Vừa xác định chỗ quỷ tu ẩn thân, mấy người liền bắt đầu kế hoạch nên làm gì đem những yêu nghiệt kia một lưới bắt hết.
Nghe Đào Nhàn nói, những người trong gánh hát vào miếu trong núi bị quỷ tu bắt đi có mười mấy người, có bao nhiêu người làm rùa rụt cổ trốn tại đỉnh Bạch Mã, vẫn còn chưa biết.
Người dẫn đầu tứ môn tập hợp lại trước một cái bàn thương nghị.
Chu Bắc Nam trước tiên đánh nhịp: “Tự nhiên là bốn phía vây kín, công kích trực tiếp đi vào.”
Khúc Trì lắc đầu: “Không thích hợp. Chúng ta cũng không biết bên trong ẩn giấu bao nhiêu quỷ tu, tùy tiện đánh vào, nếu tao ngộ đại cổ cường địch, chúng ta toàn thân trở ra ngược lại không có vấn đề, nhưng những đệ tử còn lại phải làm sao?”
“Kia có thể làm sao bây giờ?” Chu Bắc Nam nói, “Trước vây kín đỉnh Bạch Mã, truyền tin cho tứ môn, bảo bọn họ mang thêm nhiều người nữa đến đây vây quét?”
Ôn Tuyết Trần mắt cũng không chớp nói: “Cũng không thể.”
Từ Hành Chi chống cằm: “Tuyết Trần nói rất có đạo lý.”
Nói xong, hắn chuyển hướng đám đệ tử đang chờ đợi bọn hắn phát hiệu lệnh kia, chọn một trong đó, giương giọng hỏi, “Lục Ngự Cửu, Thanh Lương cốc các ngươi quanh năm nghiên tập các loại trận pháp, quỷ tộc cướp đi nhiều người như vậy, lại chọn lựa một toà linh sơn ẩn náu, nhất định là muốn mượn linh khí thiên địa, luyện chế ra đại trận Linh Ẩn Thi trận. Nếu như muốn luyện thành trận này, mấy ngày mới thành?”
Quy tắc dạy bảo của Thanh Lương cốc nghiêm ngặt, trên dưới rõ ràng, người ở tại đó cơ hồ không có ai so với Lục Ngự Cửu tiến vào nội môn muộn hơn, đều là tiền bối, cậu không dám tự ý xen mồm.
Mãi đến tận khi Ôn Tuyết Trần ngầm đồng ý gật đầu một cái, cậu mới đáp: “Ba mươi sáu canh giờ tất cả. Hiện tại hương dân bị bắt đi đã qua hơn hai ngày, lúc này kêu đồng môn gấp rút đến tiếp viện, sợ là hữu tâm vô lực; mà nếu chờ bọn chúng luyện thành Linh Ẩn Thi trận, có trận pháp phụ tá, triệu hoán hồn phách, chính là như hổ thêm cánh, như cá gặp nước, nếu muốn áp chế, liền càng khó hơn.”
Từ Hành Chi vui lòng khen: “Đứa nhỏ này rất không tồi a, phân tích thoả đáng, tu tập khá tốt.”
Phân tích của Lục Ngự Cửu thật là không tệ, Chu Bắc Nam cũng không khỏi nhìn lâu hai mắt cậu.
Ngón tay Ôn Tuyết Trần gõ gõ tay vịn ghế lăn, nheo mắt nhìn Từ Hành Chi nói: “Ngươi rất quen thuộc đệ tử trong cốc chúng ta?”
Nghe vậy, Lục Ngự Cửu sốt sắng mà vặn chặt vạt áo.
Từ Hành Chi lại bằng phẳng đáp: “Mấy năm trước tại thời điểm nghi thức tế lễ đông hoàng, ta cùng hắn từng có gặp mặt một lần. Hắn đã cứu đệ tử Phong Lăng sơn ta, giàu nghĩa khí, lại là đứa nhỏ thông minh. Ngươi chú ý đề bạt hắn, nghe không Ôn Bạch Mao?”
