Trước khi đọc thì mọi người có thể nghe thử bài “Vùng Cấm” mình ghim ở trên nha, từ tên bài hát đến câu chữ cứ như dành riêng cho truyện vậy, hay lắm huhu :((
*
Vẫn chưa đủ, muốn càng nhiều hơn nữa.
Nhưng mà muốn cái gì, cô không biết, cũng không còn cách nào để suy nghĩ, chỉ còn lại tâm mạch và da thịt tương liên, bị bàn tay kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phiên vân phúc vũ*.
(*) Phiên vân phúc vũ: bắt nguồn từ câu “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ”, nghĩa là sự thay đổi như chong chóng, mây mưa thất thường, đảo điên đất trời.
Cô không làm gì cả, chỉ có đôi mắt kia, ở trong bóng đêm phản chiếu ra ánh sáng mềm mại ấm áp.
Giang Khánh Chi cứ thế bị say mê trong ánh sáng đó, anh không uống rượu, nhưng giống như là say mất rồi, bị da thịt ửng hồng của cô gái nhỏ làm cho điên đảo.
Đầu ngón tay anh như có như không ma sát, vừa là ban ân cũng là tra tấn. Giang Nhẫm Nam nhẹ nhàng đưa đẩy, để anh có đủ lý do, nhận mệnh mà trượt vào vực sâu du͙© vọиɠ.
Tay anh chạm vào nơi mềm mại bông xù, da thịt non mịn, cơ thể Giang Nhẫm Nam vẫn chưa trút bỏ hết sự mũm mĩm của trẻ con, nhưng huyệt thịt lại trơn bóng no đủ.
Ngày thường anh rất thích vân vê vành tai Giang Nhẫm Nam, xoa nắn mặt cô, nhưng hôm nay anh mới biết, thứ khiến người ta mê muội nhất chính là tiểu huyệt trắng tuyết mềm mại này.
Qυầи ɭóŧ nho nhỏ của cô không thể chịu nổi bàn tay xâm nhập của người đàn ông trưởng thành, bị căng đến mức càng ngày càng rộng, chậm rãi trượt xuống dưới, lộ ra một nửa mông thịt, hiện ra nơi riêng tư sạch sẽ non nớt.
Rất nhỏ, thật mịn, thật trắng, giống như sò biển vừa tách mở, ngượng ngùng mà dỡ xuống phòng bị, phơi bày nộn thịt mềm mại.
Ánh mắt Giang Khánh Chi xuyên thấu qua tròng kính, vẫn mang tính xâm lượt như mọi khi, tựa như thanh kiếm lấp lánh vảy bạc, đâm sâu vào cấm địa không người.
Giang Nhẫm Nam ngoan ngoãn nằm im, đối với mọi việc đang diễn ra đều vô tri vô giác*, ngược lại còn ngọt ngào nở nụ cười, ngây ngô dùng mũi chân câu lấy eo bụng căng chặt từ lâu của Giang Khánh Chi, chống lên áo sơmi to rộng, vẽ ra một đường gợn sóng, khiến cho người đàn ông trước nay luôn áo mũ chỉnh tề dần dần hỗn độn.
(*) Vô tri vô giác: không có ý thức, không có phản ứng.
Trước nay, sự kiềm chế của con người không phải là vô hạn, ngay cả Giang Khánh Chi cũng vậy, bàn chân cô vô tri không sợ hãi đã đánh gãy sợi dây thần kinh cuối cùng của Giang Khánh Chi.
Không hề nhân từ, không hề khoan dung.
Hai người đồng dạng cùng trượt đến bên bờ vực tự hủy.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, khẽ nắm chặt mắt cá chân gầy yếu, chỉ thoáng dùng lực đã đem cô gái nhỏ vẫn còn ngơ ngác kéo tới, vòng ở trên eo mình.
Nơi tư mật kia cứ thế mở rộng, giống như ngu mỹ nhân nở rộ bốc cháy giữa sườn núi, vô cùng nồng nhiệt, không hề cố kỵ mà bung tỏa sắc thái rực lửa sáng chói.
