hề bận tâm, bởi đa phần thời gian nàng cũng lặng lẽ ngắm Sơ Tuyết, khoảnh khắc trái tim nàng nhói đau, một cảm giác đau đớn khó diễn tả thành lời. Nàng dành tình cảm cho Sơ Tuyết, không thua gì so với Mộ Dung Cảnh.
Nếu dùng tính mạng có thể cứu được Sơ Tuyết, nàng tuyệt đối không do dự dù chỉ trong tích tắc.
Sáng sớm hôm sau, Sơ Tuyết và Thẩm Tố Nhi quyết định xuất cung dạo phố.
Tư Mã Lạc nói cũng muốn đi, kết quả bị Mộ Dung Cảnh sai người mời đến ngự thư phòng, nói có chuyện cần thương lượng.
“Này, tìm ta có việc gì, nói mau.”
“Không có việc gì hết.”
“Huynh…” Tư Mã Lạc nghi ngờ nhìn Mộ Dung Cảnh “Sao huynh lại làm như vậy?”
“Thôi tiền bối nói, tâm trạng thoải mái sẽ có lợi cho bệnh tình của Sơ Tuyết. Để Tố Nhi ở cùng đệ ấy, Sơ Tuyết sẽ rất vui vẻ.” Mộ Dung Cảnh nói rồi lặng lẽ cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm rốt cuộc đang nghĩ điều gì, chẳng ai có thể đoán nổi.
Nhưng Tư Mã Lạc với ngài là quan hệ gì chứ? Nắm chặt bàn tay, hai tay đập mạnh lên bàn, Tư Mã Lạc phẫn nộ nói “Mộ Dung Cảnh, huynh có biết bản thân đang làm gì không?”
“Làm chuyện có thể khiến Sơ Tuyết vui vẻ.”
“Huynh… bị ngốc à? Nhân lúc đệ ấy còn chưa lún quá sâu…”
“Đã… quá muộn rồi! Nếu đệ không hiểu thì hãy đến Mai Viện đi, vào thư phòng mà xem.” Giọng nói bình thản ẩn chứa nỗi đau khổ xen lẫn bất lực.
“Ở đó có gì chứ?” Tư Mã Lạc ngờ vực hỏi.
“Có thứ mà đệ nhìn là sẽ hiểu, ít nhất tại thời điểm này… Ta muốn Sơ Tuyết sống mà không phải tiếc nuối điều gì.”
“Có phải huynh đã biết được chuyện gì không?” Rõ ràng ngài đã thỉnh cầu Thôi thần y và sư phụ tạm thời không nói ra chuyện này.
“Ta đã biết cả rồi…” Lúc này, Mộ Dung Cảnh lấy ra một miếng ngọc bội, là phụng ấn của thái tử phi nước Nam Man, giao cho Tư Mã Lạc “Thứ này đệ mau nhận lại. Ba ngày sau, đệ hãy theo đoàn sứ thần về Nam Man đi!” Còn về việc tại sao phụng ấn lại nằm trong tay ngài thì cũng chỉ là tình cờ lúc ở Linh Vân sơn trang, khi biết rõ ý nghĩa của phụng ấn, ngài không giao lại cho Thẩm Tố Nhi mà giữ cho tới tận bây giờ, mục đích chính là tìm cơ hội trả lại cho A Lạc.
Tư Mã Lạc cầm lấy phụng ấn, chìm trong im lặng.
Một lúc sau, ngài bước ra khỏi ngự thư phòng, đi thẳng tới Mai Viện. Không biết từ bao giờ, Thẩm Tố Nhi, Mộ Dung Cảnh và cả thái hậu đều thích đến nơi này như vậy. Còn ngài, ngay lần đầu tiên đến đây đã đặc biệt yêu thích, hoặc có thể nói, ngài thích ánh mắt thuần khiết, trong sáng của chủ nhân nơi đây, tinh khiết như suối nguồn trên núi.
Lúc định bước vào trong, ngài liền bị hai cung nữ chặn lại, còn nói rằng hoàng thượng có lệnh không ai được vào và người đó chính là Sơ Tuyết.
Sắc mặt Tư Mã Lạc tức thì tối sầm lại, dù không muốn làm khó cung nữ, nhưng lại càng hiểu kì thứ được cất giấu bên trong. Ngài giả vờ bỏ đi, sau đó thi triển khinh công, nhảy lên tầng hai. Thế nhưng, tìm mãi vẫn chẳng thấy thứ gì hết.
Mãi lúc sau, Tư Mã Lạc cau chặt đôi mày, nhìn kĩ căn phòng thêm lần nữa. Sau cùng, ngài ngẩng đầu nhìn lên mái nhà. Trên đó không phải đều là cột nhà, mà một nửa là cột gỗ, chắc chắn trên đó còn có một căn phòng bí mật. Nhưng điều kì lạ là, không hề nhìn thấy cầu thang? Lại thi triển khinh công, Tư Mã Lạc nhanh chóng đứng trên đó.
Khoảnh khắc, Tư Mã Lạc không khỏi ngây lặng người.
Trước mắt, đâu đâu cũng treo chân dung của một người phụ nữ, có đếm cũng không hết… là chân dung của Thẩm Tố Nhi. Bức tranh không hể đề tên họ, cũng chẳng có bức nào được lên khung, thế nhưng từng nụ cười ánh mắt, từng cử chỉ, hành động đều được lưu lại trên giấy, cực kỳ sinh động.
Càng nhìn Tư Mã Lạc càng đau lòng, mỗi một bức họa, mỗi một nét bút đều thể hiện thứ tình cảm sâu sắc.
Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Không gặp liền khổ tương tư, gặp rồi vẫn nhớ thương vô hạn.
Ngày qua ngày, người thiếu niên thuần khiết đó vẫn cố gắng mỉm cười, rốt cuộc ngài đã dùng cách nào? Phải mất bao nhiêu sức lực? Nhẫn nhịn bao nhiêu thống khổ?