Ôn Tuyết Trần gặp phải người không cần mặt mũi thay người khác tranh công thỉnh thưởng, cũng thật sự vô ngữ, thúc giục: “Từ Hành Chi, ngươi nếu là trong lòng có chủ ý liền mau nói một chút, đừng lộ ra một chút được không.”
Từ Hành Chi đem dây cột tóc sắc trắng buông trước người kéo ra sau đầu.
“Ta đích xác có một biện pháp.” Hắn cười nói, “… Chỉ là có hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ chút.”
Ôn Tuyết Trần: “… Ngươi nói.”
Từ Hành Chi nghiêm túc nói: “Tập kích tứ phương, phá núi từ bên ngoài.”
Chu Bắc Nam kém chút nữa vui mừng lên tiếng đến: “Này tính biện pháp gì??”
Ôn Tuyết Trần lại không có cười. Hắn nhíu mày thầm nghĩ chốc lát, nói: “… Tựa hồ có thể được.”
Khúc Trì cũng phụ họa nói: “Xác thực có thể. Theo ta được biết, quỷ tộc họa trận, nhất định phải thiết lập tế đàn, lên đài cao, tự hồn phách. Hiện nay bọn họ như chó mất chủ, cần đến mượn linh lực bên trong dãy Bạch Mã này, không thể công khai thiết lập tế đàn trên ngọn núi, chỉ có thể như chuột trù, đào thông núi Bạch Mã, ở trong núi mượn khí, thiết lập tế đàn.”
“Bọn họ không phải là muốn họa trận sao?” Từ Hành Chi lộ ra cười nhạt giảo hoạt, “Chúng ta trước tiên thăm dò mấy cái thông đạo bọn họ đào thông bên dưới đỉnh Bạch Mã dùng để đào vong, lại tập hợp lực lượng bốn người chúng ta, từ ngoài hợp công ngọn núi chính của dãy Bạch Mã —— ngược lại cũng không cần đem núi bổ ra, chỉ cần có thể đem tế đàn cùng trận pháp hiến tế bọn họ đã vẽ xong đánh nứt ra, bọn họ mất trận pháp, liền luống cuống tay chân, còn có gì để kiêu ngạo?”
“Thời điểm đó, chúng ta chỉ cần đi vào thông đạo, thâm nhập mỗi cái, chẳng phải bắt ba ba trong rọ sao.”
Sau khi kết thúc thương nghị, tiểu Đào rảnh rỗi được bọn họ dàn xếp ở quán trà.
Lão bản đối với đứa nhỏ này còn có mấy phần đồng tình, quyết định lưu nó bên trong cửa hàng làm tiểu đồng pha trà nấu nước, lo ăn ở của nó, chờ nó lớn lên chút, có thể quyết định đi ở của chính mình, lão bản lại thả nó rời đi.
Bệnh tim của Ôn Tuyết Trần nghiêm trọng, không tiện di chuyển, Chu Huyền liền dẫn hắn đi trước đệ tử tứ môn, đi đầu tới đỉnh Bạch Mã tự thân bày trận, Chu Bắc Nam, Ôn Tuyết Trần theo sát phía sau, phụ trách tính toán, Từ Hành Chi thế nhưng là người cuối cùng đi ra khỏi quán trà.
Hắn truy cản phía sau đội ngũ, chuyện thứ nhất chính là chạy đi kéo lại phất trần của Khúc Trì, đem hắn kéo tới cuối phía sau: “Khúc Trì Khúc Trì, lại đây, ta cho ngươi đồ tốt.”
Khúc Trì mặc hắn lôi kéo, nửa phần không buồn bực: “Chuyện gì?”
Từ Hành Chi từ trong lòng ngực móc ra một cây kẹo hồ lô dùng túi giấy bao kỹ.
Khúc Trì: “…???”
