Lời kế tiếp Từ Hành Chi dĩ nhiên nghe không rõ ràng.
Mùi thơm ngát của cỗ thực vật kia dọc theo thất kinh bát mạch của hắn chui vào, khiến tay chân hắn mềm nhũn, Mạnh Trọng Quang nỉ non nói nhỏ bên tai hóa thành một bãi nước xuân, làm hắn trong lúc vô tình ngủ thϊếp đi.
Hắn lại mơ một giấc mộng kỳ quái.
Ở trong mộng hắn biến thành một con cá, cùng miếng mồi câu triền miên lâm ly. Mồi câu mềm mại lại ấm áp, giống như có sinh mệnh, cẩn thận hôn môi lên đuôi hắn, Từ Hành Chi cũng không đói bụng, chỉ cùng nó xoay quanh chơi nháo, mặc nó cọ lên vảy mình.
Chờ đến thời điểm hắn xoay người lại, mồi câu không ngờ kéo dài ra vô số xúc tu thật nhỏ, đem hắn hướng vào trong vô tận uyên lưu kéo đi.
Từ Hành Chi muốn giãy dụa, thế nhưng xúc tu mềm lại cứng rắn, hắn rất nhanh bị cuốn lấy xương cốt yếu mềm, bị xúc tu kia kéo vào bên trong một bụi san hô mềm mại.
Từ Hành Chi giật mình tỉnh lại, eo đầu gối bủn rủn không chịu nổi, chỗ bụng thoáng qua chính là một trận trướng đau.
Từ Hành Chi bắt tay khoát lên trên bụng, phảng phất còn có thể cảm nhận được từng sợi dây mềm ở bên trong chống đối nhảy lên.
... Hắn chẳng biết từ lúc nào đã trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường, hai chân đều bị tròng lên xiềng xích, không thể động đậy.
Mà Mạnh Trọng Quang từ phía sau chặt chẽ vây quanh hông của chính mình, ngủ rất ngon, từng đợt gió nóng thổi tới trên gáy Từ Hành Chi ngứa cực kỳ.
Xem ra, hôm nay chính mình sau khi ngất chủ động tìm Mạnh Trọng Quang nói chuyện, liền nửa thật nửa giả thông báo ý đồ đến Man Hoang, Mạnh Trọng Quang liền cho là mình đang lấy lòng, nợ cũ giữa mình và hắn dĩ nhiên xóa bỏ, liền mới dám càn rỡ làm bừa như vậy.
Ngoài cửa sổ theo thường lệ không nhìn ra sắc trời là lúc nào.
Từ Hành Chi quẹt một vệt mồ hôi lạnh trên trán, thật dài mà thở ra một hơi.
Mạnh Trọng Quang nghe được một chút động tĩnh, không tự chủ buộc chặt cánh tay: "... A, sư huynh..."
Từ Hành Chi bị hắn ghìm đến hoảng loạn, nỗ lực đem hai tay hắn mở ra, nhưng mà cánh tay Mạnh Trọng Quang nhìn mảnh khảnh, lại hoàn toàn giống như luyện từ sắt thép, lôi nửa ngày, cũng không nhúc nhích.
Từ Hành Chi vừa nãy ở trong mơ trải qua loại trải nghiệm không thể động đậy này, hiện tại một lần nữa thể nghiệm, cảm giác dường như không quá kỳ diệu nữa.
Hắn khó khăn muốn thoát khỏi ràng buộc, muốn từ chính diện đem Mạnh Trọng Quang đẩy ra.
Tại khe hở khi hắn xoay người, Mạnh Trọng Quang không biết sao xui xẻo mà ôm chặt Từ Hành Chi, hướng về phía trước đẩy đẩy.
... Bên môi Từ Hành Chi cọ qua một thứ mềm ấm.
Mạnh Trọng Quang chạm sát môi thịt đột nhiên mở mắt ra: "... Sư huynh?"
Từ Hành Chi có chút lúng túng, cánh tay chống trên người Mạnh Trọng Quang, đem hắn dời lại đẩy một cái: "Không thở được."
Mạnh Trọng Quang lại chủ động đem cái trán dán lại: "Sư huynh không thích như vậy phải không?"
Từ Hành Chi: "..."
Sư đệ, thỉnh ngươi tự trọng.
Mạnh Trọng Quang thế nhưng một mặt hồn nhiên: "Như vậy sư huynh liền sẽ không lạnh nha."