Ba người? Không ngờ cả ba huynh đệ họ cùng yêu một người phụ nữ?
“Ông trời ơi, ngài đúng là biết cách đùa giỡn.” Tư Mã Lạc nghiến răng, l*иg ngực tức tối, thất thần quỵ xuống. Đôi mắt ngập tràn nỗi đớn đau, lại nghĩ khi Mộ Dung Cảnh thấy những bức tranh này, không biết trong lòng huynh ấy thế nào?
Tâm tư bối rối, hoàn toàn hỗn loạn…
Sơ Tuyết cùng Thẩm Tố Nhi đi chơi một ngày bên ngoài, lúc quay về là lúc chuẩn bị bữa tối tại cung Thiên Thọ.
Tư Mã Lạc không tới, nghe nói ngày mai Dược lão nhân rời đi, nên ngài phải ở cùng sư phụ thêm một lúc.
Dùng bữa xong, Sơ Tuyết cùng Mộ Dung Cảnh quay về Mai Viện, còn Thẩm Tố Nhi về cung Triều Phụng, nàng muốn Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết có thời gian nói chuyện.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, tỏa sắc vàng đậm lên mọi cảnh vật trong cung. Vừa về đến cung Triều Phụng, Thẩm Tố Nhi liền thấy một người với thân hình cao lớn đang đứng ở hành lang.
“A Lạc?” Thẩm Tố Nhi nghi hoặc gọi một tiếng, không phải ngài nói đang ở thái y viện cùng sư phụ sao?
“Sơ Tuyết sao rồi?”
Thẩm Tố Nhi mỉm cười, nói hiện Mộ Dung Cảnh đang ở cùng Sơ Tuyết, sau đó liền mời Tư Mã Lạc vào trong đại đường, lại bảo người dâng trà “Có chuyện gì thế?”
“Hả, có chuyện…” A Lạc khẽ liếc mắt qua, bàn tay nắm phụng ấn thu gọn trong tay áo “Ta sắp về Nam Man rồi!”
“Ồ, vậy chúc ngài thượng lộ bình an.”
Tư Mã Lạc chìm trong im lặng, rất lâu mới nhẹ nhàng cất tiếng “Tố Nhi, tâm ý của Sơ Tuyết nàng có hiểu không?”
“Ta…” Nàng tỏ ra mơ màng, trước mặt A Lạc nàng phải trả lời thế nào đây?
“Nàng thông minh như vậy, chắc đã đoán ra từ lâu.” Trong những bức tranh ngài thấy, nàng hiện lên từ thuở mười lăm, từ ngày nàng mới nhập cung cho tới tận bây giờ. Từng ánh mắt, nụ cười, từng nét biến đổi trên khuôn mặt dù là nhỏ nhất đều hiện lên rất rõ ràng. Chắc chắn Sơ Tuyết yêu nàng rất đậm sâu.
Thẩm Tố Nhi lặng lẽ cúi đầu, đôi khi, yêu là yêu, không yêu làm sao có thể miễn cưỡng?
Nếu yêu một người mà người đó phải chịu đau khổ, vậy thì người được yêu cảm giác thế nào?
Tình cảm là thứ phức tạp nhất thế gian, nàng lại chỉ là một người con gái. Cho dù vứt bỏ đi thất tình lục dục của bản thân, cũng chẳng thể nào khiến tất cả những người yêu thương mình đều mãn nguyện và không chịu tổn thương. Tình cảm của Tư Mã Lạc nàng không hồi đáp được. Tấm chân tình của Sơ Tuyết, nàng lại càng lực bất tòng tâm.
“Sơ Tuyết… thực không còn cách nào để cứu sống sao?”
Nghe vậy, đôi mắt của Tư Mã Lạc tối sầm. Ngài vẫn luôn che giấu chân tướng sự việc, kết quả cả nàng và Mộ Dung Cảnh đều biết, lại chẳng hẹn đều lo lắng cho cảm nhận của người thân, ép buộc phải mỉm cười đối diện với sự thật tàn khốc. Có nhiều lúc, tính cách của nàng với Mộ Dung Cảnh rất giống nhau. Khoảnh khắc, ngài như bừng tỉnh.
Bỗng nhiên, ngài cảm thấy cuộc đời mình chẳng hề thê thảm, thậm chí còn may mắn hơn Sơ Tuyết rất nhiều…
Chớp mắt, đã ba ngày trôi qua.
Tư Mã Lạc cùng Dược lão nhân quay về Nam Man. Vốn định từ biệt trước cửa cung, Sơ Tuyết lại kiên quyết một mình đưa Tư Mã Lạc ra tận ngoài cổng thành. Lúc đến, ngài lấy trà thay rượu, mỉm cười nói “Ca ca, thượng lộ bình an.”
Tư Mã Lạc cạn sạch ly trà, sau đó vỗ nhẹ lên vai Sơ Tuyết, lưu luyến nói “Ừm, ta biết rồi. Đệ nhất định phải bảo trọng đấy!”
“Bảo trọng.” Dứt lời, Sơ Tuyết đứng đó, đưa mắt nhìn Tư Mã Lạc dần rời xa, mãi cho tới khi không còn thấy bóng dáng, nụ cười trên môi mới dần tắt, ánh mắt ngài tràn đầy lưu luyến và lạc lõng. Lần ly biệt này, rất có thể là lần gặp gỡ sau cùng.
Lúc quay về hoàng cung, Sơ Tuyết lại vui vẻ dùng bữa cùng người thân, nói nói cười cười, vui vẻ, hân hoan.
Đêm khuya, tại Mai Viện.
Vườn mai trong sắc đêm, gió nhẹ thổi làm cành lá lay động, mang theo chút u tịch của màn đêm.
Có một bóng người, thoát tục tựa tiên. Rất nhanh, bức mỹ nhân đồ hoàn thành, mỹ nhân trong tranh chính là người trong mộng của ngài, là giấc mộng mà cả cuộc đời này, ngài chỉ có thể giấu kín trong tim. Bốn năm rồi, tấm chân tình của ngài chưa từng hé lộ một câu.
