Giang Khánh Chi vươn tay, đem bộ lễ phục đang vướng lại lung tung rối loạn trên thắt lưng chậm rãi cởi ra.
Bàn tay của anh trượt vào vỗ về mông cô, nhẹ nhàng nâng lên, làm váy thuận lợi lướt qua eo mông, Giang Nhẩm Nam có vẻ như bị lạnh, trốn vào trong lòng ngực anh, ngực nhũ bị váy lót bao bọc cứ như vậy cách áo sơmi của anh dán tới, khuôn mặt còn cọ trái cọ phải.
Mi tâm Giang Khánh Chi giật lên một cái, cố gắng kiềm chế lại, tiếp tục hành động, váy lót của cô cũng ướt, phải cởi ra để thay áo ngủ, Giang Khánh Chi cầm bộ váy ngủ ở mép giường lên nhưng lại không có động tác tiếp theo.
Anh chưa từng do dự như vậy, ngày thường dù có gặp chuyện gì lớn cũng có thể lập tức đưa ra quyết định, nhưng việc nhỏ thế này lại khiến anh do dự, tiến thoái lưỡng nan.
Giang Nhẫm Nam bỗng sờ soạng tay anh, bĩu môi reo lên rồi ôm vào trong ngực, tay của Giang Khánh Chi lập tức bị kẹp vào giữa hai bầu ngực.
Hôm nay bộ ngực cô giống như là đầy đặn hơn một chút, tư thế nằm nghiêng khiến ngực phải của Giang Nhẫm Nam kề sát lấp đầy cả lòng bàn tay, đè nặng làm mu bàn tay anh cong xuống, lại được bầu ngực trắng nõn bên kia chống lên.
Có lẽ thiên đường và địa ngục chính là như vậy đi.
Anh bị nhũ thịt non nớt quý giá nhất của cô gái nhỏ kẹp lại, giữ chặt, ma sát, đè nặng, người như anh sao có thể làm ra những hành vi phóng đãng như vậy, anh nhẹ nhàng rút tay ra, lập tức chọc cho ngực nhỏ khẽ đong đưa.
Bộ ngực sữa kia như một mồi lửa phá tan thần trí người khác, mỗi một tấc da thịt đều trong suốt trắng ngần, mỗi một phân đều thơm tho mềm mại, nằm trong lòng bàn tay của người đàn ông, đùa bỡn lý trí anh.
Sức hấp dẫn của thiếu nữ chính là sự ngây thơ, hồn nhiên, càng trí mạng hơn nữa là cô vẫn đang nhẹ nhàng cựa quậy từng chút một, sắc xuân nhộn nhạo như vậy cũng khó mà chịu đựng được, khiến hai mắt Giang Khánh Chi trở nên âm trầm, khó lòng nắm bắt.
Anh khó mà rút được tay ra, bởi vì mỗi lần di chuyển, nhũ thịt tinh tế kia liền áp vào lòng bàn tay anh, mềm mịn tràn đầy, biến hóa thành hình dáng vừa với bàn tay, lấp đầy các khe hở, giống như là nhũ thịt đang ngậm mυ'ŧ các đốt ngón tay.
Lúc anh cử động, Giang Nhẫm Nam còn phát ra tiếng ưm khẽ, ẩn chứa sự nũng nịu lười biếng, chỉ chờ anh đến an ủi.
Anh chỉ là một người đàn ông, ở phía dưới cũng có dươиɠ ѵậŧ cứng rắn và có ham muốn tìиɧ ɖu͙© như bao người đàn ông khác.
Vậy nên anh vẫn để mặc cho Giang Nhẫm Nam nắm tay anh, móc hai ngón tay vào đai an toàn trên váy lót, bị đai an toàn thắt chặt hơi hơi đâm vào trên da thịt, chỉ một chút sức lực như vậy, dây đai liền thong thả tuột xuống phía dưới.
Đai an toàn cọ qua xương quai xanh của cô, trượt đến đầu vai, bị phần góc nhỏ nhô lên ở xương bả vai kéo lại, sức lực Giang Nhẫm Nam chỉ vừa đủ ngừng lại ở đó, không thể mạnh hơn.
Nhưng nó vẫn trượt xuống.
Từ giờ phút này trở đi, anh chính là tội nhân.
Vai lưng đơn bạc, xương quai xanh thẳng mảnh khảnh cân xứng dưới vai cổ, váy lót xanh nhạt từ từ kéo xuống, độ cong bên dưới lớp vải tơ tằm chậm rãi phồng lên, vẽ ra một đường cong mượt mà trong bóng đêm.
Nó ngừng lại nửa đường, vừa vặn che khuất đóa hoa kia, nhưng vẫn để lộ một chút dấu vết, hồng nhạt mờ ảo, không thể nhìn rõ, cũng không thể phân biệt được một cách rõ ràng, vì vốn dĩ quầng vυ' khá mờ, lại tản ra trên bầu ngực trắng tuyết xinh đẹp nên không có giới hạn rõ rệt.
Tay anh ngừng lại thật lâu, ngón tay túm vào đai an toàn thật chặt, khiến váy ngủ tơ tằm hãm sâu vào nhũ thịt, cuối cùng lúc buông ra, núi tuyết cứ thế nhảy ra ngoài.
Giang Khánh Chi chưa từng gặp qua cảnh sắc như vậy.
Quần vυ' cô gái nhạt màu, giống như cánh hoa anh đào rơi trên núi tuyết, không thể nói rõ là hồng hay trắng, màu sắc mơ hồ rất giống nhau.
