Vùng Cấm

Chương 31

Giang Nhẫm Nam không thực hiện theo kế hoạch, trước khi trời sáng, cô lặng lẽ đứng dậy rời đi, trở về phòng của mình.

Trong đầu cô là một mảnh rối loạn, cảm xúc càng hỗn độn hơn, cô vừa hạnh phúc vừa thống khổ, cuối cùng cũng ý thức được tất cả không hề giống như suy nghĩ của mình, trong truyện cổ tích chỉ cần hai người nói lời yêu nhau là có thể đi đến kết cục đoàn viên, nhưng thế giới chân thật thì không hề có quy luật như vậy.

Anh cả yêu cô, rất yêu cô, nhưng vì sao lại từ chối cô, vì sao chỉ có ở trong mộng sau khi say rượu mới chịu thừa nhận phần tình cảm này? Hóa ra Giang Nhẫm Nam đã suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng nếu muốn anh thừa nhận khao khát của mình đối với cô, chỉ cần đυ.ng chạm thân thể là sẽ được bên nhau cả đời. Nhưng hiện giờ xem ra, dường như đều không phải vậy.

Giang Nhẫm Nam vùi mình vào trong chăn, cuộn thành một đoàn nho nhỏ, chăn mền chính là sự đề phòng và chống cự của cô. Cô nắm tay thành quyền xoa nhẹ l*иg ngực mình, Tựa như một sự an ủi và cổ vũ, cô không sợ, cô sẽ tìm ra nguyên nhân, cô sẽ cố gắng làm cho anh cả thừa nhận tình cảm đối với cô, cam tâm tình nguyện cùng cô ở bên nhau cả đời, không bao giờ tách ra.

Cô nằm trên giường thật lâu rồi chậm rãi đứng dậy đi rửa mặt, bước vào phòng tắm mới phát hiện đôi mắt đã sưng lên vì khóc, trên mí mắt nhuốm hồng, ngay cả mũi cũng hồng nốt, áp bao nhiêu nước lạnh cũng không thuyên giảm, bộ dạng này có thể giấu được ai chứ, Giang Nhẫm Nam đưa bàn tay ướt đẫm chà lên gương một cái, lưu lại vệt nước uốn lượn trước mắt, che đi bản thân chật vật trong gương, cô và anh cả, chẳng qua đều đang lừa mình dối người.

Đến lúc cô xuống lầu, quả nhiên không thấy bóng dáng anh đâu, giờ này đã sớm qua giờ đi làm của anh.

Cô tiến vào nhà ăn, chợt nhìn thấy trên bàn có đặt một ly sữa đậu nành vẫn còn bốc hơi nóng, mẹ Trương một bên bưng bánh bao nóng hầm hập và trứng chiên đi tới, một bên lải nhải với cô: “Lần sau tiểu thư nhỏ không nên thức dậy muộn như vậy, ăn sáng trễ thế này không tốt cho cơ thể đâu, cho dù muốn ngủ cũng nên ăn sáng xong rồi hẵng ngủ tiếp.”

Giang Nhẫm Nam uống một ngụm sữa đậu nành, hơi nóng lượn lờ bổ xông vào hai mắt có chút đau nhức, cô nhỏ giọng phản bác: “Mẹ Trương, người không cần phải cố ý chờ giúp con chuẩn bị bữa sáng đâu, con ngủ dậy rồi tự mình hâm nóng sữa bò là được.”

Mẹ Trương thuận miệng nói: “Không phải mẹ Trương muốn lười biếng, mà là đại thiếu gia vẫn luôn ngồi ở đây, mẹ thấy đại thiếu gia cầm tờ báo kia lật tới lật lui ba lần, hỏi cậu có muốn đổi một tờ báo khác hay không thì đại thiếu gia có vẻ hơi mất hứng, mặt đanh lại, còn dặn dò mẹ nhất định phải canh chừng con ăn bữa sáng.”

Trong lòng Giang Nhẫm Nam ngổn ngang trăm mối cảm xúc, bưng ly lên uống sữa đậu nành, che lại biểu cảm không thể che giấu trên gương mặt, ăn qua loa một lát liền đứng dậy đi học, mẹ Trương đuổi theo phía sau đưa cho cô một cái trứng gà, cũng bị cô từ chối, để lại một mình mẹ Trương đứng đó thở dài, hai người lại bắt đầu không chịu ăn cơm đàng hoàng, thật là khiến người ta phát sầu.

Hai người lại tiếp tục lấy thái độ khách sáo để sống chung dưới một mái nhà, tuy rằng Giang Nhẫm Nam đã âm thầm quyết tâm nhất định phải tìm ra cách khiến anh cả cam tâm tình nguyện cùng mình ở bên nhau, tuy nhiên trên thực tế cô lại lâm vào một cảm xúc rất mâu thuẫn, mỗi ngày đều tìm lý do để trì hoãn chính mình, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.