Sáng sớm hôm sau, lúc Mộ Dung Cảnh thượng triều.
Sơ Tuyết đột nhiên mặc long bào xuất hiện. Nụ cười của ngài dịu dàng tựa gió, nho nhã bất phàm, từ từ ngồi lên ngôi vị tối cao. Dưới điện, văn võ bá quan thất thống hô lớn. Đã nhiều ngày rồi ngài không thượng triều, đột nhiên tới đây, đừng nói là Mộ Dung Cảnh mà ngay cả các văn võ bá quan cũng kinh ngạc.
“Chúng ái khanh bình thân.” Sơ Tuyết nhã nhặn lên tiếng, giọng nói ấm áp như mùa xuân. Trước tiên Sơ Tuyết luận một số chuyện trong triều, tiếp đó bắt đầu nói chuyện gia thường, rồi hỏi thăm một số người “Mọi người không cần câu nệ tiểu tiết, tán gẫu đôi chút cũng chẳng có gì là không được.”
Với lời khuyến khích của Sơ Tuyết, cũng có một vài người bắt đầu nói chuyện.
Thời gian từ từ trôi.
Sơ Tuyết bật cười sảng khoái, mỉm cười nói “Được rồi, cũng đã nói khá nhiều, bây giờ trẫm nói đến việc chính.” Ánh mắt ôn hòa lướt qua, văn võ bá quan lập tức im lặng.
“Trẫm tiếp vị được hơn một năm rồi, may mà không gây ra trò cười, đây cũng là nhờ sự trợ giúp đắc lực của các vị ái khanh. Vào ngày tiếp vị, trẫm từng nói chỉ tạm thời tiếp vị, hôm nay hoàng huynh đã về, trẫm quyết định thoái vị, trả lại ngôi cho hoàng huynh.” Lời vừa dứt, mọi người dưới điện đều nín thở hồi hộp.
Mộ Dung Cảnh cũng nhìn sang Sơ Tuyết đầy kinh ngạc.
“Hoàng huynh, huynh cũng đừng từ chối. Tuyên chỉ.” Hôm nay thượng triều, mọi việc ngài đã sắp đặt từ trước, tất cả là muốn trước mặt toàn bộ văn võ bá quan, trả lại đế vị của Bắc Uyển cho Mộ Dung Cảnh. Ngài biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, sớm giải quyết việc này, ngài sẽ thấy an tâm hơn.
Thánh chỉ tuyên đọc.
Mộ Dung Cảnh nhíu chặt hai mày, đôi mắt âu sầu.
Ánh mắt Sơ Tuyết kiên quyết, bước xuống khỏi long ỷ, đến trước mặt Mộ Dung Cảnh, ngài tháo mũ rồng, đích thân đội lên cho Mộ Dung Cảnh “Hoàng huynh, Bắc Uyển này giao lại cho hoàng huynh đấy!” Ngài phải ra chiêu tiền trảm hậu tấu thế này bởi ngài lo lắng hoàng huynh sẽ từ chối.
Mộ Dung Cảnh nhìn Sơ Tuyết im lặng mãi không thôi. Tuy hơn một năm nay, Sơ Tuyết xử lí triều chính đâu vào đấy, thế nhưng uy danh vẫn chẳng thể nào bằng Mộ Dung Cảnh. Để Mộ Dung Cảnh nắm quyền chấp chính, rất nhiều đại thần tỏ ra vui mừng. Lại nói đến thân thế của Mộ Dung Cảnh, tại Bắc Uyển này ngoại trừ một vài người, còn lại đây chính là một bí mật.
Còn về vụ án thành Hàm, Mộ Dung Cảnh nếu muốn che giấu, đương nhiên chiêu thức sẽ cao hơn Sơ Tuyết rất nhiều.
Chẳng có chứng cứ nào, nên nó cũng dần trôi vào dĩ vãng.
Sau khi truyền vị, Sơ Tuyết liền lập tức lui xuống. Bước đến chỗ cửa dành riêng cho đế vương nhập điện, ngài mỉm cười quay đầu, ánh mắt sáng ngời, nhìn Mộ Dung Cảnh đầy ý vị rồi quay người bước ra khỏi điện.
Đại điển tiếp vị, Mộ Dung Cảnh nói tất cả cần đơn giản, phát một bảng vàng bố cáo thiên hạ là xong.
Khi mọi việc xong xuôi trời cũng hoàng hôn, lúc Mộ Dung Cảnh bước vào ngự thư phòng, một tiểu thái giám vội đưa một bức thư tới, “Đời người ngắn ngủi, cuộc sống tự do tự tại là vui vẻ nhất. Mong hoàng huynh bảo trọng, đừng nhớ mong, cũng đừng tìm kiếm đệ.”
Đọc xong những lời này, Mộ Dung Cảnh không khỏi thất kinh, vội vã chạy tới cửa cung.
Nghe Trần Thủ hồi báo Sơ Tuyết đã xuất cung, Mộ Dung Cảnh liền cưỡi ngựa phi nhanh khỏi thành.
Đêm khuya gió lạnh, tại bến sông lớn nhất kinh thành, mặt nước không ngừng gợn sóng, ánh lên thứ ánh sáng dịu dàng, mềm mại.
Trần Thủ hạ lệnh, lập tức cho người đi tra xét.
Không bao lâu, liền nhận được hồi báo không có ai gặp vị công tử như miêu tả.
Mộ Dung Cảnh lặng lẽ đứng bên bờ sông, gió đêm khẽ thổi, ngài ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao, đôi mắt mơ màng mà lạc lõng. Có lẽ, ngay bản thân ngài cũng đang hoài nghi không biết mình làm vậy là đúng hay sai? Sơ Tuyết nói muốn sống theo ý mình, nếu ngài ra tay ngăn cản thì sẽ thế nào chứ?
“Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi, hiện nay không tàu nào khởi hành hết, liệu ngài có nên hồi cung? Đợi ngày mai lại…”
“Không… ngươi hãy phái người đi canh giữ ở các cổng thành. Dựa vào thân phận của Sơ Tuyết, muốn xuất thành cho dù cửa thành đã đóng, cũng sẽ phải mở. Ngươi nhất định phải phái tâm phúc đi làm. Gặp được đệ ấy, phải mau chóng quay về bẩm báo cho trẫm biết.”
Trần Thủ nhận lệnh lập tức rời đi.
Phía đông, vầng mặt trời dần nhô lên…
Bến sông tĩnh lặng dần ồn ào náo nhiệt, một nơi vốn không có một bóng người giờ đã lác đác vài người xuất hiện.
Ở một nơi không xa, có một thiếu niên y phục phấp phới đang từ từ bước tới. Tóc dài buông xõa, thần thái bình thản, bước đi chậm rãi, dáng hình như bông hoa trong gió, ôn hòa mà tuyệt mỹ khuynh thế. Trên người ngài không hề có tay nải, không giống như đang trên đường đi xa.
Sống, chưa chắc đã là một vận may, thế nhưng, cái giá cho sự sống của ngài lại quá cao. Lúc này, ngài không muốn thấy người thân của mình phải đau khổ, càng không muốn họ phải đối diện với cái chết của mình. Tương lai sẽ vô cùng tàn khốc. Ngài thực không nhẫn tâm! Chỉ muốn được yên tĩnh tìm một nơi thanh tịnh, sống nốt phần đời ngắn ngủi, rồi lặng lẽ nhắm mắt xuôi tay.
“Công tử, muốn lên thuyền sao?” Một thuyền phu bắc gỗ lên bờ, vừa hay thấy Sơ Tuyết liền mỉm cười chào hỏi. Sáng sớm ngày ra đã gặp khách, hôm nay nhất định làm ăn tốt lành.
Sơ Tuyết quay sang, mỉm cười đáp “Được.”
“Công tử, ngài muốn đi đâu?”
“Thuyền nay đi đâu?” Thực ra đối với Sơ Tuyết, lúc này đi đâu cũng chẳng còn quan trọng.
“Ồ, thuyền này đi xa lắm, tới bến Lục Giang, sang tận nước Tang.”
“Nước Tang?” Xa vậy sao?
“Đúng vậy, hiện nay ai cũng biết lụa là nước Tang đa dạng, rất nhiều thương nhân ở kinh thành muốn sang đó nhập hàng về.”
“Ồ…” Sơ Tuyết do dự một hồi, cho dù có chết, ngài cũng không muốn chết tại xứ người.
“Công tử, trên đường đến nước Tang, chúng ta sẽ đi qua rất nhiều danh lam thắng cảnh và địa danh nổi tiếng của Bắc Uyển. Giữa đường, ngài xuống bất cứ chỗ nào cũng được, đi chơi vài ngày cho tâm hồn thư thái.”
“Thuyền này sẽ đi qua những đâu?” Sơ Tuyết hiếu kỳ hỏi.
“Ồ, sẽ đi qua nhiều nơi lắm. Những vùng đất nổi tiếng như núi Lạc Phụng, trấn Pha Sơn, thành Từ… những nơi gần như thành Hàm, xa chút thì là thành Tề…”
“Thành Tề? Có phải thành Tề có Linh Vân sơn trang không?”
“Đúng thế, Linh Vân sơn trang cách thành Tề khá gần, phi ngựa nhanh khoảng nửa ngày đường là đến. Nghe nói Linh Vân sơn trang cũng là một trong những thắng cảnh của Bắc Uyển chúng ta. Nơi đó, non xanh nước biếc, cảnh vật tuyệt mỹ…” Thuyền phu kiến thức sâu rộng, bắt đầu giới thiệu cho Sơ Tuyết. Bởi vì dáng vẻ tuấn tú mà hiền hòa của Sơ Tuyết thực sự khiến người đối diện chẳng còn chút e ngại, có gì đều thẳng thắn chia sẻ. Đã đưa đón biết bao lượt khách, đây là lần đầu tiên thuyền phu gặp được một công tử nhà giàu ôn hòa đến vậy.
Quả nhiên, Sơ Tuyết lại hồi đáp bằng nụ cười dịu dàng rồi nhẹ bước lên thuyền. Chỉ là lúc ngài vừa bước lên tấm ván, phía sau liền vang lên giọng nói “Sơ Tuyết, đệ thực sự muốn rời khỏi đây sao?”
Sơ Tuyết lặng người, giọng nói đó sao ngài lại không nhận ra. Sơ Tuyết tỏ ra không hề kinh ngạc, vì bản thân sớm đã dự liệu Mộ Dung Cảnh sẽ xuất hiện tại đây, liền mỉm cười đáp “Hoàng huynh, huynh tới tiễn đệ sao? Đệ biết là hoàng huynh nhất định sẽ cho đệ được toại nguyện mà, bởi vì đây chính là thỉnh cầu sau cùng của đệ.”
“Lời thỉnh cầu sau cùng?” Mộ Dung Cảnh nhìn chăm chăm vào tấm lưng của Sơ Tuyết, thất thần lẩm bẩm, giọng nói đột nhiên trở nên không còn là của chính mình. Đêm qua, ngài một mình đứng tại bến sông, cũng đã nghĩ suốt cả một đêm. Đôi khi, toại nguyện cho người khác còn khó hơn là đưa ra một lời từ chối. Im lặng một hồi, ngài bình tĩnh đáp “Sống thế nào thì đệ sẽ cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc hơn?”
“Có thể làm điều mà đệ muốn.”
“Sơ Tuyết…” Mộ Dung Cảnh cau mày, Sơ Tuyết phải chăng đang gián tiếp đòi tự do với ngài? Lẽ nào trước giờ ngài đã sai?
“Xin hoàng huynh bảo trọng.”
“Vậy đệ có định quay về?”
“Đệ chưa biết.”