Núʍ ѵú của cô thậm chí còn hơi lõm vào trong, xinh xắn nho nhỏ, ngủ say trên bầu ngực đầy đặn trắng nõn, so với quầng vυ' có lẽ còn thấp hơn một chút, bên trên có một cái lỗ nhỏ gần như không thể nhìn thấy.
Đây là kết quả của việc chưa từng chịu qua bất kỳ phong trần gì, cũng không hề lây dính nước bọt của bất cứ người đàn ông nào, ngượng ngùng, nhắm chặt.
Nó nên được đôi môi của người đàn ông bọc lại, ngậm vào, dùng đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ, dùng khớp hàm tỉ mỉ gặm cắn. Sao cho lúc nhả ra đều phải phản chiếu được ánh nước da^ʍ mĩ, đem đóa hoa thuần khiết này nhúng chàm, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng, liên luỵ vĩnh viễn.
Đến tận khi nó sưng lên ướŧ áŧ, căng thành một hạt châu, không bao giờ khôi phục lại được sự trong trắng của cô gái nhỏ nữa mới thôi.
Nhưng anh không làm gì cả, chỉ nắm lấy đai an toàn tiếp tục kéo xuống.
Lộ ra bụng nhỏ mềm mại của cô, cái rốn nho nhỏ hơi lõm và một chút, Giang Khánh Chi biết, chỉ cần anh nguyện ý vươn đầu lưỡi liếʍ vào nơi đó, bé nhất định sẽ kịch liệt run rẩy, nhất định sẽ, mà anh lại có thể nếm được hương thơm bí ẩn của thân thể này.
Nhưng anh không làm gì cả, chỉ nắm lấy đai an toàn tiếp tục kéo xuống.
Qυầи ɭóŧ của Giang Nhẫm Nam bị kéo trượt xuống, xương hông như cánh bướm lay động hơi lồi ra ngoài, căng ra thành một khe hở nhỏ bên trong qυầи ɭóŧ tơ tằm, bóng đêm xuyên xuống chiếu vào nơi thần bí mờ ảo đã bị che lại không thể nhìn thấy.
Nhưng anh không làm gì cả, chỉ nắm lấy đai an toàn tiếp tục kéo xuống.
Nhiên: Điều quan trọng phải nói ba lần hê hê ╮( ˘ 、 ˘ )╭
Váy ngủ đắp ở bắp đùi, Giang Nhẫm Nam mặc qυầи ɭóŧ rất ngắn, không bọc được hết bờ mông của cô, một vầng trăng non xẹt qua, mông thịt mềm mại nhẹ nhàng lắc lư bên ngoài.
Ánh mắt của anh trở nên đen đặc.
Bắp đùi non mềm cũng không thua kém, một vòng đai đeo màu trắng quấn quanh, tinh tế nối dài đến tất chân, đem tất chân trắng tuyết kéo cao lên, phác họa rõ nét mỗi một đường cong, mỗi một tấc da thịt lộ ra đều mơ hồ cho thấy cơ thể này có bao nhiêu ôn hương nhuyễn ngọc.
Thân thể của cô nhỏ nhắn, đơn bạc như vậy, nhưng bầu ngực lại có thể lấp đầy bàn tay anh, vòng eo tinh tế, mông tròn như trăng non.
Lễ phục và váy lót vừa cởi ra đều là quần áo rất quy củ, nhưng cô lại mang đai đeo vớ mê người như vậy, cố tình cũng là màu trắng, quyến rũ và trong sáng cùng tồn tại, tìиɧ ɖu͙© và tội ác cộng sinh, khắp nơi đều là cảnh sắc mâu thuẫn, từng chút hình thành sự hấp dẫn trí mạng.
Rốt cuộc anh cũng đem váy áo lột ra sạch sẽ, bé ngoan của anh gần như là trần trụi nằm trên chiếc nệm cao su mềm xốp.
Giống như một giấc mộng.
Giấc mộng khiến anh khó xử, vừa vương vấn lại vừa muốn xua tan.
Đầu ngón tay Giang Khánh Chi móc lấy đai đeo quấn quanh vớ, chỉ vừa nhấc lên một chút đã làm cho đai nhỏ thít chặt vào bắp đùi quyến rũ. Anh mạnh mẽ kéo thẳng vòng đai xuống, vết siết kia liền giống như gợn sóng lay động trượt xuống rồi tan đi.
Viền tròn của vớ trắng lướt qua da thịt sáng bóng, Giang Khánh Chi nâng bắp chân cô lên, tay còn lại nắm lấy gót chân, Giang Nhẫm Nam không hề dùng sức nên một bên cẳng chân ở trong lòng bàn tay mềm mịn hệt bơ sữa, cọ vào vết chai trên bàn tay, dịu dàng như muốn tan ra.
Đùi nhỏ non nớt bị siết đến biến dạng, tất chân cuốn xuống dưới tạo nên cảm giác kỳ lạ như bị giam cầm khiến Giang Nhẫm Nam muốn cọ xát hai chân, hướng về phía cơ thể của người đàn ông cầu hoan.
Cô không có ngủ, chỉ là sau khi uống say tất cả phản ứng đều chậm lại, đầu óc choáng váng, những hình ảnh trước mắt đều như mạ một tầng ánh sáng rực rỡ, lóe lên sắc hồng, tất cả bối rối đã từng quanh quẩn trong lòng đều bị ném lên mây, phiêu du giữa không trung đến khi khuất bóng.
Đã không còn sợ sệt, đã không còn ngượng ngùng, chỉ còn lại một trái tim sôi trào và thân thể thuần khiết.
Dâng hiến cho anh.