Từ Hành Chi quả thật là cực sợ lạnh, Mạnh Trọng Quang ôm chặt hắn như vậy, ngoại trừ không thể động đậy, ngược lại thật sự là ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Người Mạnh Trọng Quang nhiệt độ không nóng, cũng không âm lãnh, nhiệt độ vừa vặn, yên lòng phục tùng liền thư thích, như là bộ quần áo nhỏ cắt may cho mùa đông, đem bên trong Từ Hành Chi cuốn đến không còn chỗ nào để trốn.
Bất quá, nếu Từ Hành Chi không thích gò bó, Mạnh Trọng Quang liền đưa cánh tay bắp thịt buông lỏng chút, nói: "Sư huynh, ngươi lại ngủ thêm một lát."
Từ Hành Chi cuối cùng cũng coi như nằm thư thái chút, hắn hoạt động eo nhức mỏi chút theo biên độ nhỏ, híp mắt nhìn về phía nóc giường.
Từ Hành Chi không nhắm mắt, Mạnh Trọng Quang liền thẳng tắp nhìn hắn: "Làm sao không ngủ?"
Từ Hành Chi: "... Bên ngoài có ánh sáng."
Man Hoang không có mặt trời, chỉ có một vòng tròn sáng quanh năm treo ở phía tây màn trời, như là mặt trăng, mà ánh sáng yếu ớt như một khối hoa quả đường lúc nào cũng có thể hòa tan, cho nên bên trong Man Hoang không có phân chia ngày đêm, từ sớm đến tối đều giống nhau âm âm u u, có ánh sáng, nhưng cũng không tính cường liệt, thời gian như là vĩnh viễn ngừng lại thời điểm trời âm u chạng vạng.
Va chạm sát khóe môi vừa nãy khiến Từ Hành Chi thanh tỉnh hơn không ít, hơn nữa hiện tại một chút bầu không khí buồn ngủ đều không có, Từ Hành Chi cho dù mệt mỏi, lại không có du͙© vọиɠ muốn ngủ.
Một lát sau, tia sáng bên trong phòng từng chút một biến mất, cho đến khi triệt để bị nuốt hết.
Từ Hành Chi kinh ngạc, quay đầu lại, chỉ thấy dây leo bò bò, có tiếng huyên náo, kết thành một tấm lưới thực vật dày đặc bên cửa sổ, đem ánh sáng ngoài cửa sổ từng tấc từng tấc phá vụn, ngăn cách ở bên ngoài.
Trong phòng chìm vào một mảnh bóng tối sâu thẳm.
Mạnh Trọng Quang hạ thấp giọng, thật cẩn thận mà dò hỏi: "Sư huynh, như vậy được không?"
Từ Hành Chi không còn thấy rõ mặt Mạnh Trọng Quang, nhưng âm điệu lấy lòng giống như cún con của hắn lại khó giải thích được khiến hắn mềm lòng mấy phần; "Rất tốt."
Mạnh Trọng Quang tiếng nói mềm mại vô cùng : "Ta ngoan đi?"
Từ Hành Chi cơ hồ muốn cười ra tiếng: "Còn được."
Mạnh Trọng Quang năn nỉ nói: "Kia... Sư huynh có thể ôm ta một cái không."
Từ Hành Chi: "..."
"Chỉ một chút." Mạnh Trọng Quang càn quấy, "Coi như là thưởng..."
Lời còn chưa dứt, hắn liền bị Từ Hành Chi một tay ôm chặt vào ngực, tựa hồ sợ hắn cho là giả, tay trái Từ Hành Chi còn trên lưng hắn vỗ vỗ một cái.
Từ Hành Chi thể hàn, thời điểm tay trái chạm tới sau lưng hắn, nhiệt độ lạnh lẽo khiến Mạnh Trọng Quang run lập cập, chỗ vừa sờ đến trong nháy mắt tê dại, lại bốc cháy lên như lửa đốt.
Hắn cứng đờ tại chỗ, vừa mừng vừa sợ.
Từ Hành Chi cũng không biết mình tại sao lại đi ôm, chỉ là lúc ẩn lúc hiện cảm thấy được, nếu như không ôm một chút, Mạnh Trọng Quang liền sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ, thời điểm đó lại làm ầm ĩ lên, nói theo cách của Cửu Chi Đăng, chính là không ngừng.
Hắn nhẹ giọng mệnh lệnh: "Đừng nghịch. Ngủ."