“Chúng ta là người thân, ở bên nhau không được sao?” Mộ Dung Cảnh nghẹn ngào, đôi mắt chất chứa biết bao tình cảm.
Lúc này, vì đứng quay lưng lại với Mộ Dung Cảnh, nên Sơ Tuyết không hề nhìn thấy giọt lệ đang lặng lẽ lăn dài bên khóe mắt của hoàng huynh. Tình cảm mà ngài dành cho Sơ Tuyết bắt nguồn từ trái tim, cánh tay bao bọc suốt hai mươi mấy năm rốt cuộc đổi thành ly biệt. Hơn nữa, rất có thể sẽ không bảo giờ gặp lại. Ngài dù có kiên cường đến đâu vẫn chỉ là một con người bình thường.
Nỗi đau đớn như xé tâm can, có lẽ cũng chỉ thế này mà thôi…
“Hoàng huynh, xin hãy chăm sóc mẫu hậu, nói với người, đệ chỉ đi du sơn ngoạn thủy một chuyến thôi, vài năm sau sẽ về.” Sơ Tuyết âm thầm nghiến răng, đôi mắt dần nhạt nhòa, long lanh đầy nước, nhẹ bước lên thuyền. Lặng lẽ rời đi, không để cho người thân nhìn thấy ngài chết chính là điều sau cùng ngài muốn làm cho họ, và cũng là việc duy nhất ngài có thể làm.
“Thuyền phu, khởi hành! Ta bao trọn chiếc thuyền này… bao nhiêu tiền cũng được.” Sơ Tuyết vứt lại một câu rồi đi thẳng vào khoang thuyền.
Thuyền phu còn chưa hết bàng hoàng, nhìn người đàn ông đang đứng trên bến thuyền. Người ấy đầu đội mũ rồng, thân mặc long bào, có là kẻ ngốc cũng biết được, dưới trời đất này ngoài hoàng đế ra chẳng ai dám mặc thế này quang minh chính đại đứng giữa đám đông.
Tức thì, thuyền phu quỳ rạp xuống, khấu đầu hành lễ.
Lúc này, một cậu nhóc tầm mười tuổi chạy từ khoang thuyền ra “Phụ thân, vị khách bên trong bảo chúng ta sẽ khởi hành luôn, có thật không vậy?” Cậu bé vừa nói vừa chủ động rút luôn tấm ván làm cầu thuyền. Rút xong, cậu chàng lại kéo mỏ neo, thét về phía sau: “Chúng ta khởi hành thôi, Lăng Tử ca.”
“Được thôi. Khởi hành.” Phía khoang sau truyền lại tiếng đáp.
Cậu nhóc dứt lời mới phát hiện ra phụ thân vẫn đang quỳ, bất giác đưa lời hỏi “Phụ thân, người quỳ gì thế? Có phải đồng xu nào đã rơi xuống khe nứt không?”
“Tiểu tử thối, mau quỳ xuống…” Thuyền phu vội kéo cánh tay con trai, run rẩy bắt cậu quỳ xuống cùng mình.
Đứa nhỏ không hiểu, nhưng nhìn theo ánh mắt của phụ thân hướng lên bờ, lập tức cũng sợ hãi quỳ rạp xuống. Hoàng đế thì không quen biết thế nhưng nhìn long bào tinh xảo trước mặt thì ngay đứa trẻ ba tuổi cũng nhận ra.
Thuyền đang rời bến, càng lúc càng xa…
Khi quay về hoàng cung, suốt cả một ngày trời, Mộ Dung Cảnh cứ ngây lặng người, đứng ngồi không yên.
Thẩm Tố Nhi lặng nhìn Mộ Dung Cảnh “Để ta thay ngài đi tìm và chăm sóc Sơ Tuyết có được không?... Sơ Tuyết không hề nói, ta không thể đi tìm ngài ấy. Ngài ấy cũng không hề yêu cầu ta nhất định phải ở lại kinh thành. Chỉ bảo ta phải bảo trọng, đừng nhớ mong… cho dù ra đi tìm ngài ấy thì cũng không thể coi là làm trái với ý muốn của ngài ấy được.”
“Tố Nhi?” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh ngây ra, từ từ nhìn về phía nàng, thần sắc phức tạp, ngừng đôi lát, ngài liền nói “Được, hãy mang theo thuốc. Trước tiên nàng hãy đến chỗ Thôi thần y, nói với ngài ấy…”
Thẩm Tố Nhi khẽ lặng, không ngờ Mộ Dung Cảnh lại đồng ý nhanh và phóng khoáng như vậy.
Sau một hồi chuẩn bị, Thôi thần y và Trần Thủ cũng lên đường.
Tại cung Triều Phụng, Mộ Dung Cảnh yên lặng đứng đó, hai môi mím chặt. Rất nhanh, Thẩm Tố Nhi lại cải nam trang, tóc cắt ngắn đi đôi chút, bước ra khỏi tấm bình phong rồi đưa đôi tay bé nhỏ vòng qua eo ngài, nép khuôn mặt xinh xắn vào l*иg ngực ngài. Tiếp đó, nàng ngước lên, lém lỉnh nói “Lúc ta không ở đây, ngài không được thay lòng đổi dạ đấy nhé! Nếu dám đi tìm người phụ nữ khác, ta sẽ…”
Từng lời nàng nói, phút chốc khiến bầu không khí ly biệt trở nên thoải mái, dễ chịu.
“Thì sẽ làm sao?”
“Hi hi, ta không nói thì ngài cũng biết… giao hẹn đó.”
“Giao hẹn gì nhỉ?”
“Ây dô! Ngài dám quên mất? Không muốn sống nữa sao?”
“Tố Nhi, ta…” Ngài nắm lấy bàn tay bé xinh của nàng, đồng thời rất hiểu tâm ý của nàng.
…
Ba người Thẩm Tố Nhi vội vã xuất thành.
Mộ Dung Cảnh đứng trên tường thành lặng nhìn theo chiếc xe ngựa đang phóng càng lúc càng xa, đương nhiên, ngài cũng phái ám vệ âm thầm theo bảo vệ cho họ.