Trong lòng cô biết, Giang Khánh Chi là người kiên quyết cỡ nào, nếu anh đã hạ quyết tâm, sẽ rất khó dao động.

Cái này so với khoảng thời gian ngây ngô mờ mịt trước kia thậm chí còn thống khổ hơn, lúc ấy Giang Nhẫm Nam còn có thể suy đoán và thăm dò để nắm bắt sự quan tâm cùng tình yêu mà anh cả dành cho cô, có thể dựa vào một chút ấm áp nào đó rồi tự mình thỏa mãn, nhưng bây giờ cô đã biết rõ anh cả cũng yêu cô, cũng biết rằng anh cả thật sự quyết định muốn buông tay cô.

Vào hè, thời tiết dần dần nóng lên, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng ve kêu, ồn ào khiến người ta tâm phiền ý loạn.

Giang Nhẫm Nam sợ nóng nhất, cô chê bai đệm giường vải bông quá nóng, nằm sấp trên sô pha trong phòng khách, dán mặt lên lớp da lành lạnh mơ màng sắp ngủ, trong khoảng thời gian này, tối nào cô cũng ngủ không ngon giấc, việc học lại có chút nặng nề, tinh thần vì thế mà trở nên mệt rã rời.

Làn váy trắng tinh rũ xuống đệm sô pha màu táo tàu, khẽ đong đưa gợn sóng, một phần xương bướm gầy yếu ở hai bên dây váy như ẩn như hiện, cánh tay nhỏ bé trắng trẻo buông thõng, đầu ngón tay chạm lên sàn nhà.

Quạt điện cánh nhôm ở bên cạnh nhẹ nhàng xoay, gió thổi từng đợt luồng vào vạt váy, váy bông mềm nhẹ bị gió thổi xốc lên rồi hạ xuống, lướt qua cẳng chân trắng nõn, rơi vào dưới mông.

“Lộc cộc, lộc cộc”, ngoài cửa truyền đến tiếng đế giày bằng gỗ đạp lên sàn nhà, một đôi giày da màu đen ngừng lại bên cạnh đuôi sô pha, đầu nhọn mũi giày hướng về phía thân thể thiếu nữ.

Cánh quạt vẫn không ngừng chuyển động, cơn gió lướt qua mắt cá chân của anh, thổi về phía váy trắng, vạt váy lần nữa bay lên, từ góc độ này, đôi chân trắng nõn mảnh khảnh hơi kề sát gần nhau, càng lướt dọc lên bắp đùi thì càng khép chặt, ghì ra một ít dấu vết, cho thấy phần đùi trong mềm mại thế nào, giống như chỉ cần véo nhẹ sẽ lập tức tan ra trong lòng bàn tay.

Qυầи ɭóŧ bao trọn cặp mông tròn tròn nho nhỏ, làn váy lả lướt đong đưa, thỉnh thoảng còn thấy được bên mép qυầи ɭóŧ lộ ra một xíu đường cong phập phồng, tựa như trăng non, lại giống như nụ cười yếu ớt, mê hoặc lòng người.

Quả nhiên, mũi giày lại tiến thêm một bước về phía cô, ngừng lại ở vị trí rất gần, nhưng một bước này đã lập tức che khuất làn gió đang thổi tới từ phía sau.

Vạt váy nhẹ nhàng rũ xuống, che lại cảnh sắc kiều diễm.

Đây có lẽ là một sự vui đùa xấu xa, chỉ cần Giang Khánh Chi làm bộ vô tình dịch sang một bước, vạt váy kia sẽ lần nữa bị gió thổi lay động, để lộ nơi bí ẩn xinh đẹp của thiếu nữ.

Không có ai phát hiện.

Bóng dáng cô in trên mắt kính gọng vàng, yếu ớt lại chọc người yêu thương, nhưng đôi mắt ở phía sau tròng kính cũng chỉ nhìn cô như vậy, dùng ánh mắt miêu tả mỗi một đường cong trên cơ thể cô, từ đầu đến cuối đều không hề có một hành động gì.

Thật lâu sau, anh tiến về phía trước giữ lấy tấm lưng đơn bạc và khủy chân mảnh khảnh, ôm ngang lên, lực đạo dịu dàng, cứ thế ôm cô đi lên lầu hai, cẩn thận đặt cô xuống giường rồi đắp chăn kỹ lưỡng.

Giang Khánh Chi nhìn dáng người gầy yếu của cô nằm trên chiếc giường to rộng, nhẹ nhàng hôn lên giữa mi tâm cô rồi xoay người rời đi, từ đầu đến cuối đều không hề đánh thức Giang Nhẫm Nam.

Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu ngày càng dồn dập.