Vùng Cấm

Chương 13

Chương trình học hôm nay rất nhiều, vả lại đều là những tiết quan trọng, tiếng Anh, tiếng Pháp còn thêm cả môn Toán, may mắn là buổi chiều có tiết sinh hoạt để cô có thể thừa cơ hội đó, kéo theo Tiêu Trúc cùng cô trốn học đi đến bách hóa Vĩnh An.

Thời gian còn lại ngày hôm nay chỉ đủ để đi đến một cửa hàng bách hóa, lúc ăn tết Giang Nhẫm Nam lấy được ở chỗ anh cả không ít phiếu ưu đãi độc quyền của bách hóa Vĩnh An, với cả nghe nói gần đây bách hóa Vĩnh An mời về rất nhiều nhân viên bán hàng nữ vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi, còn biết nói tiếng Anh.

Đặc biệt là “Khang Khắc Lệnh nữ lang*” tại quầy bút máy ngòi vàng Khang Khắc Lệnh ở lầu một còn được đăng lên số báo《cuộc sống Thượng Hải 》mới ra, cô thật sự muốn đi tìm hiểu một chút.

(*) Khang Khắc Lệnh nữ lang: là cách gọi chung của những cô gái xinh đẹp, có tài ăn nói và giỏi ngôn ngữ làm việc tại quầy Khang Khắc Lệnh.

Hai người không ngồi xe kéo mà đi xe điện, mặc dù còn chưa tới thời gian tan làm nhưng trên xe vẫn nhốn nháo chen chúc, hai người khó khăn lắm mới tìm được một vị trí bên cạnh ngồi xuống.

Ngoài cửa sổ xe, người trí thức mặc áo khoác dài kiểu cũ, đàn ông mặc áo vest tây trang, ngay cả mũ phớt cũng phải đội kiểu mới cho phong độ, con gái mang giày cao gót, phụ nữ thì mặc sườn xám có chút bạc màu, xách theo giỏ đi mua rau, người phu xe ăn mặc gọn gàng, dù thấp bé nhưng lại rất chắc khỏe, và cả tài xế xe hơi mang găng tay trắng mở cửa cho người nước ngoài, tất cả đều cùng đi ngang qua con phố này theo một hướng như nhau.

Đèn nê ông lóe sáng, tủ kính của cửa hàng bên cạnh sáng đến độ có thể soi được bóng người, đi về phía trước hơn mười phút có một bà lão may vá thuê cùng với một ông thợ đóng giày, người một nhà bọn họ chỉ có thể thuê một gian phòng nhỏ trong ngõ khu lều trại để cùng nhau chen chúc.

Ở đó cũng được xem là một thời đại.

Một nơi không biết cái gì là khác người, cái gì là chính thống, cái gì là đường lớn, cái gì là thời đại mới trong tương lai.

Nó thay đổi quá nhanh khiến cho mỗi người đều có một cái nhìn không giống nhau, chủ trương cũng nhiều đến mức không một ai có thể hoàn toàn tán thành với ai.

Những dã tâm bí mật nho nhỏ đó của Giang Nhẫm Nam, ở trong thời đại loạn lạc phồn thịnh này, ngược lại có vẻ có chút đáng yêu.

Trường học vốn cũng không cách nơi này quá xa, không bao lâu đã đi tới trước cửa bách hóa Vĩnh An. Nó nằm trong góc phố, là một tòa nhà sáu tầng kiểu Anh, mỗi tầng đều có cửa sổ khung vuông thông dài hướng ra phía ngoài giúp cho trong tiệm vô cùng sáng sủa, trên mặt tường bên ngoài treo những bóng đèn nê ông tạo thành khẩu hiệu tiếng Anh: Customers are always right!

*

Nghe nói là đặc biệt mời Cáp Sa* từ nước ngoài về thiết kế, trước khi khai trương còn cố ý đăng thông báo tuyên truyền trên《Trình báo》trong nửa tháng, hiện giờ đã vượt qua Tiên Thi** trở thành bách hóa được hoan nghênh nhất.

(*) /哈沙德洋行/ Cáp Sa: là một công ty thiết kế kiến trúc có tầm ảnh hưởng lớn tại Thượng Hải vào cuối những năm 1920 và đầu những năm 1930. Công ty được đồng sáng lập bởi người Mỹ Elliott Hazzard và E.S.J.Phillips tại Thượng Hải. (Baidu)

(**) Tiên Thi: tên một công ty bách hóa tại Nam Kinh và Chiết Giang – Trung Quốc (Baidu)

“Nhẫm Nam, rốt cuộc hôm nay cậu muốn mua cái gì vậy, vì sao không để thứ bảy rồi đi?”