Lại nói đến Sơ Tuyết, tuy đã rời khỏi kinh thành theo đường thủy, nếu cưỡi ngựa, muộn nhất ba ngày là có thể tìm được tung tích. Tuy nhiên, điều bất ngờ lúc nào cũng có thể xảy ra, bởi đã ba ngày trôi qua, mấy người Thẩm Tố Nhi vẫn chưa tìm thấy Sơ Tuyết, thậm chí còn không hề thấy chiếc thuyền kia. Trần Thủ cũng tận lực tra xét, chiếc thuyền đó đích thực rời theo hướng này, chỉ là tại sao tốc độ lại nhanh đến vậy? Ba ngày rồi mà họ chẳng thể theo kịp?
Trần Thủ im lặng một hồi rồi đưa lời giải thích “Có khả năng là vì chiếc thuyền đó đi liên tục, gần đây sóng yên, thích hợp đi thuyền cả ngày lẫn đêm.”
“Ý của ngài là Sơ Tuyết đang lên đường bất kể đêm ngày?” Thẩm Tố Nhi kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ có cần thiết phải vội vã như vậy không? Rốt cuộc Sơ Tuyết định đi dâu?
Lại ba ngày nữa trôi qua, Thẩm Tố Nhi muốn bình tĩnh cũng chẳng được. Khó khăn lắm họ mới đuổi kịp, nhưng lại phát hiện Sơ Tuyết đã xuống thuyền từ lâu, không biết tung tích chốn nào. Thậm chí ngay cả thuyền phu cũng không biết Sơ Tuyết đã lặng lẽ xuống thuyền từ lúc nào và ở nơi đâu. Bởi vì trước đó, Sơ Tuyết có tích trữ lương khô trong phòng cho mấy ngày, lại dặn dò thuyền phu không được đến làm phiền.
Hình như Sơ Tuyết biết Mộ Dung Cảnh sẽ phái người đi theo, cho nên đã sắp xếp mọi thứ ngay từ đầu.
Sau một hồi hỏi han, bọn họ còn biết thêm một số chuyện “Thuyền phu, ông nói vị công tử đó hỏi về Linh Vân sơn trang?” Liệu Sơ Tuyết có tới nơi đó không? Nhưng Sơ Tuyết muốn tới Linh Vân sơn trang để làm gì?
Thuyền phu nghe hỏi liền đáp “Dạ đúng. Lúc đó, tiểu nhân có nói về lộ trình của chiếc thuyền, khi nhắc tới thành Tề, ngài ấy liền hỏi về Linh Vân sơn trang.”
“Vậy xin đa tạ.” Thẩm Tố Nhi không nói thêm nữa, quyết định chuyển hướng đi về phía Linh Vân sơn trang.
Trần Thủ cũng tận dụng mạng lưới tình báo của triều đình, truy tìm tung tích của Sơ Tuyết.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Thẩm Tố Nhi cuối cùng cũng đi tới được Linh Vân sơn trang.
Tại đại đường, sau khi nha hoàn dâng trà xong thì Vân trang chủ vội vã tiến vào, khách khí đưa lời hỏi thăm, rồi cho biết Sơ Tuyết chưa từng tới sơn trang. Nhưng khi thấy khuôn mặt sầu muộn của Thẩm Tố Nhi, ông liền nói “Mấy ngày nay đích thực không có khách đến thăm. À đúng rồi, liệu có phải trên đường đi, ngài ấy đã dừng chân ở đâu đó, còn các vị lại đi thẳng một mạch tới đây nên không gặp?”
“A, cũng có khả năng đó.” Thẩm Tố Nhi như sực tỉnh, quả là bọn họ lên đường ngày đêm, còn Sơ Tuyết thì không, vừa đi vừa du sơn ngoạn thủy, rất có khả năng vài ngày nữa mới tới, vậy thì… Liệu nàng có nên ở lại mấy ngày chờ chăng?
Nói thêm vài câu, Vân trang chủ khách sáo mời họ ở lại sơn trang vài ngày, thế nhưng, Thẩm Tố Nhi ngại làm phiền, đưa lời từ chối, đồng thời nhờ Vân trang chủ nếu có tin tức gì của Sơ Tuyết thì thông báo ngay cho họ. Lúc rời đi, nàng tùy ý hỏi một câu “Vân trang chủ, Tiểu… à không, Hoảng Phủ thiếu gia dạo này sao rồi?”
“Đa tạ đã quan tâm, Dịch Nhi hiện nay không ở sơn trang.”
“Cậu ấy ra ngoài du ngoạn sao? Cậu ấy đi đâu thế?”
“Dịch Nhi hiện đang ở trấn Đào Hoa.” Ánh mắt Vân trang chủ khẽ lóe sáng, nhưng vẫn thoáng tia ngần ngại.
Thẩm Tố Nhi nhận thông tin tỏ ra khá bất ngờ, liền hiếu kỳ hỏi “Cậu ấy đến đó làm gì chứ? Nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thì có thứ gì đáng xem?”
“Nó là đứa trẻ cố chấp, hi vọng nó sẽ sớm ngày nghĩ thông.” Vân trang chủ mỉm cười bất lực, ánh mắt mang vài phần áy náy “Trước đây Dịch Nhi đã gây nhiều phiền phức cho người, thực sự áy náy quá, hi vọng người đừng để bụng.”
Thẩm Tố Nhi thẹn thùng, âm thầm cảm thấy bất an. Lẽ nào là bởi vì nàng?
Rời khỏi Linh Vân sơn trang, mấy người Thẩm Tố Nhi quyết định tạm ở lại một khách điểm nhỏ, ngay dưới chân núi.
Đợi suốt ba ngày, thế nhưng họ không hề nhận được bất cứ tin tức nào.
Sơ Tuyết cứ như thể một cây kim rơi xuống đáy biển, hoàn toàn không chút sủi tăm.