Mị thịt mở rộng như hoa mỹ nhân màu hồng đào, cánh hoa bầu dục không sợ hãi càng tôn lên vẻ xinh đẹp và tươi sáng của cô, chất mỏng như lụa, trơn bóng như tơ. Anh chỉ mới dùng ánh mắt đùa bỡn cô mà khe hở kia đã lập tức thấm ra dịch mật ẩm ướt trơn bóng, giống như sương sớm trước bình minh, ngưng tụ rồi trượt xuống giữa đêm tối không người.
Nhưng mà cũng không phải là không người, Giang Khánh Chi cúi người tiến tới, dùng đầu lưỡi áp sát nơi trắng mịn, chỉ cách xa một khoảng chứ không hề chạm vào thân thể cô, dùng trực giác bị du͙© vọиɠ thao túng ngậm lấy mật dịch đang chậm rãi rơi xuống của thiếu nữ.
Đây đâu phải là ngu mỹ nhân*, đây rõ ràng là hoa anh túc* của anh.
(*) Hoa ngu mỹ nhân: là loại cây thảo mộc, thân cây mềm và bông hoa khá lớn. Hoa có các tên gọi khác là: Lệ Xuân Hoa, Lệ Xuân Thảo, Tiên Nữ Hoa… Người ta đã đem nó để so sánh với Ngu Cơ, người đẹp tuyệt sắc giai nhân thời cổ với Mẫu Đơn quốc sắc thiên hương. Vì vậy nó mang tên là Ngu Mỹ Nhân.
(*) Hoa anh túc: a phiến, thuốc phiện.
Chóp mũi anh cách hoa hạch non mềm rất gần, suýt là muốn chạm lên, mùi hương ái muội theo xoang mũi chui vào, xông thẳng đến huyệt Thái Dương, làm cho du͙© vọиɠ ngưng tụ trong đôi mắt đỏ ngầu gần như sắp nổ tung.
Mắt kính gọng vàng lạnh lẽo không hề rụt rè như chủ nhân của nó, trực tiếp in lên da thịt mịn màng, vật này đã từng xâm nhập vào nộn huyệt, quen cửa quen nẻo, kim loại lạ lẫm có khuynh hướng chạm khắc trên da thịt, mang đến một loại ảo giác nóng bỏng mơ hồ, rõ ràng là rất lạnh nhưng lại giống như ngọn lửa nóng rực.
Anh chậm rãi rút về, đầu lưỡi ở giữa không trung mơn trớn dọc theo hình dạng cánh hoa, giữ chút khoảng cách, hơi thở từng chút từng chút thổi tới, cảm giác ướt nóng đều có thể cách một khoảng truyền đến cho nhau, lưỡi của anh rất nóng, huyệt nhỏ của cô cũng nóng không kém.
Giang Khánh Chi rơi vào vòng lẩn quẩn, dường như chỉ cần không thật sự chạm vào nơi riêng tư thuần khiết của thiếu nữ thì anh sẽ không làm bẩn bé, không thương tổn đến cô, giống như làm thế thì sẽ giữ được cái gọi là điểm mấu chốt, có được thứ gọi là cứu rỗi.
Cho dù trong mắt cô tất cả đều là du͙© vọиɠ nóng rực, cho dù nơi tư mật đã phiếm hồng động tình, cho dù dâʍ ɖị©ɧ của cô theo đáy chậu ngưng đọng lại dưới rãnh mông, dính ướt nệm xốp.
Cô vẫn luôn vô tội và thuần khiết như cũ.
Đầu lưỡi anh đỏ thắm, đây là màu sắc mà chỉ cơ thể con người mới có, máu từ nơi đó chảy xuôi, vị giác bắt giữ được ái muội, dù cách nhau một khoảng, nhưng như vậy thì sao chứ, nơi mà đầu lưỡi lướt qua, ngay cả không khí cũng đảo loạn, mạ lên một tầng ướŧ áŧ tinh tế rồi bị hơi thở thổi đến trên cánh hoa ngu mỹ nhân.