So với Giang Nhẫm Nam thì Tiêu Trúc mới thật sự là một cô gái ngoan, chưa bao giờ đi trễ về sớm, bây giờ bị kéo đến đây thì vô cùng chột dạ, muốn nhanh chóng trở về.

“Tớ chờ không được nữa, buổi tối thứ sáu tớ phải cùng anh cả tham gia vũ hội, nhưng sườn xám lại không thể may xong nhanh được như vậy, nên tớ định đến Vĩnh An mua một chiếc váy mới.”

“Thì ra là vậy, anh cả của cậu thật tốt, chịu mang theo cậu đến tham dự những dịp như thế, nhất định là chơi rất vui.”

“Anh ấy đối xử với tớ không tốt lắm đâu, tớ cũng không quan tâm có chơi vui hay không.” Giang Nhẫm Nam nhớ tới buổi sáng hôm nay Giang Khánh Chi đã bắt nạt cô thế nào, nhịn không được bĩu môi.

“Chơi không vui vì sao cậu còn muốn đi?” Tiêu Trúc có chút khó hiểu.

Giang Nhẫm Nam cũng không thể nói rằng cô muốn đi theo canh chừng không cho người khác tới gần anh cả, để cho tất cả mọi người đều biết anh cả đã có cô làm bạn nữ, chỉ đành lẩm bẩm than thở qua loa cho qua chuyện.

Sau đó lại vui vẻ nói: “Lần này tớ đi trước, chờ lần sau anh hai tớ trở về nghỉ phép tớ sẽ kêu anh ấy đi cùng cậu, như vậy hai chúng ta đều có thể đi rồi.”

Tiêu Trúc là cô gái rất thật thà ngoan ngoãn, nghe xong lời này có chút sợ hãi, vội vàng nói: “Nếu anh hai của cậu trở về thì anh ấy đương nhiên phải đưa cậu đi cùng, tớ…. Tớ không đi, tớ không muốn đi.”

Lời nói của cô ấy đã lôi Giang Nhẫm Nam từ trong hưng phấn trở lại với hiện thực, qua một khoảng thời gian nữa là anh hai sẽ trở về đây nghỉ phép, phải nắm chắc mới được, cô không muốn mơ mơ màng màng rồi thật sự trở thành vị hôn thê của anh hai.

Bước vào bách hóa rực rỡ muôn màu, cái gì cần cũng đều có đủ, nguyên liệu nhập khẩu từ Anh quốc, đồ trang điểm mẫu mới nhất của Paris, Giang Nhẫm Nam đi thẳng đến cửa hàng âu phục trên lầu hai, sườn xám đều phải đặt may, cô chờ không được, huống chi cô cũng muốn cho anh cả xem thử bộ dáng lúc mình mặc âu phục.

Nhân viên bán hàng thân thiết chọn giúp cô vài bộ, những kiểu âu phục này không thể so sánh với quần áo truyền thống, có nơi chỉ có một lớp voan mỏng khó khăn lắm mới miễn cưỡng che đậy được, vùng da thịt trắng trẻo trên ngực và lưng cứ như vậy mờ mờ ảo ảo lộ ra, bên dưới vốn dĩ nên mang tất lưới nhưng hôm nay Giang Nhẫm Nam lại mang vớ bông trắng dành cho học sinh, cô dứt khoát cởi ra đặt sang một bên, lộ ra một đôi chân trắng nõn mảnh khảnh.

Cô không dám đi ra ngoài, liền kêu Tiêu Trúc tiến vào giúp cô nhìn thử. Tiêu Trúc vừa bước vào thì lập tức mở to hai mắt, đến cả việc nói chuyện cũng quên mất.

“Này… Cái này, anh cả của cậu sẽ chịu cho cậu mặc sao?” Cô ấy lắp bắp hỏi, dù sao Tiêu Trúc cũng biết tất cả mọi việc của Giang Nhẫm Nam đều phải qua tay Giang Khánh Chi, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô ăn mặc như vậy.

“Tớ mới không sợ đâu, bây giờ đều đã coi trọng tự do và độc lập, tớ muốn mặc cái gì anh ấy không thể quản tớ.” Nói là không sợ nhưng thật ra trong lòng Giang Nhẫm Nam cũng vô cùng hồi hộp.

Cô giả vờ cương quyết, nhưng cuối cùng vẫn thành thật chọn một bộ váy dài phù hợp quy củ, thời gian không còn sớm, cô canh đúng giờ vội vàng quay về, không thể để anh cả phát hiện cô trốn học.

Ra khỏi cửa hàng bách hoá, hai người đi về phía xe điện ở góc đường, sắc trời còn chưa tối hẳn, nhưng đèn nê ông ở các cửa hàng đã sớm được bật sáng, phác họa bóng dáng của thiếu nữ lên mặt kính pha lê, vật phẩm đặt trong tủ kính như xếp chồng vào nhau tạo cảm giác ảo mộng, thu hút mỗi một người đi ngang qua.

