(Vì chương 54 quá nhiều h và quá dài nên mình định để dịch sau, nó chỉ có h thôi nên không mất nội dung nhé)
Bóng dáng in trên vách tường mơ mơ hồ hồ, thỉnh thoảng lung lay theo ánh lửa chập chờn, chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh đang đan xen vào nhau, mờ ảo khó phân biệt, càng nhiều hơn chính là ái muội không thể phân rõ.
Bóng dáng nhỏ nhắn của cô nửa nằm, mơ hồ có thể nhìn thấy được đường cong trên đỉnh bầu ngực tinh xảo như búp măng, đôi vai mỏng manh được một cánh tay giữ lại, vòng eo thon thả không ngừng bị va chạm, thậm chỉ đến cả bóng dáng trên tường cũng không chịu được mà lắc lư theo.
Ngoài cửa sổ gió đông vẫn còn rít gào cuộn lên mảnh bạc đầy trời, nhưng trong phòng càng lúc càng nóng, Giang Khánh Chi đổ từng lớp mồ hôi, cả người được ánh lửa rọi lên nhuộm thành một màu mật ong sẫm, toàn bộ cơ thể nhìn giống như là một tác phẩm điêu khắc, chỉ là tác phẩm điêu khắc sẽ không có dáng vẻ động tình như vậy, cũng sẽ không trầm luân trong du͙© vọиɠ như vậy.
Một giọt mồ hôi ngưng tụ lại, dọc theo cơ bụng nhấp nhô trượt xuống nơi bí ẩn, nhưng lại bị một cánh tay mảnh khảnh chặn lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng câu lấy, giọt mồ hôi đó đã được lau đi.
Thật là muốn tìm chết.
Giang Khánh Chi bị cái câu của cô nhất thời khích thích bụng dưới mà nổi lửa, anh chế trụ cổ tay của cô, đem người kéo lên cưỡi lên người anh, eo bụng dùng sức nhấp lên nhấp xuống. Tư thế này đi vào rất sâu, đồ vật cứng rắn đột ngột chọc đến nơi sâu nhấtcủa cô, chống lên nếp gấp chật hẹp, bên trong ngay lập tức siết chặt lại, không ngừng mυ'ŧ chặt lấy mà hút.
Nhẫm Nam ngay lập tức liền đầu hàng, nặng nề thở hổn hển, âm mũi tràn trề ướŧ áŧ ngọt ngào, thân thể mềm cô xuống tê liệt ngã lên người Giang Khánh Chi. Anh đưa tay ra tiếp lấy bé con, ngón tay trượt qua sống lưng thấm đẫm mồ hôi của cô, giống như là đánh đàn, mỗi một tấc khớp xương đều bị anh xem thành thang âm mà chơi đùa, mỗi lần anh đều dùng thêm một chút lực, môi của cô sẽ bật thốt ra tiếng rêи ɾỉ tuyệt mĩ.
Giang Khánh Chi tựa chân vào ghế sofa, mở mắt ra nhìn, trông thấy bé con của anh đang nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, vắt ngang trên eo anh, nhìn mái tóc của cô theo động tác của anh mà bay lượn, rõ ràng làtrong phòng tối om, nhưng cô lại toả sáng rực rỡ, mái tóc tím dày như mộc, trên má lất phất hiện lên một vệt màu hồng đào, vết ửng đỏ sau cơn thuỷ triều, rõ ràng rất là động tình.
Anh thò tay ra phía sau cô, đỡ lấy eo của cô âm thầm dùng sức, thân dưới cực lực đỉnh động, cứ như vậy mà nhìn vẻ mặt của cô từng bước một bị ham muốn ngấm nhiễm, từng bước tiến vào cạm bẫy của sắc dục.
Bùm một tiếng, một đoạn củi trong lò sưởi trong tường bị đốt cháy, ánh lửa nhấp nháy dữ dội, ngay cả bóng trên tường cũng mất đi chừng mực, chặt chẽ đan xen vào nhau, lay động lắc lư ngày càng kịch liệt.
Mãi đến khi ánh lửa kia dường như cuối cùng cũng cháy hết, anh đưa tay ra, giữ lấy phía sau gáy của bé con ép cô lại gần, hôn cô thật sâu, răng môi dây dưa, dươиɠ ѵậŧ chôn vùi sâu bên trong giống như điên cuồng mà xoắn lấy anh, khiến cho anh bắn vào bên trong.