Mạnh Trọng Quang không lên tiếng, nắm lấy vạt áo trước của Từ Hành Chi, chỉ để ý đem đầu một mực hướng trong ngực Từ Hành Chi mà vùi vào, không lên tiếng, ngược lại thật sự giống như một động vật nhỏ nuôi trong nhà.
Từ Hành Chi bị hắn cọ bên người như vậy, cũng không cảm thấy phiền, ngược lại bị hắn cọ ra mấy phần buồn ngủ, không quá một phút liền chìm vào hôn mê.
Đợi Từ Hành Chi lâm vào trong mộng đẹp, Mạnh Trọng Quang mới từ trong l*иg ngực hắn chui ra, động tác nhẹ vô cùng mà nắm chặt tay hắn, để lòng bàn tay của hắn kề sát bên trên đỉnh đầu của mình, chủ động cọ cọ, thoải mái đến híp mắt. (Trung khuyển theo đúng nghĩa đen=]])
... Đầu, phía sau lưng, vai, hai má. Bất kể là chỗ nào trên cơ thể, chỉ cần sư huynh chạm đến, hắn đều rất yêu thích.
Mà Từ Hành Chi lại mơ thấy tiểu Mạnh Trọng Quang.
Hoặc là nói, ký ức của nguyên chủ thời điểm hắn ngủ lần thứ hai xông vào đầu óc của hắn, ký ức tiếp nhận tạm dừng tại một điểm, tiếp tục triển khai.
... Thời điểm chú ý tới châu ngọc trên cổ lóe sáng dị thường, đã đi vào Thái Hoa sơn, chân Từ Hành Chi vẫn còn mềm.
Vừa nghĩ tới hình ảnh loại sinh vật nhiều chân nhúc nhích trên lòng bàn tay Ôn Tuyết Trần, phía sau lưng Từ Hành Chi liền hung hăng mà nổi da gà.
Nhưng nhìn thấy mấy đệ tử kéo binh kéo giáp, chạy tới trước mặt, hắn liền tâm tư gì cũng mất, mấy bước liền xông lên phía trước, tay theo đó nắm lấy một đệ tử Phong Lăng sơn mặc bạch y giống như hắn: "Xảy ra chuyện gì?"
Mấy đệ tử mang trang phục bất đồng của các nhà kia vừa thấy Từ Hành Chi, liền như thú con gặp thú mẹ, hoang mang hoảng loạn chạy tới, đem Từ Hành Chi vây quanh ở giữa.
Đệ tử kia đã hoảng loạn đến môi trắng mặt xanh, run không dừng được: "Từ sư huynh... Từ... Từ..."
Từ Hành Chi nắm vạt áo trước của hắn, đuôi quạt đánh lên đầu của hắn: "Nói chuyện!"
Đệ tử mang theo tiếng khóc nức nở, đầu gối thả lỏng, cơ hồ là treo ở trên người Từ Hành Chi: "Chúng ta chỉ muốn lấy vảy Phì Di lột xác... Không nghĩ tới lại đánh thức nó..."
Ấn đường Từ Hành Chi nhăn lại một cái.
Thái Hoa sơn cao tới ngàn trượng, ở giữa có dị thú Phì Di sinh sống, sáu chân bốn cánh, dùng máu tươi làm thức ăn, quanh năm ngủ nhiều, lại dị thường mẫn cảm, một khi bị người đánh thức, liền sẽ nổi điên lên, thề đem kẻ xâm nhập gặm gϊếŧ đến không còn gì.
Trong rừng truyền đến tiếng dị thú gào thét khiến người sợ hãi, tiếng như lôi đình, một loạt cây cối ầm ầm ầm ngã xuống, dựng lên bụi bay cuồng khói, linh khí dâng trào khiến những đệ tử ngoại môn trẻ tuổi hai đùi run rẩy, không dám nói gì.
Từ Hành Chi đem người giản lược kiểm kê một phen, hỏi: "Trong rừng còn có người sao? Các ngươi tổng cộng có mấy người tới lấy vảy?"
Đệ tử kia lấm lét nhìn trái phải một vòng: "Tựa hồ thiếu mất một người, hắn, hắn nói hắn muốn bọc hậu..."
Từ Hành Chi đột nhiên biến sắc: "Ta không phải nói với các ngươi, nếu làm dị thú tức giận phải nhanh chạy? Những con quái vật thượng cổ đó là thứ để đệ tử ngoại môn các ngươi tùy tiện đánh sao?"
