...Đậu xanh rau má.
Mạnh Trọng Quang đối với biến đổi nội tâm của Từ Hành Chi không chút nào biết, chỉ lầm lũi nói: “Không biết được có phải là thật hay không…. Sư huynh, ngươi cảm thấy chủ nhân Phong Sơn kia có phải nói dối không?”
Từ Hành Chi chỉ có thể ở trong lòng chịu trách nhiệm mà nói cho hắn biết, tin tức này không sai, bởi vì lão tử quả thật là viết như thế trong thoại bản.
Từ Hành Chi giả cười đến mặt đều cứng: “Sau đó ngươi thỏa mãn nguyện vọng của gã sao?”
Mạnh Trọng Quang cười nói: “Làm sao sẽ? Gϊếŧ gã gì đó bất quá là nói chơi thôi, ta giữ gã lại còn có chỗ hữu dụng.”
… Từ Hành Chi quyết định, giả như có một ngày thân phận mình bất hạnh bại lộ, như vậy tuyệt đối phải lấy chủy thủ cắt cổ mình, đỡ bị lão yêu tinh Mạnh Trọng Quang này chơi đùa không sống nổi liền chết cũng không xong.
Rất nhanh, lão yêu tinh có lẽ mang thuộc tính mèo này dưới sự vuốt ve của hắn ngủ thϊếp đi, cuộn tròn thân ôm đầu gối của hắn, ngủ say tựa chú mèo nhỏ, tóc xõa tung như mây trên đầu gối hắn, xúc cảm cực kỳ tốt.
Tay phải gỗ hoa lê của Từ Hành Chi sờ tóc hắn, tay trái lại lần nữa nắm chặt chủy thủ, chậm rãi rút ra khỏi vỏ.
Mạnh Trọng Quang đã biết tung tích mảnh vỡ chìa khóa tiếp theo, là thời điểm gϊếŧ chết hắn đi?
Mũi nhọn chủy thủ nhắm ngay mi tâm Mạnh Trọng Quang.
Vừa nãy nơi đó cũng bởi vì kích động nổi lên yêu ấn đỏ đậm, cho nên Từ Hành Chi có thể dễ như ăn cháo mà tìm ra vị trí dấu ấn kia.
Mạnh Trọng Quang ngủ không hề phòng bị, trốn bên dưới tóc đen chính là một gương mặt bình yên vô hại như vậy, tựa hồ địa phương hắn đang ngủ yên chính là nơi an toàn nhất toàn thế giới.
Từ Hành Chi đâm đâm gáy của hắn, hắn cũng không tỉnh, chỉ lẩm bẩm: “Sư huynh, sư huynh.”
Niệm niệm, hắn liền đần độn mà bật cười, phảng phất niệm cái tên này liền có thể làm cho hắn bỗng dưng sinh ra vô tận vui mừng.
… Từ Hành Chi cuối cùng ném chủy thủ, ngã ngửa ra sau, mu bàn tay che trên trán.
Thao. Thôi.
Hắn không phải quân tử gì, cũng không đến mức có thể ra tay đối với một gương mặt không hề phòng bị như Mạnh Trọng Quang vậy.
Nếu làm ra sự tình như thế, hắn coi như về tới thế giới trước kia của hắn, mặt Mạnh Trọng Quang cũng sẽ luôn đi vào trong giấc mộng.
So với như vậy, hắn không bằng ở đây lấy chủy thủ cắt cổ sạch sẽ.
Đương nhiên, Từ Hành Chi từ trước đến giờ quan niệm “chết tử tế không bằng sống sót” sẽ không dễ dàng như vậy đi chết.
Sau khi cẩn thận thu chủy thủ, Từ Hành Chi nhẫn nhục chịu khó mà đem Mạnh Trọng Quang thu xếp lên giường.
Hắn hôm nay đối phó với địch, phỏng chừng cũng hao tổn không ít tinh lực, ngủ một giấc cũng tốt.
Nhìn hắn ngủ được ngọt như vậy, hắn thậm chí có chút đố kị, liền bóp bóp chiếc mũi xinh đẹp tựa túi mật treo (*) của hắn: “… Thật là oan gia sống.”
(*) Mũi túi mật treo: Mũi cao, nhọn, không bị lệch, không hướng lên trời. Sống mũi tạo thành hình túi mật.