Làm gì có cái gọi là điểm mấu chốt, trước nay vẫn luôn vô phương cứu chữa.
Chẳng qua chỉ là lừa mình dối người.
Hương vị hỗn độn của dịch thể từ vị giác, từ yết hầu, từ lỗ chân lông chui vào trong, đó là du͙© vọиɠ của thiếu nữ, là giác quan của phụ nữ, là sự hiến tế thuần khiết, cho dù không dùng miệng nếm vào mà chỉ ngửi thôi, cũng sẽ say mê.
Chỉ có người đàn ông tự cho là đúng, mãi vẫn không chịu từ bỏ chống cự trước trầm luân.
Anh cứ như vậy, phí công và cố chấp dùng phương thức này nuốt vào sắc dục của cô, nhưng không chịu chân chính chạm vào cô.
Uống rượu độc giải khát.
Đáng tiếc dươиɠ ѵậŧ rất thành thật, giống lưỡi dao đã rút khỏi vỏ, vây ở trong quần tây, đem lớp vải vốn dày nặng chỉnh tề chống lên thành một độ cong kiêu ngạo.
Một đại gia hỏa như vậy chen chen lấn lấn ở bên trong, thật sự là quá miễn cưỡng, nhiệt độ nơi đó đã sắp hong đến toát mồ hôi, cộng thêm một chút dịch thể ẩm ướt khác, in thành một vệt nước đậm nho nhỏ trên quần tây, chỉ một vệt nhỏ như vậy, nhưng đây là Giang Khánh Chi, là Giang Khánh Chi trước nay luôn áo mũ chỉnh tề, bát phong bất động.
Anh đã nỏ mạnh hết đà*, Giang Nhẫm Nam khi say rượu vừa đáng yêu vừa thẳng thắn, cô bị hơi thở nóng rực trêu chọc đến mức lơ lửng giữa không trung, lại không cảm thấy một chút an ủi thực thụ nào, sự khô nóng bốc lên trong thân thể buộc cô phải bắt lấy tất cả những thứ có thể tiếp cận được, cắm vào trong tóc anh, bởi vì ngay cả khe hở móng tay cũng có cảm giác ngứa ngáy.
(*) Nỏ mạnh hết đà: sa cơ lỡ vận. Là cách nói ẩn dụ sức mạnh và lý trí lúc đầu đã cạn kiệt và không thể sử dụng được nữa.
Cô vẫy đạp lung tung, vô tình chạm vào nơi nhô cao, còn không biết đủ mà dùng mũi chân xoay vòng, giống như mèo nhỏ động dục, vô cùng quấn người.
Giang Khánh Chi đứng lên khỏi ghế, nhìn bàn chân ngọc ngà đặt trên quần tây đen trầm của mình, nơi đó bị bàn chân lớn cỡ lòng bàn tay anh đỉnh đến nhếch lên, không thể che đậy được.
Anh nhìn sững trong chốc lát, không khí quá mức khô hanh, hầu kết bó buộc bên trong cổ áo nghiêm chỉnh, là sự tra tấn vượt ngoài kiên nhẫn.
Giang Khánh Chi duỗi tay kéo bung nơ cổ, cúc áo cũng tháo mở một viên, đầu tóc trước nay luôn chải chuốt chỉnh tề bị Giang Nhẫm Nam cào loạn rơi xuống vài sợi, rũ ở giữa mày, xương quai xanh như ẩn như hiện, trên mắt kính gọng vàng cũng dính vệt nước ẩm ướt ái muội.
Đây đâu còn là Giang Khánh Chi cẩn thận tỉ mỉ ngày thường, đây chính là cầm thú đã vứt mũ xé áo.
“Bé, em sẽ nhớ rõ sao?”
“Nhớ rõ… Nhớ rõ cái gì?”
Giang Khánh Chi cũng không thể nói rõ được bản thân muốn nghe câu trả lời gì.