Hắn điều khiển linh quang, dưới chân sinh gió, trực tiếp hướng trong rừng phóng đi.
Tiếp cận vùng đất trung tâm linh lực nổ tan, Từ Hành Chi nhìn thấy một đệ tử trẻ tuổi trang phục Thanh Lương cốc, đang bị cự thú hình rắn sáu chân bốn cánh kia một cái móng vuốt bắt lấy.
Quanh thân Phì Di bao bọc vảy cứng rắn lóe sáng, đầu rắn to mập ngẩng lên thật cao, lúc thở không khỏi phụt ra ngọn lửa nhỏ.
Nó đem miệng rắn khổng lồ nhắm ngay thiếu niên không giãy giụa được kia.
Mắt thấy thiếu niên sắp bị Phì Di coi như cây nến mà châm lửa, Từ Hành Chi đạp hai bước trong hư không, một tay cầm quạt xếp nhanh như chớp ném ra.
Quạt xếp trên không trung hóa thành một thanh đao ba lưỡi, mạnh mẽ đâm về phía sau đầu Phì Di.
Mũi đao trong nháy mắt chạm đến đầu Phì Di, leng keng một tiếng, vỡ vụn thành mấy đoạn.
Giáp xác quanh thân Phì Di sắc bén, đòn đánh này tự nhiên không coi là gì, nhưng chỉ cần đem sự chú ý của nó tiêu trừ hấp dẫn lại đây như vậy đã đủ rồi.
Từ Hành Chi tay phải xoay chuyển, mấy đoạn đao đứt liền tất cả trở lại trong tay hắn, hợp lại thành một cái quạt giấy.
Trong nháy mắt, Từ Hành Chi liền gan lớn ngông cuồng đến cực điểm mà một cước đạp ở trên đầu Phì Di, đem đầu của nó dẵm xuống, lập tức, hắn dọc theo phía sau lưng dính dính buồn nôn của nó hướng phía dưới chạy vài bước, sau khi đo lường tính toán ra vị trí bảy tấc, quạt xếp liền hóa thành Ngư Trường Kiếm.
Từ Hành Chi thôi thúc linh lực toàn thân, mũi kiếm rung động, đem vị trí bảy tấc của Phì Di miễn cưỡng gọt xuống một khối da thịt lớn!
Phì Di bị đau, điên cuồng hét lên, tự nhiên buông ra móng vuốt, nhào đến cắn Từ Hành Chi.
Thiếu niên rơi xuống khỏi móng vuốt Phì Di, Từ Hành Chi mắt thấy cậu sắp va vào một khối nham thạch, Ngư Trường Kiếm trong nháy mắt hóa thành lụa trắng, lăng không như mũi tên vứt ra, vừa vặn đem thiếu niên từ trên xuống dưới che kín, lại trở tay kéo về, thân thể bị bọc như bánh chưng của thiếu niên liền bay lên, trực tiếp va vào trong l*иg ngực của Từ Hành Chi.
Người đã cứu được, Từ Hành Chi liền không còn nhu cầu cùng quái vật này dây dưa.
Hắn ôm theo thiếu niên, bay về phía trước.
Phì Di kia thấy máu, ăn đau, nơi nào chịu dễ dàng bỏ qua, nổi giận gầm lên một tiếng liền đuổi theo.
Nó nhìn vụng về to con, chạy đi lại mau lẹ như lôi đình, nó mỗi hướng phía trước đạp một bước, Từ Hành Chi liền bị chấn động đến mức khí huyết cuồn cuộn một lần.
... Thật mẹ nó khó chơi.
Từ Hành Chi vắt hết óc tự hỏi phương pháp thoát thân, liền cảm giác một luồng sóng sức mạnh dị thường từ trong lòng truyền đến.
Phì Di sau lưng đột nhiên lớn tiếng gầm hét lên.
Từ Hành Chi vừa nhìn chăm chú, chỉ thấy một bộ xương hổ mục nát chỉ còn dư lại phân nửa từ lòng đất bốc lên, liều mạng cắn vào đuôi Phì Di, mặc cho Phì Di bị nó cắn đến máu thịt tung tóe, nó cũng không hề bị lay động.
Bộ xương hổ quỷ dị xuất hiện này, giúp bọn họ tranh thủ được thời gian chạy trốn.