Dứt lời, hắn liền dự định đi ra ngoài, giải sầu. Ai ngờ hắn vừa mới đứng dậy rời đi giường đệm hai bước, Mạnh Trọng Quang liền trầm thấp “Ân” một tiếng, âm điệu khàn khàn từ tính, chọc đến trong lòng Từ Hành Chi rung động, quay đầu nhìn lại.
—— Chân mày Mạnh Trọng Quang nhăn lại, môi mới còn hồng hào cũng mím lại, gắt gao tạo thành một đường ngang.
Từ Hành Chi thử thăm dò đi chạm vào mi tâm của hắn.
Đầu ngón tay hắn mới vừa đυ.ng tới Mạnh Trọng Quang, biểu tình Mạnh Trọng Quang liền kỳ dị mà thả lỏng ra.
Từ Hành Chi bất đắc dĩ nở nụ cười, thu hồi tâm tư ra ngoài, nhấc chân lên giường, ở bên người hắn nằm xuống, đồng dạng nhắm hai mắt lại.
… Mạnh Trọng Quang xem ra cũng thật là mệt mỏi, xem ra chỉ có chính mình hầu ở bên cạnh hắn, hắn mới có thể ngủ ngon giấc.
Nói đến, Mạnh Trọng Quang từ nhỏ được nguyên chủ nhặt về nhà, đối với nguyên chủ có tình cảm như người cha thứ hai không muốn xa rời, cũng không phải sự tình khó có thể lý giải.
Dù sao cũng rảnh rỗi, Từ Hành Chi dùng tay phải lót sau đầu, đôi mắt nhìn nóc giường, nhớ lại từ ngữ người da thú vừa nãy nhục mạ một phen.
“Ta tưởng là ai, nguyên lai là Từ Hành Chi thí sư phản đạo!”
“… Lòng muông dạ thú, phản bội không hết, trước tiên gϊếŧ ân sư…”
Thế nhân đều cho là Từ Hành Chi gϊếŧ ân sư, ký ức của nguyên chủ thì lại nói cho hắn biết, là Mạnh Trọng Quang đi ngược lại, vì khiến cho tinh thần hoảng hốt giận lên gϊếŧ hại sư phụ, cuối cùng để cho mình cõng cái oan ức này.
Nhưng mà Từ Hành Chi xem thành tựu hiện nay của Mạnh Trọng Quang, ngược lại rất trọng tình nghĩa, thấy thế nào cũng không giống loại người vì mưu đồ vật ngoài thân mà không chừa thủ đoạn nào.
Từ Hành Chi nghĩ, có phải… hay không bởi vì Thần khí quá mức quý giá, mới mê loạn tâm thần của hắn?
Hắn trở mình, khuất thân nằm nghiêng, lại khó giải thích được cảm thấy trong lòng ngột ngạt cực kỳ.
… Danh hào sư phụ nguyên chủ, hình như là “Thanh Tĩnh quân”.
Danh tự này lật đi lật lại trong đầu Từ Hành Chi, qua lại khiến hắn khó chịu, trong lúc nhất thời càng có chút muốn ói.
Hắn đẩy lên nửa người, mặt hướng dưới giường, muốn ói nhưng không được.
Từ Hành Chi vỗ l*иg ngực mình hai cái, lại nằm yên bằng phẳng, cảm giác đau nhức hậm hực ở ngực mới hóa giải chút.
Từ Hành Chi không nói được cái cảm giác này bắt nguồn từ nơi nào, chỉ có thể an ủi tự nói, mình dùng chính là thân thể nguyên chủ, có lẽ là nguyên chủ đối với sư phụ tình cảm thâm hậu, nhớ tới y đã chết từ lâu, mới có thể bị đè nén khôn kể như vậy.
Căn cứ theo nguyên tắc một giấc ngủ giải ngàn sầu, Từ Hành Chi mê đầu ngủ rồi.
Tại thời điểm hô hấp hắn dần vững vàng, Mạnh Trọng Quang lần thứ hai mở mắt ra, vượt qua thân, đem Từ Hành Chi nhẹ nhàng khép lại bên trong ngực, cũng thân thủ xoa ở trên ngực Từ Hành Chi.