“Ta suy nghĩ cân nhắc. Sư phụ ta Thanh Tĩnh quân từ trước đến giờ sủng ta, một tháng cũng mới cho ta một trăm linh thạch rèn đúc Tiên khí, một trăm linh thạch liền đổi một cây kẹo hồ lô là có chút bắt nạt người.” Từ Hành Chi đem kẹo hồ lô nhét ở trong tay hắn, “Cho nên ta liền mua cho ngươi thêm một cây, nghĩa khí đi.”
Khúc Trì dở khóc dở cười, liền đem kẹo hồ lô nhét vào trở lại: “… Đa tạ.”
“… Làm sao?”
“Không cần.” Khúc Trì đáp, “Sư phụ từ nhỏ dạy ta, người tu đạo, không thể lưu luyến mùi vị thế gian. Bất quá ta đáp ứng cho ngươi linh thạch sẽ không thua thiệt, ngươi yên tâm.”
Được Khúc Trì cam kết, Từ Hành Chi rốt cục an tâm.
Hắn đem kẹo hồ lô nhét vào miệng chính mình, sau khi cắn viên sơn tra tiếp theo mới nhớ tới chút gì, xoay người lại hỏi hắn: “Nói như vậy, ngươi không phải là chưa từng ăn loại đồ ăn vặt này đi.”
Khúc Trì thành thực mà lắc đầu.
Sau khi đồng tình, Từ Hành Chi vẫn là chết không đứng đắn mà đùa hắn: “Ngươi biết ngọt là tư vị gì sao? Không muốn nếm thử chút?”
“Dương nhiên là muốn.” Khúc Trì ôn thanh nói, “Sư phụ không cho, bởi vậy ta muốn cũng liền thôi…. Ngươi biết, ta vừa ra đời liền bị cha mẹ vứt bỏ trong nước, sau đó được chùa miếu thu dưỡng, thời điểm sư phụ đi ngang qua, biết ta có linh căn linh tính, mới đưa ta ôm đi Đan Dương phong, dốc lòng giáo dưỡng lớn lên. Sư phụ đối với ta ơn trọng, phân phó của ngài ta tự nhiên là nghe theo.”
Trêu chọc xong Khúc Trì, Từ Hành Chi cắn kẹo hồ lô, liền chạy về phía bên người Chu Bắc Nam: “Tiểu Bắc Bắc.”
Chu Bắc Nam lườm một cái: “… Ngươi làm sao giống như con bướm hoa. Lại muốn làm gì?”
“Không làm gì.” Từ Hành Chi ngậm lấy kẹo hồ lô, “Chỉ là hỏi ngươi, chuyện của tiểu Huyền Nhi cùng Tuyết Trần khi nào có thể định ra a.”
Nhắc tới chuyện này, Chu Bắc Nam liền lấy cùi chỏ oán Từ Hành Chi: “Đi đi đi, chuyện muội muội ta ngươi bớt quản, trước tìm cho chính mình một nhà tốt đi.”
Từ Hành Chi vui cười hớn hở : “Ngươi cũng không vội, ta có cái gì gấp.”
“Ta xem Như Trú cũng không tệ.” Chu Bắc Nam nói, “Ta thấy nàng đối với ngươi có chút hứng thú với ngươi như vậy.”
Từ Hành Chi chụp một bên sườn mặt: “Như Trú a, là cô nương tốt, bất quá… Ta thấy ca của ta rất yêu thích nàng.”
Chu Bắc Nam khẽ cau mày: “… Từ Bình Sinh? Ngươi quản hắn làm gì, nam chưa kết hôn, nữ chưa gả, việc này còn có thể bàn luận người tới trước tới sau hay sao?”
Từ Hành Chi hiếm thấy lộ ra chút biểu tình làm khó dễ: “Ta đã biết huynh trưởng ái mộ nàng, còn cùng nàng quan hệ tốt, nói chung không được tốt. Lại nói, ta đối với Như Trú cũng không có tình yêu nam nữ gì, cùng với nàng, chẳng phải là làm trễ nãi nàng.”
