“Anh cả, anh đến đón em sao?” Cô nghiêng đầu nhìn trộm Giang Khánh Chi, nhỏ giọng hỏi.
“Không phải.” Ngón tay Giang Khánh Chi đặt ở trên gối, gõ từng nhịp.
Giang Nhẫm Nam có chút không phục, xoay người trở về, dùng giọng nói so với muỗi còn nhỏ hơn đáp lại: “Rõ ràng là phải.”
“Hửm?” Ánh mắt nhẹ đảo qua, cô dám cùng anh tranh luận.
Giang Nhẫm Nam co rúm lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục ngoan cố: “Ngày thường anh đâu có tan tầm sớm như vậy, nhất định là vì đến đón em.” Càng nói càng đúng tình hợp lý, giọng nói lúc đầu giống tiếng muỗi cũng chậm rãi biến thành tiếng mèo kêu, ánh mắt còn không ngừng lặng lẽ liếc nhìn anh.
Giang Khánh Chi lười để ý tới cô, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô được một tấc lại muốn tiến một thước, dứt khoát xoay hẳn sang: “Vậy vì sao anh lại tới trường học, không phải tới đón em, chẳng lẽ anh được điều đến Sở Giáo dục sao?”
Xem ra là lá gan được nuông chiều đến lớn hơn rồi, Giang Khánh Chi di chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ xe nhìn vào, xuyên thấu qua mắt kính liếc mắt nhìn cô một cái, không trả lời mà mở miệng đặt câu hỏi: “Em sửa váy?”
Giang Nhẫm Nam bỗng chốc trở thành người câm, ấp úng không biết phải trả lời thế nào, đồng phục nữ sinh trường tư thục Trung Quốc và Phương Tây đều có kiểu dáng riêng, xuất thân của nữ sinh ở đây không phú thì quý, sau khi tốt nghiệp nếu không phải đính hôn kết hôn thì chính là đi Mỹ đào tạo sâu, bởi vậy yêu cầu cũng cực kỳ nghiêm khắc.
Mặc dù vậy cũng không ngăn được tâm tư yêu cái đẹp của các cô gái, thường ngày đều mặc đồ giống nhau, nên dù có bóp một chút eo, cắt một tấc váy, cổ tay áo sửa nhỏ lại một ít thì cũng chỉ là những trò vặt thường thấy nhất.
Vốn dĩ cô vẫn luôn ăn mặc rất thành thật nhưng mấy ngày hôm trước lại không nhịn được học theo các bạn nữ trong lớp, cũng mang đồng phục đi sửa, cô không quá tham, chỉ bóp lại một xíu, vốn tưởng rằng chỉ một xíu như vậy anh cả nhất định sẽ không phát hiện, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị bắt được.
Cô lúng ta lúng túng không biết phải giải thích thế nào, hai bên đầu gối cũng khẩn trương cọ vào nhau.
Giang Khánh Chi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, xoay người cô lại, ánh mắt rơi vào đầu gối cô.
“Sao lại nhỏ như vậy?” Anh nhịn không được đặt câu hỏi, đây là lần đầu tiên anh cẩn thận quan sát đầu gối của cô thế này.
Giang Nhẫm Nam vừa nghe, lập tức cong lưng, che giấu phần thân trên, có chút không phục phản bác lại: “Em…. Em còn nhỏ, sẽ có thể lớn hơn nữa!” Trong giọng nói còn hàm chứa một ít thương tâm, cực kỳ đáng thương.
Giang Khánh Chi nhướng mày trái, đưa mắt nhìn về phía cô mới phát hiện động tác của vô, không khỏi bật cười.
Anh gập ngón tay lại, hung hăng búng lên trán Giang Nhẫm Nam rồi nói: “Đang suy nghĩ cái gì thế hửm?” Lần đầu tiên mang theo chút ý cười không giấu được.
“Vốn dĩ chính là vậy, em thật sự là còn nhỏ, đợi qua một thời gian sẽ…. Sẽ không kém hơn so với người khác, hiện tại cũng không có kém hơn so với người khác!” Cô càng nói càng ủy khuất.
Giang Khánh Chi từ trước đến nay vui mừng đều không hiện ra mặt, lúc này lại nhịn không được đỡ trán thở dài, khó có dịp giải thích một câu: “Đầu gối của em sao lại nhỏ như vậy.”