Nhịp tim bên trong trầm lặng mạnh mẽ, vang dội vào tai.
Mạnh Trọng Quang từ phía sau đem Từ Hành Chi ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Sư huynh, không cần khổ sở. Ngươi coi như muốn gϊếŧ ta, ta cũng sẽ không đánh trả. Chỉ cần ngươi cao hứng…”
Nói, hắn giống như chó con ngửi vành tai Từ Hành Chi, há mồm ngậm lấy vành tai của hắn, dùng răng nanh nhỏ khẽ cắn một chút.
Từ Hành Chi cau mày rên nhẹ một tiếng, không có tỉnh lại.
Đêm đó Từ Hành Chi lần thứ hai mơ thấy giấc mộng kỳ quái.
Lúc này hắn vừa mở mắt, liền thân ở bên trên một chỗ đài cao, cầm trong tay sách thẻ tre, một thân chính trang, tựa hồ đang chuẩn bị tuyên truyền giảng giải đạo học.
Dưới đài cao, đệ tử tập hợp, hắn từ giữa thấy được một hai khuôn mặt quen thuộc, Mạnh Trọng Quang cùng Cửu Chi Đăng đều đã rút đi dáng dấp ngây ngô, thành thiếu niên tuấn tú, quỳ trên bồ đoàn chuyên tâm chờ đợi thụ giảng, nhưng mà ánh mắt hai người lại đều không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú mình.
Mạnh Trọng Quang thậm chí còn thừa dịp thời điểm các đệ tử từng người đứng trang nghiêm, không ai ở bên cạnh nhìn, cùng Từ Hành Chi thân ở trên đài cao, quơ quơ tay, hỏi thăm một chút.
Phía sau vang lên một thanh âm trầm tĩnh dễ thân: “Hành Chi, bắt đầu đi.”
Nghe được thanh âm này, thân thể Từ Hành Chi cứng đơ.
Cảnh tượng nơi này cùng lộc khán đài tuyệt nhiên bất đồng, quần áo đệ tử dưới đây cũng là chỉnh tề như một, đều là bạch y mây bào, buộc tóc màu trắng.
… Xem ra nơi này là Phong Lăng sơn.
Mà có thể phân phó đại đệ tử Từ Hành Chi này bắt đầu tuyên truyền giảng giải, sẽ là vị “Thanh Tĩnh quân” kia sao?
Từ Hành Chi muốn quay đầu, thân thể lại không nghe sai khiến, mở ra sách thẻ tre, liền bắt đầu giảng bài, đem văn tự cổ đại trúc trắc kia từng chữ đọc lên, cũng đưa ra giải thích.
Từ Hành Chi vốn tưởng rằng cảnh tượng này giống như thật như thế, hẳn là hồi ức nguyên chủ, mãi đến tận một đạo dây leo dính nhớp thô to lặng yên không một tiếng động trượt vào bên dưới đáy áo trong của hắn.
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy dưới thân một trận trơn trượt, chưa phục hồi tinh thần lại, ngón tay nắm sách thẻ tre liền đột nhiên chặt lại, một tiếng thét kinh hãi vọt tới bên môi, lại bị hắn gắt gao niêm phong giữa kẽ răng, miễn cưỡng nuốt xuống.
Mũi nhọn dây leo kia thấy Từ Hành Chi không dám phản kháng kêu gọi, liền càng thêm càn rỡ, quấy rầy lật lại, từ giữa hai chân Từ Hành Chi xuyên qua khe hở, như hươu khát nước, như cá bơi lội.
Từ Hành Chi hoang mang giương mắt, nhưng không thấy có người khác chú ý tới dị thường của hắn.
Các đệ tử dưới đáy đều ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hắn, trong ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ cùng tôn sùng, mà Mạnh Trọng Quang cũng trà trộn trong đó, dùng ánh mắt lóe sáng nóng rực nhìn chằm chằm hắn.
Từ Hành Chi nhịn được nổi gân xanh, ngón tay quấn rồi liền thả, khổ sở nhẫn nại, cái trán đã lập lòe đổ mồ hôi rõ ràng: “… Thiên dương địa âm, xuân dương thu âm, hạ dương đông âm, ngày dương đêm âm…… Ngô!!!”