“Cũng tốt.”
Giang Nhẫm Nam không biết uống rượu, chỉ cần uống vào một chút liền mơ hồ choáng váng, ngủ say một mạch, trước kia trong dịp lễ tết thỉnh thoảng cô có uống vài ngụm, sau đó bản thân không biết làm sao để về phòng, hoàn toàn phải nhờ Giang Khánh Chi bế trở về.
Việc này anh đều biết.
Giang Khánh Chi nhìn Giang Nhẫm Nam trần trụi vặn vẹo ở trên giường, ra giường dưới thân bị lôi kéo hiện ra vết tích nhăn nhúm, giống như con kênh nhỏ lầy lội bị phơi đến khô cạn uốn lượn giữa mùa hè, quấn lấy một bãi nước ướt dầm dề từ nơi đó chảy ra, tia nước theo rãnh mông trượt xuống kéo dài tới bắp đùi.
Giống như cây anh túc nở hoa, vắt ra dịch sữa, tỏa ra mùi hương bí ẩn, khiến cho phạm nhân đã từng nhấm nháp qua cô rơi vào mê nghiện.
Cô sẽ không nhớ rõ.
Như vậy là tốt rồi.
Anh đan ngón tay vào móc khóa dây nịt, nhanh chóng mở xong, rút khỏi lưng quần tây, trong đêm tối, âm thay loẹt xoẹt của dây da quét lên đai khóa như cây roi xẹt qua không khí sắc bén.
Giang Khánh Chi kéo Giang Nhẫm Nam đang híp mắt say lờ đờ đến gần, một đầu gối chống ở bên ngực, quần tây mất đi trói buộc đã sớm không kiềm chế được, dục căn cương cứng lập tức nửa lộ ra ngoài, từ trên nhìn xuống, hình dạng của nó được ánh sáng phát họa vừa vặn lõm vào giữa rãnh vυ' nhợt nhạt, càng làm tôn lên vẻ đáng thương của ngực nhũ.
Anh cứ nhìn như vậy trong chốc lát, quả nhiên uống rượu độc giải khát chỉ làm cho người ta càng lún càng sâu.
Anh phóng thích cự vật nổi đầy gân xanh, từng sợi gân chạy dọc từ gốc đến đỉnh qυყ đầυ, quấn quanh du͙© vọиɠ trầm đυ.c đã sớm bị dịch nhờn tiết ra thấm đến lầy lội nhô cao, đây quả thật là loại ham muốn vừa xấu xí vừa thẳng thắn.
Anh đã không thể có được cô, vì sao đến cả việc đυ.ng chạm cũng phải cấm, suy nghĩ của Giang Khánh Chi trở nên mù quáng mất lý trí, khó lòng khắc chế.
Dươиɠ ѵậŧ cương cứng cứ thế đâm thẳng vào giữa hai vυ' của thiếu nữ.
Giang Nhẫm Nam nằm thẳng, bầu ngực mềm mại tản nhẹ sang hai bên, hơi mất dáng, vậy nên chỉ có thể hời hợt hàm chứa dươиɠ ѵậŧ khiến người ta sợ hãi kia, ngực sữa nhẹ nhàng cọ xát lấy lòng.
Nơi đó rất mềm, còn ẩn chứa một chút ấm áp, giống như bánh kem sữa bò mà anh hay mua cho Giang Nhẫm Nam lúc còn bé, mềm mụp, vừa chạm đã hỏng, mà hỏng thì Giang Nhẫm Nam sẽ khóc, khiến anh không khỏi phải kính nhi viễn chi*.
(*) Kính nhi viễn chi: thành ngữ Trung Quốc, thể hiện sự kính trọng nhưng ngại đến gần, vẻ ngoài thì tỏ ra cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.
Nhưng Giang Nhẫm Nam không bị hỏng, cũng không hề khóc, cô chỉ mở to đôi mắt nai con, thậm chí còn nghiêng nghiêng đầu như suy tư, đánh giá xem anh đang làm gì.