Nhẫm Nam bị động mà thừa nhận, hai mắt đỏ hoe, nước mắt dính trên lông mi không mở ra được, áp lực từ phía sau gáy truyền đến khiến cô chỉ có thể khóc thầm, ngoan ngoãn nằm ở trên người anh cả, được anh yêu thương, cũng bị anh giam cầm.
Giang Khánh Chi hung dữ đủ rồi, cuối cùng mới thả tay ra, hôn lên lông mày của cô, để cô nằm ở trên ngực của mình ngủ.
Đợi lúc Nhẫm Nam tỉnh lại một lần nữa, ánh sáng bên ngoài của sổ đã sáng rực, nhìn thấy căn phòng tràn ngập ánh sáng, những vướng bận tiềm ẩn trong đêm tối tựa hồ đều bị ánh nắng tốt như vậy làm cho tan biến.
Cô theo bản năng mà ngồi dậy, dường như có hơi mê man, không biết rốt cuộc nơi này là nơi nào, cô đã về nhà rồi, nhưng trái tim tựa như vẫn còn lơ lửng giữa không trung, loạng choạng lắc lư, chỉ còn sót lại một sợi dây để giữ cô lại.
Cô vẫn còn đang ngơ ngác, thì người cầm sợi dây kia mở cửa bước vào. Nhẫm Nam theo bản năng run lên, đây không phải là một đêm dây dưa thân mật, cũng không phải là thời khắc để cô nói ra lời yêu, cô không hiểu sao có hơi sợ hãi khi đối mặt với sự thật, thà rằng thời gian dừng lại ở khoảng khắc không xác định này.
Nhưng mà hương thơm đã truyền lại đây, là cháo khoai mỡ hầm đặc sệt, cách xa như vậy mà cô cũngcó thể ngửi được một chút mùi vị ngọt ngào.
Giang Khánh Chi bưng bát cháo đi đến, còn cầm theo một cái bàn ăn nhỏ có thể đặt trên giường, cứ như vậy mà đặt ở trước mặt cô. Nhẫm Nam hơi không kịp phản ứng lại, quy củ trong nhà rất nghiêmkhắc, lúc ăn cơm cũng không được nói nhiều, cũng không được ăn đồ ăn ở trong phòng, càng huống chi là mang thức ăn lên giường để ăn? Lúc anh hai còn nhỏ không dậy nổi cũng muốn làm như vậy, đều bị anh cả nhéo lỗ tai lôi xuống lầu ăn cơm.
Cô thẩn thờ nhìn bát cháo, hơi nóng từ từ bốc lên khiến mắt cô có hơi ngứa, cô chớp chớp mắt, sau đóngẩn ngơ nhìn anh cả.
“Ăn đi.” Anh chỉ có hai chữ này.
Lúc này Nhẫm Nam mới phản ứng lại, đáp lại một tiếng “Ồ”, sau đó cầm lấy thìa húp một ngụm, vừa đặt lên môi thoáng cái đã bị nóng đến rùng mình.
“Chậm một chút.” Giang Khánh Chi thở dài một cái, cầm lấy thìa trong tay của cô, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó lại đưa đến bên miệng của cô.
Nhẫm Nam không thể nói rõ đây là mùi vị gì, phảng phất như có người lấy dây diều quấn quanh trái tim cô, máu huyết bên trong như muốn chạy ra ngoài, máu huyết bên ngoài lại như muốn ùa vào trong, sôi sục lại kiềm nén, kích động lại chua xót.
Cô há miệng ăn, có hơi ngọt lại mềm dẻo, ăn rất ngon.
“Anh cả, đây là do anh…” Cô còn chưa hỏi xong, đã cảm thấy là không thể nào.
“Là thím Trương làm.” Giang Khánh Chi vẻ mặt hờ hững, đút từng muỗng cho cô.
“Ồ.” Nhẫm Nam cụp mắt xuống, không hỏi nữa, ngoan ngoãn ăn cháo.
Dưới lầu, Minh Chi thức dậy cũng đã muộn, anh ấy rất là đói, đi vào nhà bếp kiếm đồ ăn, nhìn thấy trên bếp có cháo, đang định múc một bát, mẹ Trương đã đi đến khuyên nhủ: “Nhị thiếu gia, cháo hôm nay là do đại thiếu gia làm, không cho phép ai đυ.ng vào, nếu cậu muốn ăn, mẹ Trương sẽ làm cho cậu ăn.”
Giang Minh Chi trừng muốn rớt con mắt ra ngoài, chửi nói: “Rốt cuộc thì ai mới là em trai ruột của anh!”
--> chương này free nha, tích cực cmt và đề cử truyện nhé🥰