Cũng đã một khoảng thời gian ba người không ngồi ăn cơm cùng nhau, Giang Minh Chi tuy được uống một bụng kiến thức ở nước ngoài nhưng dạ dày vẫn là của Trung Quốc, vừa nói cơm ở Châu Âu ăn không quen vừa gắp con tôm bỏ vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt rồi phun ra miếng vỏ nguyên vẹn.
Mỗi lần Giang Nhẫm Nam nhìn thấy kỹ năng tuyệt vời này của cậu đều khen ngợi không dứt, lúc còn nhỏ đã từng học theo, chỉ là cô không có bản lĩnh đó, lần nào cũng thất bại thảm hại, về sau trưởng thành hơn một chút thì lại không muốn làm trò khó coi như vậy trước mặt anh cả, bây giờ thấy phong thái của anh hai vẫn như trước, không khỏi cảm khái: “Anh đi Châu Âu về quả thật là càng ngày càng thuần thục nhỉ.”
Giang Minh Chi nhếch một bên khóe miệng, sáp đến gần cô, hỏi: “Muốn biết hả?”
Giang Nhẫm Nam vừa thấy bộ dáng kia lập tức hiểu được thứ đang đợi mình chắc chắn không phải là lời nói hay ho gì, cố ý đối nghịch lại với cậu: “Em không muốn biết đâu, nhất định lại là chuyện không đứng đắn.”
“Cái gì không đứng đắn chứ, đây là lễ vật mà rất nhiều cô gái tặng cho anh, là một điều vô cùng tuyệt vời.” Giang Minh Chi cười đến mức đúng lý hợp tình, cậu thật sự rất hưởng thụ đoạn duyên phận ngắn ngủi mà ngọt ngào cùng với những cô gái đó: “Bạn học nữ người Pháp của anh còn có thể thắt nút cuống anh đào*, nếu em tự trải nghiệm hôn nhau cùng các cô ấy sẽ biết được cái gì mới thật sự là tình yêu cuồng nhiệt.”
(*) Có thể dùng lưỡi thắt nút cuống anh đào thì các chụy biết người ta hôn giỏi đến mức độ nào rồi nhó.
Giang Minh Chi nói chuyện không hề che giấu, Giang Nhẫm Nam nghe xong cười to, cau mũi đáp lại: “Em là một cô gái, làm sao có thể cùng bạn học nữ người Pháp của anh hôn nồng nhiệt được chứ, anh hai, anh lại lấy em ra làm trò đùa.”
“Cô gái thì sao, con gái và con gái đương nhiên cũng có thể hôn, đó mới là chuyện đẹp nhất trên thế giới.” Giang Minh Chi híp mắt, dùng đôi đũa đang cắm thịt viên chỉ chỉ Giang Nhẫm Nam, rồi mới cười bỏ vào trong miệng.
Nếu là trước đây, Giang Nhẫm Nam sẽ trốn về phía anh cả nhờ anh ra mặt giúp cô dạy dỗ, còn bây giờ chỉ có thể tự mình bị động ứng chiến, che lỗ tai không thèm nghe những lời hồ ngôn loạn ngữ* đó, trong miệng niệm “Không nghe không nghe, tiểu cẩu niệm kinh”, pha trò đến mức Giang Minh Chi muốn cầm đôi đũa gõ đầu cô.
(*) Lời nói xằng bậy, nhảm nhí.
Đôi đũa kia chưa kịp chạm vào đầu cô đã bị một đôi đũa khác chắn lại, từ trước đến nay Giang Khánh Chi luôn là Diêm Vương phán án đối với chuyện dở hơi giữa bọn họ, cũng đã quen với dáng vẻ kỳ quái của hai người, chỉ có những lúc cực kỳ ầm ĩ mới ra mặt chủ trì công đạo, vẻ mặt cương nghị răn dạy hai người: “Đều nghiêm túc lại một chút.”
Lúc này mới coi như là yên tĩnh lại.
Ăn tối xong, Giang Minh Chi theo Giang Khánh Chi tiến vào thư phòng, cậu đã lâu không về nhà, Giang Khánh Chi đương nhiên phải hỏi han một chút, Giang Nhẫm Nam cũng muốn đi theo, nhưng lại không bỏ được mặt mũi, chỉ có thể núp ở chỗ ngã rẽ cầu thang lầu hai, chờ hai người đi vào đóng cửa, mới cởi giày cầm trên tay, rón ra rón rén đi đến, cẩn thận dán lỗ tai lên trên cửa.
Có điều thư phòng của Giang Khánh Chi không giống với những phòng khác, toàn bộ đều đã cải tạo xử lý cách âm đặc thù, Giang Nhẫm Nam áp gần như vậy cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nghe rõ được vài từ “trở về”, “Châu Âu”, còn nhắc tới tên của mình, nhưng tất cả đều rất mơ hồ, căn bản không thể biết rõ được đến tột cùng là đang nói chuyện đó.