Giang Khánh Chi bị khơi dậy thú tính tàn bạo mà trước nay ẩn giấu tận trong xương cốt, anh nhìn đầu nhũ vẫn còn hãm sâu vào trong, nổi lên một cổ xúc động muốn dùng tay mạnh mẽ nắn bóp bầu ngực non nớt, an ủi du͙© vọиɠ ti tiện của bản thân.
Nhưng đôi mắt kia cứ nhìn anh như thế, không sợ hãi, không lảng tránh, ngập tràn ánh nước rưng rưng, gợn sóng trong lòng anh.
Cuối cùng Giang Khánh Chi chỉ nhẹ nhàng đưa một ngón tay đè lên, hơi ấn xuống dưới, khiến núʍ ѵú càng lún sâu hơn vào trong quầng vυ', dịu dàng nghiền áp, dùng vân tay nhẵn nhụi đánh thức núm nhỏ không biết việc đời.
Anh rất kiên nhẫn, cứ thế vừa dỗ vừa lừa, mãi đến khi cảm nhận được một vật nho nhỏ đang từ từ nhô lên dưới đầu ngón tay, giống như lúc mở một chai champagne hồng, nút chai bằng gỗ bị ấn vào rượu thấm đến ướt đẫm, bị bọt khí đùn đẩy muốn văng ra ngoài.
“Anh cả, ngứa, ngứa quá, anh mau giúp bé.” Cô phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, say mê, không có một chút phòng bị, ngược lại càng không kiêng nể gì.
Anh vốn muốn nếm thử độ ngọt của vị rượu kia, nhưng lại luyến tiếc cảm giác được bao bọc, nghe xong tiếng cười ngọt ngào đó thì quyết định tạm thu thế công, nhân từ cúi người hôn xuống, ngậm lấy nụ hoa.
Nhỏ như vậy, nở rộ trong miệng anh, càng vừa vặn, càng phù hợp, hoàn toàn ăn khớp với độ cong của môi lưỡi anh, nhận hết yêu thương.
Trên đời này thật sự có loại thuốc phiện ngọt ngào như vậy, anh vốn không thích ngọt cũng tuyệt đối không nghiện bất cứ thứ gì, nhưng hôm nay lại đầu tóc rối tung, giống như dã thú cắи ʍút̼ núʍ ѵú em gái mình, muốn ngừng mà không ngừng được.
Trong nháy mắt lúc anh ngậm vào, Giang Nhẫm Nam đã nhanh nhẹn cong lưng ưỡn ngực, đem nhũ thịt dâng tặng cho người trong lòng cô, mười ngón tay đan vào tóc anh, khó khăn nắm chặt, làm cho đầu tóc vốn tán loạn càng thêm rối tung hơn.
“Ưm, anh cả…” Sau đó rốt cuộc nói không nên lời, trong giọng nói là một loại ẩn ý triền miên xa lạ, tựa như bọt khí champagne, ngọt ngào sôi sục mà say lòng người.
Giang Khánh Chi dùng đầu lưỡi gẩy tới gẩy lui, vật nhỏ mềm mại không thể chịu nổi một chút cọ xát, trong chốc lát liền quân lính tan rã, trở nên cứng rắn đứng thẳng, gian nan chống lại đầu lưỡi, cất tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
Anh dùng răng nanh cắn vào nhũ sữa nhỏ bé, Giang Nhẫm Nam bật khóc thành tiếng, hai chân lộn xộn quấn vào nhau, tự mình cọ xát an ủi, muốn xóa tan thủy triều tình ái xa lạ này.
Anh phun ra, đầu nhũ ướt dầm dề, tích ra ánh nước, ửng thành màu hồng đào run rẩy trong không khí lạnh lẽo, rồi lại nhanh chóng ngậm vào, tự mình sưởi ấm cho cô.