“Như Trú thế nhưng là mỹ nhân có tiếng trong tứ môn, ngươi cùng nàng sớm chiều cùng chung sống, lại không có tình yêu nam nữ?” Chu Bắc Nam tấm tắc lấy làm kỳ lạ bảo, “… Ngươi thật đúng là người kỳ quái.” (Jeje: Đã giảo cơ còn làm thụ thì không thích mỹ nhân cũng có gì lạ đâu =]])
Thời điểm Từ Hành Chi định đáp, đột nhiên nghe thấy trong khe núi bên cạnh truyền ra một tiếng kêu gọi vui mừng đến cực điểm: “Sư nhật nhật nhật huynh ong ong ong —— ” (*)
(*) Từ “sư” (师) phát âm là [shī], còn từ “nhật” (日) phát âm là [rì], đọc khá giống nhau. Khúc này là do giọng nói bị vang vọng lại khiến cho từ “sư” bị biến âm nghe thành “nhật”.
Khúc Trì nghe tiếng, bất giác sững sờ, nhìn bốn phía.
Chu Bắc Nam nghe thanh âm quen thuộc này, ngược lại phản ứng so với Từ Hành Chi càng nhanh hơn.
Hắn chê cười nói: “Hai tiểu sư đệ nhà ngươi cũng quá thích dính ngươi đi.”
Từ Hành Chi không kịp trào phúng trở lại, ngự kiếm bay đi, trực tiếp đem hai nhãi con núp một chỗ giữa khe núi mang chạy ra ngoài, không nói hai lời trước đem thân kiếm hóa thành quạt xếp, gõ lên gáy mỗi đứa một cái: “Không phải để cho các ngươi cùng Ôn sư huynh đi trước sao? Tại sao chạy đến nơi đây ngồi xổm?”
Mạnh Trọng Quang một chút cũng không sợ Từ Hành Chi, thiếu niên choai choai không chút e dè, thân thủ liền cuốn lấy eo Từ Hành Chi: “Ta nhớ sư huynh, muốn cùng sư huynh ở cùng nhau.”
Từ Hành Chi để cho hắn ôm: “… Này mới tách ra bao lâu?”
Tiếng nói Mạnh Trọng Quang có chút ủy khuất, trong l*иg ngực hắn cọ lại cọ: “Không biết, nhưng chính là cảm giác đã rất lâu không gặp.”
Từ Hành Chi thật sự không có biện pháp với hắn, sờ sờ tóc hắn hai cái, hỏi Cửu Chi Đăng bên cạnh: “Ngươi vì sao cũng cùng hắn xằng bậy?”
Cửu Chi Đăng nói chuyện trước sau như một đơn giản rõ ràng: “… Ta sợ hắn chạy loạn gây rắc rối.”
Từ Hành Chi lại hỏi: “Hai người các ngươi nửa đường lén chạy đến?”
Mạnh Trọng Quang gật đầu: “Ân!”
“Ân cái gì hả? Ngươi còn đắc ý đúng hay không?” Từ Hành Chi bày ra khuôn mặt làm bộ nghiêm túc, “Thời điểm đó Ôn sư huynh nếu trách mắng các ngươi, ta cũng sẽ không quản.” (Jeje: Bớt xạo đi anh ơi, thử nói con anh vài câu xem anh chẳng nổi điên lên nhào lại cắn =]])
Mạnh Trọng Quang mắt cười tựa như trăng lưỡi liềm, sương mù mỏng lượn lờ: “Sư huynh mới không nỡ để ta bị nói đi.”
Cửu Chi Đăng hoàn toàn bị Mạnh Trọng Quang bài trừ trong lời nói cũng không để ý, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn Từ Hành Chi: “Sư huynh, đi thôi.”
Từ Hành Chi thở dài một hơi, đem kẹo hồ lô ăn còn lại trong tay tiện tay cho Cửu Chi Đăng: “Được, đi.”
Cửu Chi Đăng nhận lấy, gương mặt nghiêm túc, quý trọng mà từng miếng từng miếng một ăn hết.
Bởi vì nửa cây kẹo hồ lô này, Mạnh Trọng Quang đố kị đến cực điểm mà trừng Cửu Chi Đăng một đường.