Từ Hành Chi trong lòng cả kinh, không khỏi cúi đầu, nhìn về phía trong lòng.
Thiếu niên trong lòng bị lụa trắng quấn đến chỉ còn một đôi mắt, mà cặp mắt kia lại hiện ra màu xanh biếc tựa như quỷ hồ.
Bên trong lụa trắng đã có mấy chỗ bị miệng vết thương của cậu tuôn ra máu tươi nhiễm thấm, nhưng cậu vẫn cắn răng khởi động bộ xương hổ không biết đã chết bao lâu, khiến nó liều mạng quấn lấy Phì Di, tuyệt không hé miệng.
... Cả người cậu bất quá bốc lên quỷ khí um tùm quá rõ ràng.
Mãi đến tận khi bay khỏi phạm vi truy bắt của Phì Di, Từ Hành Chi mới có rãnh rỗi dừng lại nghỉ ngơi hít thở.
Hắn đem lụa trắng từ trên người thiếu niên lui lại, hóa thành một ống trúc, đi đến bên một con suối múc chút nước.
Thương thế trên người thiếu niên kia không nhẹ, lại hao tổn quá độ, giờ khắc này cách Từ Hành Chi, cũng là nửa bước khó đi.
Từ bên trong một kích suýt chết vừa nãy phục hồi tinh thần lại, thiếu niên tự biết chính mình vừa nãy ngông cuồng thôi thúc pháp lực quỷ tu, bại lộ thân phận, trong lúc nhất thời dày vò khó nhịn, cúi đầu vò quần áo thanh y đã rách ra, hận không thể đem đầu chui vào trong ngực.
Từ Hành Chi đem ống nước đưa cho cậu, nói thẳng hỏi: "Ngươi là quỷ tu? Hậu duệ Minh Nha quốc?"
Thiếu niên không dám tiếp tục, cũng không dám lên tiếng.
Từ Hành Chi bình tĩnh nói: "Theo ta được biết, Minh Nha quốc sớm từ sáu năm trước đã bị diệt."
Thiếu niên khẩn trương đến sắp khóc thành tiếng: "Từ sư huynh..."
Từ Hành Chi cũng không cho cậu bất kỳ bất kỳ khoảng đệm nào: "Ngươi thân là hậu duệ quỷ tộc, tại sao muốn tiến vào Thanh Lương cốc? Ngươi đến tột cùng có tính toán gì?"
Thiếu niên bị thương thất kinh mà quỳ gối xuống, ngẩng mặt lên tới: "Từ sư huynh, ta không phải cố ý lẫn vào bên trong tiên môn... Ta chỉ là phụ mẫu đều mất, không có chỗ có thể đi, ngẫu nhiên tình cờ gặp Thanh Lương cốc chiêu thu đệ tử ngoại môn có thiên tư linh căn, ta liền..."
Thiếu niên sinh ra đã mang theo gương mặt con nít đáng yêu, thời điểm nhếch môi lên, một bên má còn có lúm đồng tiền sâu nho nhỏ. Lúc này, con mắt của cậu đã từ màu xanh nhạt chuyển thành màu đen, tròn vo, bên trong chứa đầy đơn thuần khủng hoảng.
Từ hành động vừa nãy của cậu, Từ Hành Chi phán đoán ra, đây chỉ là tiểu quỷ mới tu luyện một chút pháp thuật quỷ tộc mà thôi, hơn nữa còn có khả năng lớn là do người hỗn huyết sinh, dựng dục ra song mạch chi thai, tức có thể một thể song tu, vừa có thể tu hành quỷ tộc dị thuật, cũng có thể tu hành chính đạo tiên thuật.
Đại khái là vì loại thể chất đặc biệt này của cậu, Thanh Lương cốc thu cậu nhập môn mới không có phát hiện dị thường.
Cậu vừa rồi vì chúng đệ tử mà ở lại bọc hậu đối mặt Phì Di giận dữ, tuy nói động tác này không khác nào châu chấu đá xe, tương đương ngu xuẩn, mà chính vì phần nghĩa khí này của cậu, Từ Hành Chi đối với cậu cũng không có bao nhiêu ác cảm.
Hắn cúi người xuống, ngữ khí bằng phẳng hỏi: "Không vội, từ từ nói. Nói cho ta biết trước, ngươi tên là gì?"
Thiếu niên cắn môi, thanh âm gần như không thể nghe thấy: "Lục... Lục Ngự Cửu..."