… Tiến vào… Thế nhưng đi vào…
… Liền ở đây…
Từ Hành Chi trên cổ tay buộc vào lục lạc theo thân thể hắn căng thẳng tung bay vang vọng, trong lúc nhất thời hắn cả người tê dại, vừa giận vừa sợ, kinh văn kẹt ở trong cổ họng, phun ra nuốt vào không được.
Có vài đệ tử dưới đáy nhận ra được không đúng, đã ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hành Chi.
Phía sau Từ Hành Chi cũng truyền đến tiếng hỏi thăm: “Hành Chi, có phải là thân thể không khỏe?”
“Hồi sư phụ, không… có.”
Từ Hành Chi chảy mồ hôi lạnh nửa người, vẫn cứ dựa vào lực ý chí mở miệng lần nữa, tiếng nói nhưng có chút run rẩy khó mà nhận ra: “Thượng… Thượng dương hạ âm. Nam dương nữ âm. Phụ dương tử âm. Huynh dương đệ âm. Trường dương thiếu âm…”
Hắn muốn hô to dừng tay, lại không biết được nên đối với người nào gọi, trong miệng còn phải tụng niệm những văn tự đạo đức đứng đắn, giống như dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể ngược lại càng phát nóng lên, như con nhện nhả ra chỉ bạc mềm ấm, dây leo kia liền nhân cơ hội này, trắng trợn quấy rầy, tan mất khí lực toàn thân của Từ Hành Chi.
Hắn nỗ lực quỳ đã là cực hạn, trước mắt sao kim bắn toé, một trận rõ ràng một trận tối tăm, rốt cục không chịu nổi, hướng một bên mềm mại ngã xuống.
Mấy canh giờ sau.
Mạnh Trọng Quang khẽ hát, tâm tình vô cùng tốt mà từ bên trong phòng đi ra, ở bên con suối trong tháp rửa tay rửa mặt.
Chu Vọng vừa vặn từ trong phòng Lục Ngự Cửu đi ra, thấy thế liền chào hỏi: “Mạnh đại ca tỉnh ngủ?”
Mạnh Trọng Quang mắt cười cong cong mà đáp: “Đúng vậy.”
Sau khi trả lời xong, hắn vẩy vẩy bọt nước trên tay, quay người trở về phòng.
Chu Vọng thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, nhất thời sững sờ, mãi đến tận khi Chu Bắc Nam từ phía sau nàng bay tới, nàng mới thở dài nói: “Cữu cữu, ta tại Man Hoang nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy Mạnh đại ca cười như vậy.”
Chu Bắc Nam liếc mắt một cái cửa phòng đóng chặt: “Đó là ngươi chưa từng thấy hắn trước đây là bộ dáng gì. Suốt ngày kề cận sư huynh hắn, nửa khắc không chịu rời đi, đối với sư huynh hắn cười như hoa hướng dương.”
Chu Vọng hiếu kỳ: “Từ khi Từ sư huynh đến Man Hoang, hai người bọn họ liền ngày ngày ở trong phòng, là đang làm những gì đâu? Ta muốn vào xem xem.”
“Sách.” Chu Bắc Nam cau mày, “Nữ hài tử gia gia quan tâm những thứ này làm chi?”
Chu Vọng tranh cãi: “Trước đó thời điểm ngươi dạy ta dùng đao cũng không nói ta là nữ hài tử gia gia.”
Chu Bắc Nam rút ra quỷ đoạt, tính toán gõ lên đầu Chu Vọng một cái, không nghĩ tới Chu Vọng chân cẳng lanh lợi, mấy cái lóe bước liền né tránh: “Cữu cữu ngươi hai lý do thoái thoác, làm sao tự bào chữa? Từ sư huynh thế nhưng nói cho ta biết, nữ hài liền nên có bộ dáng nữ hài tử.”
Chu Bắc Nam nghe đến ba chữ “Từ sư huynh” liền lườm một cái: “Từ Hành Chi nếu biết dạy, làm sao lại dạy dỗ ra hai sư đệ tốt đoạn tụ…”
Nói được nửa câu hắn liền biết nói lỡ, ngưng miệng lại, không lên tiếng nữa.