Đùa bỡn như thế trong chốc lát, Giang Nhẫm Nam đã khóc không thành tiếng, Giang Khánh Chi cũng nhịn đến hơi vất vả, nặng nề đứng dậy, buông thả tính khí của bản thân, vân vê núʍ ѵú cương cứng, lôi kéo hai bên bầu ngực bọc lấy dươиɠ ѵậŧ không thể mềm xuống.
Ngực nhũ của Giang Nhẫm Nam chỉ vừa đủ che được thân thịt thô to, còn lại một nửa gốc thịt và qυყ đầυ phấn chấn bừng bừng vẫn lộ ở bên ngoài, loại cảm giác muốn chạm mà không chạm được này là giày vò nhất, Giang Khánh Chi nửa ngẩng đầu lên, hầu kết trượt trượt, càng không có tiết tấu mà va chạm.
Qυყ đầυ ngang ngược vọt vào rãnh ngực, đâm tới thật sâu, thúc thành một cái lỗ tròn mà vẫn không biết đủ, chặt chẽ va chạm, khiến ngực sữa non mềm nho nhỏ lắc lư dồn dập như cơn sóng.
Cho dù như vậy vẫn chưa đủ, anh thậm chí còn ác ý đưa qυყ đầυ đỉnh lên núʍ ѵú yếu ớt, đè nó lõm xuống một lần nữa, mã mắt hưởng thụ cảm giác mất hồn do đầu nhũ mang lại.
Khó khăn bình ổn cơn nghiện, cuối cùng cũng nguyện ý trời khỏi nhũ thịt, nhưng mà chỉ trong chốc lát lại nhịn không được nâng qυყ đầυ gẩy nhẹ núʍ ѵú, dùng mã mắt cọ xát quầng vυ' đáng thương.
Từ lúc anh bắt đầu trừu động, Giang Nhẫm Nam luôn thuận theo mở miệng gọi anh cả, giọng nói ngọt mềm hơi khàn sau khi khóc, cứ thế ngoan ngoãn ưỡn cao ngực nhũ, để anh đùa bỡn.
Mỗi lần cô gọi một tiếng, Giang Khánh Chi lại đâm mạnh hơn một chút, càng lúc càng hung mãnh.
Giang Khánh Chi duỗi tay chống xuống hai bên sườn ngực, đẩy bầu ngực lên cao, ấn nhũ thịt kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ, tùy ý luận động, gậy thịt nổi đầy gân xanh ra vào giữa rãnh vυ' đầy đặn non mềm, đây quả là một loại cảnh sắc da^ʍ mĩ kí©ɧ ŧɧí©ɧ ánh mắt người khác.
“Anh cả”.
Dươиɠ ѵậŧ va chạm thật sâu.
“Anh cả”.
Đầu thịt cọ mạnh núm sữa.
Giang Nhẫm Nam há môi, vươn đầu lưỡi đỏ tươi, dường như muốn liếʍ qυყ đầυ trơn bóng ướt dính, nhưng cô chỉ có thể vô lực nằm đó, không thể cử động quá nhiều, mã mắt tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cách xa một khoảng bỗng nhiên vọt tới trướt đầu lưỡi cô.
Gậy thịt bị kẹp mang theo mùi hương ái muội, bổ nhào vào giữa môi răng, tràn đầy ham muốn khát tình, rồi lại cố tình rời đi nửa tấc, khiến cho người ta dục cầu bất mãn.
Anh vẫn liên tục va chạm nhũ thịt, hưởng thụ cảm giác chà đạp ôn hương nhuyễn ngọc, ở dưới dươиɠ ѵậŧ của anh hóa thành nước, nghiền thành bùn, đâm cho ngực sữa nhỏ nhỏ trắng trắng biến thành hình dạng anh muốn.
Bàn tay Giang Khánh Chi xoa nắm mãnh liệt, đầṳ ѵú ở trong lòng bàn tay anh cọ tới cọ lui, hạ thân di chuyển nhanh hơn, nhanh đến mức hai bên tinh hoàn to bằng quả hạch đào cũng bạch bạch đánh vào nơi giao nhau giữa bầu vυ' và ngực bụng, độ cong nhô lên đυ.ng phải viên tròn mẫn cảm, truyền đến một trận đau đớn tê dại ngứa ngáy.
