Vùng Cấm

Chương 28

Giang Nhẫm Nam leo lên giường Giang Khánh Chi, cô chưa từng làm ra loại chuyện này nên cũng không biết kế tiếp cần phải làm gì, chỉ lẳng lặng quỳ đứng ở trên giường, đôi chân trần trụi đè lên khăn trải giường sẫm màu bằng lụa, tì ra một chút nếp gấp.

Cô chăm chú nhìn anh cả đã tháo mắt kính xuống, mái tóc tán loạn rũ trên gối đầu, hô hấp nặng nề, cô vươn tay, ngừng lại giữa không trung, cách một khoảng nhỏ vuốt nhẹ lên trán, xẹt qua xương mày, hốc mắt, theo sống mũi anh tuấn như có như không lướt qua chóp mũi, dừng ở trên môi anh.

Hơi thở ấm áp phả lên ngón tay Giang Nhẫm Nam, cảm giác giống như bị người liếʍ láp, môi anh cả rất mỏng, trước kia có bạn học nữ trong lớp từng nói đàn ông môi mỏng thường rất bạc tình, nhưng sao cô lại không cảm thấy vậy, nếu anh cả thật sự bạc tình, có lẽ anh đã sớm bỏ rơi anh hai và cô, trải qua cuộc sống tự do tự tại rồi.

Giang Nhẫm Nam hơi giật mình, mãi suy nghĩ lung lung, ngón tay cứ thế lang thang không có mục tiêu mà vỗ về đôi môi Giang Khánh Chi, vân tay tinh tế cọ qua khóe môi, giống như một con bướm phóng đãng đa tình, không hề biết rằng lúc bản thân phẩy cánh sẽ cuốn lên sóng gió thế nào trong lòng người khác.

Người say rượu thường dễ khát nước, trước khi ngủ còn cố tình thu dọn qua loa, không uống được mấy ngụm, vậy nên mặc dù trong lúc ngủ mê man, Giang Khánh Chi vẫn theo bản năng hấp thu nguồn nước.

Anh hé mở kẽ môi, ngón tay nho nhỏ liền thuận thế trượt vào, đầu ngón tay bị môi làm ướt từng chút một, Giang Nhẫm Nam theo phản xạ muốn rút tay về để giảm bớt sự tê ngứa từ xương ngón tay truyền tới lòng bàn tay, nhưng cô chưa kịp rút đã bị cắn lại.

Khớp hàm cứ thế giữ lấy đầu ngón tay Giang Nhẫm Nam, răng mỏng nhẹ nhàng khảm vào bụng ngón tay mềm mại, có hơi đau, càng nhiều hơn là rung động khó lòng miêu tả, từng đợt xao động đến đáy lòng.

Đột nhiên một tia ướt nóng xẹt quanh, vô cùng mềm mại, lướt qua nơi mẫn cảm nhất trên ngón tay, làm cô rốt cuộc cũng không chịu nổi mà cuộn tròn ngón tay lên, ngăn lại tình triều xa lạ này.

Giang Nhẫm Nam một mình ngồi trong bóng đêm đỏ mặt, tuy cô lớn mật nhưng chỉ giới hạn ở trong tưởng tượng, cọ xát thế này đối với cô mà nói vẫn là lần đầu tiên.

Nếu đã tiến tới một bước như vậy thì không thể quay đầu, cũng không có dự định quay đầu, quan hệ anh trai và em gái không có nghi ngờ và cố kỵ, tuy nó rất tốt, nhưng chung quy không phải thứ cô muốn.

Giang Nhẫm Nam lẳng lặng nhìn Giang Khánh Chi trong chốc lát, giống như muốn tìm ra được một chút bí mật từ khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này, chỉ dùng mắt thôi chưa đủ, cô im lặng cúi người xuống, thành kính đem đôi môi thuần khiết của mình dâng hiến cho người cô yêu.

Cô không biết hôn, cũng không biết nụ hôn chân chính là thế nào, Giang Nhẫm Nam chỉ đưa môi dán lên môi anh mà đã cảm thấy tim đập mạnh đến sắp nứt ra rồi.

Cô hôn trộm anh cả, cô dùng phương thức chỉ có giữa hai người yêu nhau chạm vào anh cả.

Trước kia, Giang Nhẫm Nam luôn cố chấp tìm kiếm sự thân mật với Giang Khánh Chi qua việc vuốt ve ngọn tóc, lôi kéo cổ tay áo, nhẹ nhàng khoác cánh tay, khẽ nắm chặt ngón út.

Nhưng tất cả so ra đều thua kém một nụ hôn, những cái đó anh em đều có thể làm, duy chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng là không thể, bởi vì đây là chuyện chỉ có người yêu nhau mới làm.

Bây giờ làm thế này, giống như bọn họ cuối cùng không còn là anh em, mà là người yêu, Giang Nhẫm Nam thầm nghĩ.

Giang Nhẫm Nam cảm thấy hơi lạnh, cô chui người vào chăn, rúc trong lòng anh cả, gối đầu lên giữa khủy tay rồi dựa vào ngực anh, thật ấm áp, cô không hề biết đủ mà bắt đầu cọ xát, một hai phải quấn toàn bộ cơ thể lên mới cảm thấy thỏa mãn đôi chút.

Váy ngủ mỏng mềm bị thổi bay lên, rũ ở trên mông, hai chân trần trụi cứ thế quấn lên thân thể Giang Khánh Chi, áo ngủ tơ lụa của anh dán vào làn da trơn bóng mang theo vài phần lạnh lẽo, thanh lãnh* giống như ánh trăng chiếu rọi bên ngoài cửa sổ.

(*) Thanh lãnh: trong trẻo vắng lặng.

Giang Nhẫm Nam tham lam khao khát cảm giác ấm áp mà mềm dẻo này, càng chặt chẽ dán tới, quần áo tơ tằm như làn da thứ hai khẽ cọ trên người cô.

Đầu gối mềm mại nho nhỏ vô thức lướt dọc lên, giống như mèo con đang dùng cái đuôi làm nũng với chủ nhân, lại bất ngờ đυ.ng phải thứ gì đó.

Giang Nhẫm Nam sửng sốt, có phần không kịp phản ứng, lặng lẽ nhấc một khe hở nhìn xuống nơi đó, nhưng quá tối tăm, không thấy rõ được gì cả, chỉ có xúc cảm trên đầu gối cong cong càng thêm rõ ràng, cứng rắn, dồi dào nóng bỏng, tựa như có thể cách một tầng quần áo truyền đến khiến mạch máu rung động.

Đây… Đây chính là cái kia… Của đàn ông sao?

Giang Nhẫm Nam vừa có chút kích động lại có chút lo sợ, anh cả là bởi vì cô nên mới biến thành như vậy sao? Giang Nhẫm Nam không biết đáp án, nhưng cô cảm thấy nhất định là như vậy.

Cô lặng yên không tiếng động chui vào trong chăn, tất cả đều trở nên tối tăm, ngay cả ánh trăng cũng không xuyên vào được.

Thân thể mềm mại trắng nõn cứ thế dán chặt lên cánh tay kiên cố, theo xương cổ tay hơi hơi nhô cao, một đường trượt xuống eo bụng cường tráng, cô đã cởi hết nội y trước khi đến, nên lúc thân thể chạm vào nhau liền cảm thấy ấm áp, cách áo ngủ tơ tằm mềm mại, hưng phấn cọ xát lẫn nhau.