Ầm ĩ náo loạn một hồi, phía trước còn có tài xế, lời nói mập mờ của cô chắc đã bị nghe thấy hết, Giang Nhẫm Nam bỗng chốc xấu hổ đến mức muốn chui vào trong khe hở của ghế da, vành tai đỏ như muốn nhỏ ra máu.
Giang Khánh Chi quan sát cẩn thận, nắm lấy vành tai nho nhỏ của cô xoa nắn, dỗ dành nói: “Không được khóc.”
“Em không có khóc đâu.” Giang Nhẫm Nam bị anh chọc trúng tâm tư, lập tức cắn môi tuyệt đối không khóc, nhưng anh cũng không buông tay, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô.
Đường vân trong lòng bàn tay cọ vào sau vành tai cô, có chút cộm, nhưng lại giống như bị lông chim cào nhẹ một cái, khiến lòng cô ngứa ngáy kỳ lạ, chờ mong anh cả có thể bắt nạt cô nhiều hơn chút nữa.
Nhưng một lát sau anh vẫn thu tay về, Giang Nhẫm Nam có hơi luyến tiếc, theo phản xạ bắt lấy bàn tay đang rút về của anh, sau khi nắm được thì lại lúng túng không biết nên tìm lý do gì, chỉ có thể dùng bàn tay nho nhỏ nắm lấy hổ khẩu của anh như vậy, ánh mắt sợ hãi.
“Làm gì đó?” Giang Khánh Chi nói xong liền muốn rút về.
“Anh cả, bàn tay của anh thật lớn, to hơn rất nhiều so với em luôn này.” Dưới tình thế cấp bách lời nói của cô vô nghĩa cực kỳ.
Anh cười như không cười nhìn cô khiến trong lòng Giang Nhẫm Nam hốt hoảng một trận, ngón tay cũng bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, qua nửa ngày mới cắn môi kéo tay anh đặt lên đầu gối của chính mình.
Cô nắm lấy tay anh, làm ba ngón tay khép lại đặt ở trên đầu gối, tạo sự đối lập tinh tế.
Đầu ngón tay thon dài của người đàn ông phủ lên đầu gối non mịn của cô, đầu gối phiếm hồng kia đặc biệt nhỏ nhắn, cùng lắm chỉ cần ba ngón tay là có thể hoàn toàn bao lại.
Giang Nhẫm Nam yếu ớt áp sát vào bàn tay anh, nắm lấy đầu ngón tay anh di trái chuyển phải ở trên đầu gối của mình để so sánh, trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên: “Vì sao lại nhỏ như vậy nhỉ?”.
Có chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng vui vẻ, thật là trẻ con, Giang Khánh Chi nghĩ.
Xương sụn đầu gối ngoan ngoãn nằm dưới đầu ngón tay anh, vô cùng lả lướt, ngay cả khớp xương nổi lên xung quanh cũng đều bị màng xương mềm mại bao lại, dịu dàng cọ sát bàn tay anh.
Đúng vậy, vì sao lại nhỏ như thế, nhỏ đến mức giống như chỉ cần anh dùng một chút lực sẽ lập tức bóp nát, nhỏ đến mức anh muốn nắm trong lòng bàn tay tận tình thưởng thức, nhỏ đến mức anh muốn cúi người dùng răng nanh cắn một ngụm, xem thử Giang Nhẫm Nam có sợ hãi kêu ra tiếng hay không, trên mặt sẽ lộ ra biểu tình như thế nào.
Anh nhẫn nại có phần khó khăn, nhưng cố tình là Giang Nhẫm Nam vẫn còn đang không ngừng di chuyển, xương bánh chè lập tức rơi vào tay anh, chống lên mu bàn tay không ngừng ngọ nguậy, kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Không biết sống chết.
Giang Khánh Chi khẽ bắt lấy vật nhỏ kia, năm ngón tay tách ra, nắm chặt xương bánh chè nho nhỏ của cô, xoa bóp, làm hình dáng đầu gối của cô biến đổi liên tục trong lòng bàn tay anh, xương sụn và khớp xương chống cự lại, quẹt lên đầu ngón tay, anh càng thêm dùng sức khảm sâu vào xương khớp cô.
Đầu gối cô rất mỏng manh, động tác đó của anh cũng không cảm nhận được bao nhiêu thịt, ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chiếm hữu của người đàn ông, anh dùng lòng bàn tay xoa bóp phần xương đầu gối lồi lên như hình mặt trăng kia, nghiền áp, ma sát, muốn từ đó tìm được một chút an ủi.