Thi thoảng Trần Thủ thực sự hoài nghi, một người chỉ mới rời khỏi kinh thành một hôm, sao lại có thể bốc hơi khỏi mặt đất?
Sau một hồi thương lượng, Trần Thủ lại tìm một số người, mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Mới đó mà đã mấy ngày trôi qua.
Thẩm Tố Nhi gần như ngày nào cũng đứng tại con đường độc đạo đi lên Linh Vân sơn trang. Thôi thần y cũng có việc cần làm thường chẳng biết đi đâu. Có điều, chiều muộn mỗi ngày, ngài đều quay về khách điếm, cùng dùng bữa tối với nàng.
Thời gian vun vυ't, mới đó bọn họ đã rời khỏi kinh thành được nửa tháng. Thế nhưng hoàn toàn không hề có bất cứ tin tức nào của Sơ Tuyết, còn Thôi thần y sắc mặt dần chuyển sang nghiêm trọng, đặc biệt lo lắng.
Hôm nay Thẩm Tố Nhi quyết định sẽ là ngày cuối cùng nàng đến con đường ngồi đợi. Ngồi suốt từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, tâm trạng trầm lắng.
“Công tử gia, món này… ha ha, tặng cho ngài nếm thử, là nương tử của ta làm đấy.” Ông chủ quán ven đường mỉm cười đôn hậu nói.
“Mời ta ăn? Tại sao chứ?” Thẩm Tố Nhi cúi đầu nhìn xuống mấy miếng bánh vừa ra lò.
Ông chủ mỉm cười đáp “Bởi vì gần đây ngày nào ngài cũng tới, việc làm ăn của quán nhà ta vì thế cũng tốt hơn nhiều… ha ha.”
Thẩm Tố Nhi rốt cuộc mới để tâm, con đường nàng đang đứng dạo gần đây có rất nhiều phụ nữ qua lại, gần như người nào cũng ghé vào quán này mua bánh, ăn mỳ hoặc ngồi lại uống trà.
Đột nhiên, nàng có chút ngại ngùng, cố che đi nét thẹn thùng “Ông chủ, mấy ngày nay có rất nhiều người lên Linh Vân sơn trang, còn mang theo lễ vật, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Hả? Ngài không biết sao? Sắp đến ngày mừng thọ của lão trang chủ rồi…”
Trên một cây đại thụ không xa, trong cành cây phiến lá dày đặc, một thân hình bé nhỏ nấp trong đó, đôi mắt mừng rỡ, sáng trong nhìn chăm chú về phía nàng. Khóe miệng bé xinh của cậu từ từ cong lên…
Lúc này, Thẩm Tố Nhi khẽ bẻ một miếng bánh nhỏ, đang định cho vào miệng, đột nhiên một thân hình nhỏ nhắn mặc y phục màu ghi bay đến, tiếp đó xà thẳng vào lòng nàng, giọng nói đặc biệt nũng nịu “Phụ thân, cuối cùng người đã quay về tìm Tiểu Bảo rồi, có đúng không?”
Phụ thân! Tất cả mọi người ở đây đều tức thì chết lặng.
Biết bao trái tim tan vỡ, ai ngờ vị công tử tuấn mỹ tuyệt thế trước mặt đã lập gia thất?
Đợi sau khi định thần lại, Thẩm Tố Nhi vội cúi đầu nhìn tiểu quỷ trong lòng, khi nhìn rõ đôi mắt tuyệt đẹp cùng khuôn mặt non nớt, tuấn mỹ tựa ngọc tạc kia, nàng bất giác không khỏi đau lòng, bốn năm đã qua, cậu vẫn cứ y hệt như trước? Nàng nhanh chóng thu lại ánh nhìn xót xa, mỉm cười dịu hiền.
Khoảnh khắc, Hoàng Phủ Dịch ngây lặng người. Nàng quả nhiên không giống với người khác, vẫn không hề sợ hãi, càng không xa cách hoặc trốn tránh. Lẽ nào nàng không cảm thấy cậu chính là một quái vật thừa thãi sống trên thế gian này sao?
…
Bỗng Thẩm Tố Nhi thấy thân mình nhẹ bẫng, cả người theo Hoàng Phủ Dịch bay từ cây này sang cây khác.
Khi định thần lại, nàng đã đứng trên một phiến đá lớn tại đỉnh Linh Vân. Lại nhìn sang bên cạnh, Hoàng Phủ Dịch đã nhàn rỗi nằm đó.
Thẩm Tố Nhi tùy tiện ngồi xuống, chìm trong im lặng để mặc thời gian cứ thế trôi “Nói đi, nàng đến Linh Vân sơn trang có chuyện gì?” Hoàng Phủ Dịch khẽ hỏi.
Thẩm Tố Nhi cũng chẳng giấu giếm, đem hết sự tình kể rõ một lượt.
Rất lâu sau, Hoàng Phủ Dịch nhẹ kéo nàng nằm xuống cạnh mình, bên mũi liền thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ chỉ có ở nàng.
“Đừng cử động, để ta ngủ một lúc, ta mệt quá…” Cậu dịu dàng nói, thanh âm có phần cầu cạnh. Trước kia, lúc ở thị trấn Đào Hoa, cậu từng ngủ cạnh nàng không biết bao đêm. Nhưng những ngày tháng tuyệt vời đó đã trôi qua không bao giờ trở lại.
Dần dần, hơi thở của cậu bình ổn, chìm vào giấc ngủ say.
Sắc trời dần sậm lại, thế nhưng Hoàng Phủ Dịch chẳng hề có dấu hiệu tỉnh. Dường như rất mệt mỏi, trong vô thức cậu co vào lòng nàng, đôi mày thanh tú hiện lên nét bi thương, thân người thi thoảng lại khẽ run lên như bị lạnh.