Có lẽ là hiểu quá rõ tật xấu bao che cho con của Từ Hành Chi, thời điểm đợi đoàn người Từ Hành Chi đi đến dãy Bạch Mã, cùng đoàn người Ôn Tuyết Trần gặp nhau, Ôn Tuyết Trần cũng không có đối hai tên đệ tử Phong Lăng sơn nửa đường chạy trốn này đánh giá nhiều hơn chút nào.
Đương nhiên, không phải đệ tử bổn môn, hắn cũng lười quản.
Hắn đem vị trí hang động quỷ tu vừa nãy điều tra rõ khoanh tròn trên tấm bản đồ, chỉ rõ từng cái một cho Từ Hành Chi bọn họ nghe.
Trăm dặm bên trong nơi này không có người ở, những quỷ tu này lặng lẽ lẻn vào, noi theo thỏ khôn, tại bên trong ngọn núi chính dãy Bạch Mã đào bảy cái động.
Nhóm người bọn họ tổng cộng cũng là mười bốn, mười lăm người, thoáng chia đều, vừa vặn một động có hai người phụ trách.
Sau khi đem núi rung động, thô bạo phá vỡ trận pháp, bọn họ liền có thể ấn an bài trước đó đột nhập vào trong động, tiêu diệt gϊếŧ quỷ tu, đoạt lại thi thể những bình dân đó, đem bọn họ bình yên xuống mồ.
Từ Hành Chi an bài nói: “Trọng Quang tu vi còn thấp, cùng ta tiến vào cửa động hướng chính Nam. Bắc Nam, Như Trú kiếm thuật hạng nhất, là kiệt xuất trong số nữ đệ tử Phong Lăng sơn, lại thông hiểu y thuật. Nàng có thể mang theo đệ tử Thanh Lương cốc vào động…. Lục Ngự Cửu, ngươi đi cùng với nàng đi.”
Lục Ngự Cửu chắp tay: “Vâng, Từ sư huynh.”
Sắc mặt Nguyên Như Trú có chút không cam lòng: “… Được.”
Hắn tiếp tục nói: “Tiểu Đăng, ngươi mang một đệ tử Đan Dương phong đi vào động.”
Cửu Chi Đăng vững vàng nói: “Ta đi cùng sư huynh. Nếu không ta đi một mình cũng được.”
Từ Hành Chi cau mày: “Một người cũng quá nguy hiểm…. Thôi, ngươi đi cùng ta.”
Đơn giản đem công việc đi vào động an bài thỏa đáng, Từ Hành Chi đưa mắt nhắm ngay đám người Khúc Trì, phong tao mà thoáng nhướn mi: “… Các vị, lên đi? Ai trước tiên?”
(Jeje: Ừm thật ra chỗ này không cần giải thích nhưng mà mình vẫn muốn giải thích chút =]] Trong nguyên tác thì khúc này là “… Các vị, thượng đi? Ai trước?” Mà những bạn nào đã đọc đam nhiều thì hẳn cũng biết từ “thượng” có rất nhiều nghĩa… Hờ hờ hờ thôi mình nói tới đây thôi mọi người tự giác ngộ vậy =]])
Không tới chốc lát, bốn người lựa chọn chỗ, vây núi đứng yên.
Từ Hành Chi huýt một tiếng, dẫn đầu tiên, quạt xếp trong lòng bàn tay theo luồng ánh sáng hóa thành một lưỡi hái dài, trên không trung xoay vài vòng, ép ra ánh lửa lạnh lùng, thừa dịp thời khắc sương khói oanh mang, bổ một cái hướng về phía sườn dãy Bạch Mã.
Một lưỡi hái xuống, quy điểu kinh phi, sơn dung thất sắc (*), cả tòa núi mạnh mẽ rung lắc một chút, mới chậm chạp mà nhấc lên một luồng khói bụi, đem sắc ngày đều che lấp ảm đạm đến mấy phần.