Chu Vọng ngược lại là bị vén lên hứng thú: “Cữu cữu, cái gì gọi là đoạn tụ?” (Jeje: Sống trong cả ổ đoạn tụ cũng không biết, tội ghê chưa =]]])
Chu Bắc Nam thoáng đỏ mặt, phất tay áo mà đi, làm như không nghe thấy.
Từ Hành Chi lần này ở trong mơ bị thương tàn nhẫn, ước chừng ngủ hơn phân nửa ngày, sau khi tỉnh lại cũng không xuống được giường, chân mềm nhũn hai ngày, mới có thể ra ngoài đi lại.
Kế tiếp mấy ngày, Mạnh Trọng Quang cũng chưa nhắc tới chuyện muốn đi Hổ Khiêu Giản cướp mảnh vỡ, Từ Hành Chi cũng không biết nên làm sao, đơn giản suốt ngày cùng mọi người ở Man Hoang pha trộn cùng nhau, tán gẫu uống rượu, ném thẻ vào bình rượu tìm niềm vui, cùng sinh hoạt của hắn tại hiện thế không khác nhau chút nào.
Trong lúc đùa nháo, Từ Hành Chi biết được một sự tình khiến hắn trố mắt ngoác mồm.
… Hắn cuối cùng cũng coi như biết đến Đào Nhàn kia hơn người chỗ nào.
Đào Nhàn lại là phàm nhân pháp lực gì cũng không có.
Đào Nhàn trời sinh ít nói, suốt ngày cùng Khúc Trì kẻ mất trí này ở bên nhau cũng không chê buồn, cùng người ta nói nhiều lời còn có thể mặt đỏ cà lăm, ít khi cùng người ta chơi đùa, bởi vậy chuyện cậu là người phàm, vẫn là Chu Vọng nói cho Từ Hành Chi.
Năm đó, Chu Bắc Nam ban đầu đọa vào Man Hoang chẳng biết vì sao chết thảm, mẫu thân Chu Vọng băng huyết sau khi sinh hạ Chu Vọng, cũng chết tại chỗ. Chu Vọng bị vứt bỏ giữa Man Hoang, thời điểm oa oa khóc lớn, đồng dạng gặp được Khúc Trì, Đào Nhàn cũng ngã vào trong Man Hoang, hai người vùi lấp thi thể mẫu thân nàng, mới lượm nàng rời đi.
Nếu không phải sau đó Lục Ngự Cửu từ phụ cận đi ngang qua, thấy được Chu Bắc Nam không nơi yên nghỉ, sắp tán loạn hồn phách, đem hồn hạch của hắn thu vào bùa chú, e sợ Chu Bắc Nam sớm tại bên trong Man Hoang hóa thành chùm khói.
Từ đó về sau, Chu Vọng liền nhận Khúc Trì cùng Đào Nhàn làm cha nuôi mẹ nuôi.
Theo nàng từng nói, mẹ nuôi của nàng Đào Nhàn vốn là người phàm tay trói gà không chặt, có thể tại Man Hoang này sống mười ba năm, dựa cả vào Khúc Trì toàn tâm che chở.
Lúc Từ Hành Chi nghe tới sự kiện này, còn khá là kinh ngạc, thời điểm trong tháp gặp Đào Nhàn, liền cùng cậu hàn huyên vài câu.
Đào Nhàn ngượng ngùng vặn góc áo: “… Không sai. Ta, ta là vì chăm sóc Khúc sư huynh mới tiến vào Man Hoang, nhưng bây giờ lại để Khúc sư huynh trông nom ta…”
Từ Hành Chi không khỏi hỏi: “Ngươi trước kia làm gì?”
Đào Nhàn nhỏ giọng hỏi: “Từ sư huynh thật không nhớ rõ ? Ta, lúc trước ta là người hát hí khúc.” Cậu bổ sung một câu, “… Hoa đán.” (*)
(*) Hoa đán là người ăn mặc như nữ, vừa hát vừa nhảy trong vở kịch. Đặc điểm nhận dạng chính là mặt đánh phấn trắng, mắt kẻ đen nhọn lên sắc sảo, đánh môi và má thật hồng, mặc quần áo diêm dúa.
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sư huynh (vô cùng đau đớn): Ngươi chính là đối đãi phụ huynh mình như thế sao?
Trọng Quang: Ba ba muốn ôm một cái!
Sư huynh: … Lăn!