“Anh cả.”
Cô mềm mại kêu một tiếng, ngón tay ngọc bạch thừa dịp anh không chú ý, chui xuống dưới dươиɠ ѵậŧ, móc vào chỗ lõm giữa túi tinh hoàn.
Nơi đó sao có thể tùy tiện chạm vào, còn cố tình không nhẹ không nặng mà xoa bóp một phen, vân tay lướt qua các nếp uốn nhỏ bé.
“Hừm”, Giang Khánh Chi lần đầu tiên nhịn không được than nhẹ ra tiếng, giọng nói dày đặc du͙© vọиɠ kia đặt vào trên người anh là cực kỳ hiếm thấy, Giang Nhẫm Nam nghe xong cũng phát ra tiếng ngâm nga ngọt ngào đáng yêu, hai chân khép lại cọ xát.
Giang Khánh Chi hung hăng va chạm vài cái, cuối cùng ở trong tiếng kêu da^ʍ mĩ kia bắn ra, vừa nóng vừa đặc, toàn bộ đều rơi vào trong miệng, trên môi, gương mặt, tóc đen của Giang Nhẫm Nam, ngay cả trên lông mi cũng dính một ít, khiến cô không mở mắt ra được, chỉ có thể vội vàng thở hổn hển.
Giang Khánh Chi không hề nhúc nhích, cứ như vậy nhìn bé được bao phủ bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, anh thậm chí còn cố ý đánh giá một chút, bức tranh này so với bất cứ thứ gì đều càng có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ một mặt thú tính nhất, khó thoả mãn nhất của anh.
Giang Nhẫm Nam không thể mở mắt, phía dưới khó chịu nên theo bản năng nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn vào trong miệng, môi lưỡi đỏ tươi phủ đầy bạch dịch, sau khi nuốt vào thì lập tức biến mất không còn gì cả, chỉ để lại một ít vết nước ở khóe môi.
Giang Khánh Chi cứ nhìn chăm chăm, một lúc lâu sau mới duỗi tay lau đi vật thể trên lông mi cô.
Thật sung sướиɠ, nhưng vẫn không đủ thỏa mãn.
Một đêm qua đi, ánh nắng ban mai từ bên ngoài cửa kính chiếu vào, Giang Nhẫm Nam mê man tỉnh dậy, tửu lượng của cô không tốt, vừa uống rượu liền không biết được tình trạng sau khi uống say.
Nhưng đêm qua…
Đoạn ký ức ngắn về đêm qua vẫn lưu lại một ít mảnh nhỏ vụn vặt trong trí nhớ cô, cực kỳ diêm dúa*, như đom đóm nhấp nháy cào loạn tâm trí, khó lòng bắt được.
(*) Diêm dúa: diễm lệ, phô trương, cầu kỳ.
Cô kiểm tra xung quanh, nhưng không phát hiện vết tích gì cả, chỉ có thể quỳ đứng ở trên giường, có chút hụt hẫng.
Một cổ mùi vị theo động tác quay đầu của cô bay tản ra, Giang Nhẫm Nam sửng sốt trong giây lát, nắm lấy chùm tóc ở sau tai mình ngửi một cái.
Mùi vị hoa thạch nam*.
Giang Nhẫm Nam chôn mặt trong tóc đen, từ khóe môi lộ ra một nụ cười.
“Anh cả, bắt được anh rồi.”
*
(*) Hoa thạch nam (hay còn gọi là hoa đỗ quyên): loài hoa này thường xanh trong tất cả các mùa, với lá đỏ và hoa trắng vào đầu mùa xuân, thường xanh vào mùa hè, và quả màu đỏ ở mùa thu. Đặc biệt loài hoa này có mùi hơi tanh và hăng, giống với mùi hormone tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông.(Baidu)