(*) Quy điểu kinh phi, sơn dung thất sắc: Chim bay về bất ngờ giật mình, cả ngọn núi không còn tươi tắn
Một ngọn núi nhỏ trực tiếp bị lưỡi hái quét xuống, khối lớn nham thạch thuận thế núi mà lăn xuống.
Không chờ tình thế này tiêu tan, ba cỗ sức mạnh không kém chút nào từ ba mặt khác vây kín kéo tới.
Dựa theo an bài trước đó, thừa dịp thời khắc núi rung lắc động đất, mọi người trực tiếp xông vào bên trong hang núi.
Trước phát sinh xao động chính là cửa động Chu Huyền cùng Ôn Tuyết Trần phụ trách.
Hai người đi vào không lâu, liền nghe phía trước có tiếng quỷ khóc, âm phong lệ lệ.
Không tới một lát, bọn họ liền thấy hai con ác quỷ mở đường, mỗi tên đều cầm vũ khí, lao thẳng đến.
Chu Huyền dựng ngang thương, trường thương đâm một cái, liền đem một con quỷ đoạt mệnh bắt lấy, đâm xuống phía mặt đất, bát quái luân bàn của Ôn Tuyết Trần tùy theo mà tới, chú thuật hoa văn phát khai, bay đến trên người còn quỷ kia, nó lập tức kêu thảm một tiếng, biến mất hầu như không còn.
Động tác Chu Huyền cơ hồ không có dừng lại, một thương nhấc lên trường kiếm một quỷ hồn khác, trực tiếp đột nhập bên trong động, phong thái phần phật, đem bùa chú quỷ tu thao túng ác quỷ ở phía sau xóa sạch, đem quỷ tu kia một thương chém xuống đất!
Nàng thu hồi thương, nhìn lại phía Ôn Tuyết Trần.
Quỷ chủ chết đi, quỷ nô còn lại kia cũng không còn bóng dáng.
Chu Huyền ôn nhu nở nụ cười, chỉ chỉ một phía tóc mai của mình.
Ôn Tuyết Trần hiểu ý, thân thủ hái xuống, từ một bên tóc mai chính mình gỡ xuống một mảnh lá cây.
Tai hắn có chút nóng, quay mặt đi, lắc ghế lăn muốn hướng bên trong đi.
Chu Huyền đem thương xuyên về vỏ thương trên lưng, đẩy ghế lăn của hắn, hướng nơi sâu xa nhất của hang động đi đến.
Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang cùng Cửu Chi Đăng phía bên kia đi vào phi thường thuận lợi. Có Từ Hành Chi trấn tràng, Mạnh Trọng Quang cùng Cửu Chi Đăng ít khi động thủ.
Bọn họ là nhóm người đầu tiên đột nhập vào sâu bên trong tế đàn.
Tế đàn như Từ Hành Chi sở liệu, chịu chấn động này, dĩ nhiên nứt ra, nguyền rủa trận cũng đã tổn hại.
Quỷ tu trấn thủ đã vứt bỏ đàn mà chạy, bọn họ vơ vét thi thể người gánh hát, to to nhỏ nhỏ xếp thành một hàng, đa số mắt người đã bị chú thuật quỷ tộc ăn mòn đến không ra hình thù gì.
Từ Hành Chi niệm thanh “Nén bi thương”, một bên xướng 《 Đại Bi Chú 》 một bên kiểm tra tế đàn, thay bọn họ thành tâm siêu độ.
… Chỉ là 《 Đại Bi Chú 》 này xướng thực khó nghe, giai điệu đã bay lên đến chín tầng mây đi.
Mạnh Trọng Quang cùng Cửu Chi Đăng vốn định đi xem một chút những thi thể này, ai ngờ hai người mới vừa đi ra vài bước, liền nghe chính giữa tế đàn truyền đến một tiếng nổ kinh động thiên hạ.
Đá vụn lăn bắn, vôi đầy trời, thân ảnh Từ Hành Chi triệt để bị vùi lấp bên trong tế đàn sụp đổ.