Giang Nhẫm Nam dừng lại trước bức tường ánh sáng sặc sỡ, bên cạnh có một “Khang Khắc Lệnh nữ lang” vừa tan làm đi ngang qua, cơ thể uyển chuyển, quyến rũ động lòng người, cô nhìn bóng dáng cô gái đó trong chốc lát, nói với Tiêu Trúc: “Cậu đi về trước đi.”

Sau đó liền xoay người chạy về phía công ty bách hóa, hai bím tóc tết bánh quai chèo vì chạy vội mà đong đưa sau lưng.

Một lát sau cô mới đi ra, trong tay xuất hiện thêm hai cái túi mới, một mình bước đi về phía nhà xe điện.

Giờ cơm chiều, Giang Khánh Chi theo thường lệ vẫn chưa trở về, mẹ Trương quyết định chỉ nấu toàn những món mà Giang Nhẫm Nam thích ăn, hôm nay cô bôn ba nhiều rồi, ăn uống vô cùng thoải mái, anh cả không ở đây nên không cần phải chú ý hình tượng thục nữ, cô đem thịt kho tàu, gỏi sợi trộn và chè hạt sen đường phèn ăn sạch sẽ, đến mức bụng nhỏ phồng lên mới chịu ngừng lại.

Cô vô cùng vui vẻ chạy lên lầu, nằm liệt trên ghế sô pha trong phòng chờ tiêu cơm, ngay lúc này mẹ Trương lại bưng thuốc lên, nói là do đại thiếu gia dặn dò.

Giang Nhẫm Nam đã được nhận lời, đương nhiên sẽ không chịu uống loại thuốc đắng ngắt này, cả nhà trên dưới cô chỉ nghe lời anh cả, anh cả không ở đây, hiển nhiên thuốc này không ai có thể khuyên cô uống vào, mẹ Trương cũng không còn cách nào, chỉ đành đóng cửa đi ra ngoài.

Vừa đi xuống dưới lầu lại trùng hợp đυ.ng phải Giang Khánh Chi mới về tới, mẹ Trương không muốn cáo trạng, nhưng nếu đã bất đắc dĩ chạm mặt bà cũng không có biện pháp giúp tiểu thư nhỏ giấu giếm được nữa.

Giang Khánh Chi biết cô nhóc là bị mình chiều hư, mẹ Trương không quản được cũng là điều bình thường, anh đành tự mình bưng thuốc lên lầu.

Con khỉ nhỏ đương nhiên phải để năm ngón tay của Phật Như Lai tới áp chế.

*

(*) Giải thích cho bạn nào thắc mắc là ở thời Dân Quốc người ta không gọi khu mua sắm là “Trung tâm thương mại” như thời hiện đại mà gọi là “Cửa hàng bách hóa” nhé.

Chú thích của tác giả:

Trên đường Nam Kinh có Tiên Thi, Vĩnh An, Tân Tân và Đại Tân được xưng là “Tứ đại công ty bách hóa Trung Quốc”, mở ra sản nghiệp bách hóa hiện đại hoá tại Trung Quốc, từ đó kéo theo ngành thương nghiệp phát triển rất hưng thịnh.

Một số chính sách của Vĩnh An là mỗi tháng đổi mới một cái tủ kính, giới thiệu các chương trình mua sắm giảm giá bằng thẻ tín dụng, tuyển dụng nhân viên cửa hàng nữ, trong đó nổi tiếng nhất chính là việc ra mắt bút máy Khang Khắc Lệnh, tạo ra “Khang Khắc Lệnh nữ lang”, lúc ấy cực kỳ được hoan nghênh, ví dụ như vì cho ra mắt số báo《cuộc sống Thượng Hải》mà một vị “Khang Khắc Lệnh nữ lang” họ Ngô và cháu gái của Quách Nhạc – người sở hữu bách hóa Vĩnh An đã được cùng nhau lên trang bìa.

Nữ lang đó còn có tên là Đàm Tuyết Khanh, nhân xưng Khang Khắc Lệnh Tây Thi. Cô và Trần Độ, con trai của quân phiệt Trần Điều Nguyên chưa cưới mà đã sống chung, sau khi có thai lại không muốn làm thϊếp, sinh hạ con gái xong thì giao cho Chương Sĩ Chiêu nuôi nấng, về sau là một trong năm đóa kim hoa vô cùng nổi danh của bộ ngoại giao, trở thành phu nhân Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, Chương Hàm Chi.

Về phần nguồn gốc của bách hóa, người sáng lập và các giai đoạn trải qua sau đó cũng đều rất truyền kỳ, ở đây giới hạn độ dài, không thể chú thích cụ thể.