Giang Nhẫm Nam không biết chuyện gì đang xảy ra, cô nhịn không được mềm mại kêu một tiếng, tràn đầy hoảng loạn, sau đó lập tức cắn môi dưới nhịn xuống, để mặc cho anh xoa nắn mình, chỉ là thỉnh thoảng vẫn phát ra một chút giọng mũi, hô hấp cũng hơi dồn dập.
Xương bánh chè là khớp xương nối liền, vốn là một trong những bộ phận cứng rắn nhất của thân thể mềm mại này, nhưng Giang Nhẫm Nam lại cảm thấy cô giống như một nắm tuyết đang hòa tan trong lòng bàn tay anh cả, xương đầu gối bị cảm giác rung động xa lạ này lên men thành sự bủn rủn lạ lẫm, ngấm dần vào trong xương tủy cô.
Vết chai trên tay anh cả đang trêu chọc mình, bàn tay của anh rất mạnh mẽ, cô ngượng ngùng vặn vẹo nhưng chỉ giống bọ ngựa đấu xe, ngược lại càng phải đón nhận sự chiếm đoạt kịch liệt hơn.
Tay anh rất nóng, không chỉ lưu tại trên da thịt cô mà còn theo khớp xương ẩn vào mạch máu, một tấc lại một tấc bò đến trái tim cô, công thành đoạt đất, khiến cô quân lính tan rã.
Cô cam tâm tình nguyện đầu hàng, đem bản thân hiến tế ra ngoài.
Giang Nhẫm Nam lén lút ngồi nhích về phía trước một chút, để bàn tay kia như vô tình theo đầu gối trượt vào bên trong, không thể kìm lòng mà vặn vẹo, đem toàn bộ ngón tay của anh kẹp lại giữa hai chân, tinh tế cọ xát.
Khớp xương kia nằm giữa đôi chân non nớt của cô, lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve cô nhiều hơn, khiến cô như bị say rượu thỏa sức đắm chìm trong du͙© vọиɠ, để sắc dục vấy bẩn thân thể cô.
Cô gái được nuôi dưỡng như kim tôn ngọc quý, phần bên trong đùi chưa từng chịu đựng một chút phong sương, đương nhiên là cực kỳ non mịn, đây chính là một loại tế phẩm ti tiện nhất, cũng là thứ khiến cho một người đàn ông đắm chìm vào cơn mê muội.
Nhưng Giang Khánh Chi hết lần này đến lần khác đều có thể thoát khỏi đầm lầy du͙© vọиɠ đó, rút tay ra mà không hề có một chút lưu luyến nào, mặc dù Giang Nhẫm Nam theo bản năng kẹp chặt hai chân, dùng da thịt mềm mại tinh tế kín đáo cầu hoan, nhưng cái tay kia vẫn kiên định rời đi.
Giang Khánh Chi nhìn thấy trên cái trán trơn bóng của Giang Nhẫm Nam rịn ra một chút mồ hôi, hàm răng hung hăng cắn chặt môi dưới, trên đôi môi hồng nhuận lập tức hiện lên dấu răng trắng bệch, trong đôi mắt mờ mịt tràn đầy hơi nước, không còn trong veo như ngày thường.
Anh thấy được bộ dáng xấu xí của bản thân ở trong đó, anh đã vô sỉ đưa tay thâm nhập vào bên đùi Giang Nhẫm Nam, để mặc cho du͙© vọиɠ trong thế giới người trưởng thành vấy bẩn bé ngoan của anh.
Giang Khánh Chi thu tay lại, một lần nữa trở thành gia trưởng Giang gia, ánh mắt ẩn sau chiếc mắt kính không hề hoảng loạn nhìn về phía trước, nói với Giang Nhẫm Nam: “Ngồi đàng hoàng.”
Cô gái nhỏ của anh không khóc, cũng không nói gì thêm, chỉ yên tĩnh ngồi trở về, học bộ dáng của anh, im lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
*
Trường tư thục nữ sinh Trung Quốc và Phương Tây, sau này sửa thành trường trung học nữ sinh Trung Quốc và Phương Tây, được thành lập vào năm 1892 bởi Ủy ban giám sát Kitô giáo Hoa Kỳ, địa chỉ cũ nằm ở ngã tư Trung tâm Tây Tạng, đường Hán Khẩu, quận Hoàng Phố ngày nay. Ba chị em nhà họ Tống và tứ tiểu thư của hách hóa Vĩnh An đều tốt nghiệp ở đây. (Tác Giả)