Mạnh Trọng Quang hoảng hốt, không để ý vôi dơ bẩn sặc người, vài bước tiến lên nghênh tiếp: “Sư huynh? Sư huynh!!!”
Bên trong một mảnh bụi bặm, một người nhảy ra ngoài.
Mạnh Trọng Quang nhào tới kéo lại tay áo Từ Hành Chi, trên dưới kiểm tra: “Sư huynh, có chuyện gì hay không? Có phải là bị thương?”
Chân Từ Hành Chi có chút mềm, sau một lúc lâu mới nói ra đến: “… Thao, có sâu.”
Hắn vừa nãy nhìn thấy cổ trùng bên trong đỉnh đồng hiến tế quỷ tộc chưa kịp thu lại, trùng béo trắng tròn tròn lần lượt nhúc nhích, giống như xuân tằm chen đẩy đỉnh.
Thấy tình cảnh này, da đầu Từ Hành Chi lúc ấy liền nổ, linh lực trong nháy mắt mất khống chế, liền đem toàn bộ bàn cùng đỉnh nổ tung.
Nhìn dáng dấp run lập cập của Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang có chút không nhịn được cười, liền ngay cả Cửu Chi Đăng cũng hơi nâng lên khóe môi.
Nhưng mà, dị biến liền phát sinh ngay trong nháy mắt.
Một quỷ tu trốn trong đống người chết thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, dày đặc bò lên.
Trước mặt gã rõ ràng là phía sau lưng Cửu Chi Đăng không bố trí phòng vệ.
Từ Hành Chi xoay chuyển ánh mắt, chỉ nhìn thấy trượng nguyền rủa quỷ tu kia cầm trong tay, im lặng không lên tiếng, thẳng hướng phía sau lưng Cửu Chi Đăng đánh tới.
Thời điểm Cửu Chi Đăng thả lỏng, kinh nghiệm đối phó với địch không nhiều lắm, nghe tiếng binh khí xé gió, chỉ kịp xoay người, thấy được dấu ấn lóng lánh đỏ tươi của trượng nguyền rủa đầu rắn kia.
Mắt thấy không thể tránh khỏi, sắp bị ấn nguyền rủa đâm trúng ngực, trước mắt Cửu Chi Đăng đột nhiên tối sầm lại, lập tức liền được một người che chở trong lòng.
… Đầu rắn hung hăng táp trúng sau lưng Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi vững vàng đón đỡ lấy đòn đánh này, động tác cũng không dừng lại mảy may, trong lúc xoay người, quạt xếp liền hóa thành một băng thương, thẳng đến dưới cằm quỷ tu kia, đem gã đánh bay hơn mấy chục thước.
Quay mắt nhìn về phía thi thể quỷ tu kia ngã xuống, Từ Hành Chi thóa mạ một tiếng: “Dám đánh sư đệ ta, khốn khϊếp.”
Lập tức thân hình của hắn lay động hai cái, ngã xuống phía sau, vừa vặn rơi vào trong lòng Cửu Chi Đăng.
Mạnh Trọng Quang không bao giờ coi trọng lễ nghi gì, vồ lên trên, luống cuống tay chân gỡ bỏ vạt áo Từ Hành Chi, đem phía sau lưng hắn để hở lộ ra.
Một cái ấn đầu rắn rõ ràng thiêu đốt ngay giữa da thịt phía sau lưng Từ Hành Chi, bốn phía sưng tụ huyết, từng đạo từng đạo màu đỏ tươi từ miệng vết thương chảy ra tứ phía, trong nháy mắt đã lan ra khắp sau lưng của hắn.
Mạnh Trọng Quang ngăn lại mấy chỗ huyệt mạch của hắn, miễn cưỡng dừng lại phù ấn kia lan tràn.
Trong giọng nói của hắn đã mang theo tiếng khóc nức nở : “Sư huynh, ngươi cảm giác thế nào?”
Từ Hành Chi cắn chặt hàm răng, đến nửa ngày mới có thể nhả ra một chữ: “… Lạnh.”