Thẩm Tố Nhi dịu dàng lấy tay áo chặn gió, khẽ ôm thân hình bé nhỏ vào lòng, hi vọng có thể truyền cho cậu chút hơi ấm. Hoàng Phủ Dịch cũng giống như Sơ Tuyết, đều là những thiếu niên đáng thương, cuộc đời trắc trở khiến người ta chẳng có con đường khác mà lựa chọn. Thế nhưng có nhiều chuyện, nàng chẳng thể nào giúp được, vì thế mà trái tim cũng tột cùng đau đớn.
Màn đêm dần buông.
Khí hậu trên núi nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo, và Hoàng Phủ Dịch vẫn nằm trong lòng nàng ngủ say sưa, ngon lành.
Thẩm Tố Nhi có phần khó xử, nhưng cậu ngủ ngon thế, nàng không nhẫn tâm đánh thức.
Trời càng khuya, gió trên núi càng lớn, không khí cũng lạnh lẽo đi nhiều. Thế nhưng, kì lạ là nàng không hề cảm thấy lạnh, bởi vì tiểu quỷ trong lòng càng ôm lại càng ấm nóng, cứ như một túi sưởi tự nhiên vậy.
Trong mơ màng, nàng cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, nàng đã nằm trong Dịch Thủy Cư tự lúc nào.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong, chiếu rọi khắp nhân gian, xem ra trời vẫn chưa sáng.
Trong phòng, ánh nến chập chờn, có điều vẫn có thể nhận thấy khắp phòng dán đầy chữ hỷ. Á! Tân hôn phòng? Ai đã thành thân? Nàng thẹn thùng, nhìn lại chỗ mình đang nằm, rèm, chăn đều đỏ thắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng vội bò dậy, y phục chưa hề bị thay, lại nhìn lên tường, bất giác nàng chết lặng một chỗ. Thời gian đã lâu như vậy, cách bài trí trong căn phòng vẫn y nguyên như bốn năm về trước. Nếu không phải trên tường có dán thời gian mừng hỷ cùng tên của tân nhân, có đánh chết nàng cũng không dám tin. Khoảng khắc trái tim nàng quặn thắt đầy đau đớn.
Lúc này, ngoài đình viện trước căn phòng truyền đến một tràng tiếng tiêu, uyển chuyển mà thê lương, thực khiến người ra không khỏi cảm thương.
Một thân hình bé nhỏ đang đứng trên đỉnh ngôi đình bát giác. Dưới ánh trăng, trông thật cô liêu, quạnh quẽ.
Thâm tâm nàng biết bản thân thực có lỗi với cậu, nhưng trước mắt nàng còn chuyện dưới núi phải lo lắng. Hôm nay đi nàng còn chưa để lại lời nhắn cho Thôi thần ý, không biết giờ này ngài lo lắng đến mức nào. Đợi đến khi tiếng tiêu ngưng lại, nàng liền nói “Tiểu Bảo, ta muốn xuống núi, dưới đó có người đang đợi ta.”
“Ta đã phái người đi thông báo rồi, nói rằng nàng ở đây rất an toàn.”
Thẩm Tố Nhi nghe vậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm, vậy thì nàng không cần phải xuống núi giữa lúc đêm khuya.
“Tiểu Bảo, giúp ta một việc được không?”
“Chuyện gì thế?”
“Bảo tất cả người trong Linh Vân sơn trang ra đây, nói rằng ta ở đây đợi Sơ Tuyết…”
“Nàng cho rằng ngài ấy sẽ chủ động tới tìm nàng sao?”
“Ngài ấy… nhất định sẽ tới.”
“Ngô nghê.” Hoàng Phủ Dịch vụt người bay đi, chớp mắt đã đứng trước mặt nàng “Nếu ngài ấy muốn ở bên mọi người thì đã chẳng rời đi. Thật đúng là, chẳng biết động não gì cả.”
Khóe miệng Thẩm Tố Nhi khẽ giật, bắt đầu từ khi nào, nàng lại bị người khác giáo huấn? Có điều, từng lời cậu nói rất có lý.
“Ta đã hỏi rồi, sơn trang chúng ta chẳng nhận được bất cứ tin tức nào liên quan đến ngài ấy. Thế nhưng, trong phạm vi nhỏ mà không có tin tức nào thì thật là kì lạ…” Nói rồi, cậu nhíu mày, giống như đáng suy nghĩ gì đó. Hình như họ đang bỏ sót một mắt xích quan trọng nào đó, chỉ cần tìm được thì sẽ thấy Sơ Tuyết.
Một lúc sau, Hoàng Phủ Dịch lặng đưa mắt về phía chân trời, khẽ khàng đưa lời phán đoán “Nếu đổi lại là ta, trước khi chết… sẽ đến nơi đáng để bản thân lưu luyến nhất.”
“Kinh thành.” Ánh mắt nàng bỗng sáng lóe lên, buột miệng thành tiếng.
“Kinh thành? Không phải các ngươi đã tra xét khắp kinh thành sao?” Hoàng Phủ Dịch đưa lơi nghi hoặc. Nơi càng ở gần lại càng dễ quên lãng, khả năng ngài đi rồi quay lại là rất lớn.
“Đúng thế! Nhưng Trần Thủ lại chẳng tìm ra.”
“Vậy thì ngoại trừ vùng lân cận ra, ngài ấy còn có khả năng đi đâu nữa chứ?” Hoàng Phủ Dịch mím môi, có phần chán nản…
“Đa tạ cậu.” Thẩm Tố Nhi nhất thời kích động, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt non nớt của Hoàng Phủ Dịch, hai mắt sáng long lanh.
Khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ ửng lên, giọng nói đã chuyển sang lắp bắp “Trời… trời… trời vẫn chưa sáng, nàng đi nghỉ sớm đi. Ngày… ngày mai… ta sẽ cùng nàng xuống núi.” Dứt lời cậu biến mất nhanh như ngọn gió.
Thẩm Tố Nhi mơ màng nhìn theo hướng Hoàng Phủ Dịch biến mất, chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Tại sao đột nhiên Hoàng Phủ Dịch lại trở nên lạ lùng như vậy?