Cô càng nghe càng nóng vội, đem lỗ tai chặt chẽ dán vào giữa kẹt cửa, hận không thể khiến bản thân giống như bài 《 biến hình ký 》được dạy trong giờ tiếng Đức, thoáng cái liền biến thành bọ cánh cứng, chui vào phòng nghe xem rốt cuộc bọn họ đang nói đến chuyện gì.
Đột nhiên Giang Nhẫm Nam mất thăng bằng, lập tức ngã về phía trước, may mắn được Giang Minh Chi đang mở cửa đỡ lấy cánh tay, mới không té ngã, nhưng hai đầu gối lại mềm oặt quỳ trên mặt đất.
Hai người bên trong cánh cửa đều đồng loạt nhìn về phía bé ngoan đang ngơ ngác nhìn bọn họ, gò má bị hoa văn trên cửa hằn ra vết đỏ, biểu cảm khó tin y hệt nhau.
Giang Nhẫm Nam cuối đầu rũ mắt, thật sự muốn đào một cái động ngay tại chỗ này rồi vùi mình vào trong đó không bao giờ chui ra, cũng mặc kệ đầu gối bị cọ xát có đau hay không, lập tức lảo đảo đứng lên, nhanh chóng xoay người, lại đυ.ng phải ván cửa đang hé mở, một tiếng “bịch” thật lớn vang lên, cái trán lập tức đỏ ửng.
Ban đầu Giang Minh Chi có chút lo lắng, sau đó là muốn ôm bụng cười to, nín nhịn vô cùng vất vả.
Giang Khánh Chi lạnh mặt bước đến, định kéo bàn tay đang che trán của cô xuống kiểm tra, lại bị Giang Nhẫm Nam nhẹ nhàng tránh thoát, dép cũng không mang, đôi mắt đỏ hồng như con thỏ, cuối đầu xông ra ngoài.
“Lần này xong rồi, vốn dĩ đã ngốc, nếu bị đυ.ng đến ngốc hơn nữa thì chết.” Giang Minh Chi nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn hai bím tóc bánh quai chèo lắc tới lắc lui sau lưng Giang Nhẫm Nam, cuối cùng không nhịn được giễu cợt một phen, vừa quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt có vẻ không quá tốt của anh cả nhà mình, ít nhất là không tốt bằng nụ hôn của những bạn học nữ người Pháp kia của cậu.
“Được rồi, được rồi, em câm miệng là được chứ gì.” Giang Minh Chi quên mất vị Phật Như Lai tôn kính còn ở đây, vốn có chút vênh váo đắc ý, lúc này chỉ có thể bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhận thua, cũng định nhân cơ hội bỏ chạy, tuy đã về nước nhưng cuộc sống về đêm của Giang nhị thiếu gia tuyệt đối sẽ không buồn tẻ.
“Những bạn bè đó của em ngày mai hẳn gặp, lát nữa đi xem em ấy trước đi, trong khoảng thời gian này đưa em ấy ra ngoài chơi nhiều một chút, không được đi tới mấy nơi có hồ bằng cẩu hữu của em lêu lổng.” Lúc Giang Khánh Chi nói đến câu cuối cùng, giọng điệu bỗng chốc nghiêm khắc hơn.
Giang Minh Chi vốn định về nước sẽ làm một con Giao Long tiến vào sông lớn*, đột nhiên bị giao cho nhiệm vụ như vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt hơi đau đầu, nhưng vẫn phải bại trận dưới sắc mặt âm trầm của anh cả, tự giác hạ mình nói: “Vâng vâng vâng, còn cái gì muốn dặn dò nữa không ạ?”
(*) Nguyên văn là “nhập giang Giao Long” – Giao Long vào sông lớn: ở đây ý anh Giang nhỏ là muốn được tự do bơi lội, tung hoành khắp nơi.
Giang Khánh Chi không nói chuyện, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ màu trắng, lông mày Giang Minh Chi nhanh chóng giương đến đỉnh đầu, cười nói: “Anh cả, em biết anh lo cho bé, nhưng cũng không đến mức này chứ, vết thương nhỏ do đập đầu chỉ cần ngủ một giấc đến ngày mai chắc chắn không còn thấy dấu vết gì nữa…” Giọng nói của cậu dần dần tiêu tán dưới ánh mắt Giang Khánh Chi, bất đắc dĩ phải tiếp nhận hòm thuốc nho nhỏ kia, xoay tay muốn rời đi.
“Từ từ.” Giang Khánh Chi gọi cậu lại, cúi người nhặt chiếc dép lê lông thỏ mềm mượt rơi trên mặt đất lên, đưa cho Giang Minh Chi: “Bảo em ấy mang vào.”
Vì thế Giang Minh Chi chỉ có thể một tay dép lê,một tay hòm thuốc, cam chịu đi gõ cửa phòng Giang Nhẫm Nam.
—
(*) Nút thắt cuống anh đào ( 〃▽〃)