Liễu Như nghe vậy, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh da^ʍ mỹ lần đầu tiên gặp mặt Mạnh Lễ. Mặt cô nóng ran, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng đỏ.
"Mạnh tiên sinh, ngày đó tôi... Uống say, đầu óc không tỉnh táo..." Liễu Như ấp úng muốn tìm cách thoát tội.
Mạnh Lễ cười lạnh: "Uống say cũng không thể phủ nhận sự thật cô đã ăn dươиɠ ѵậŧ của tôi!"
"Ô ô..." Liễu Như xấu hổ, lập tức dùng hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cô cảm giác mình không còn mặt mũi gặp người nữa rồi: "Mạnh tiên sinh, anh đừng nói nữa, tôi biết sai rồi.”
Liễu Như giờ phút này vô cùng hối hận, lúc trước sao lại làm chuyện mất mặt như vậy?
Chuyện này đại khái là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cô đi, vậy mà lại đói khát đến mức liếʍ dươиɠ ѵậŧ của một người đàn ông liệt dương!
Mạnh Lễ đem hai tay cô kéo xuống dưới, nhìn gò má Liễu Như, nói: "Cô đã ăn qua một lần rồi, hôn một chút cũng không sao. Đừng xấu hổ, điều này có lợi cho việc trị liệu thân thể của tôi."
"Nhưng mà, Mạnh tiên sinh, tôi..." Liễu Như liếc mắt nhìn cây gậy thịt màu đỏ tím dưới háng người đàn ông, nhớ tới đây là nơi đi tiểu của đàn ông, đáy lòng vẫn có chút không tiếp nhận được.
Lần trước cô say rượu, nhưng bây giờ rất tỉnh táo, mức độ tiếp nhận không giống nhau.
Mạnh Lễ nhìn Liễu Như do dự. Hắn thả mồi câu, dụ dỗ nói: "Nếu cô làm cho dươиɠ ѵậŧ của tôi cứng lên, ngày mai lúc đi tái khám, giảm bớt một nửa tiền thuốc cho cô."
Một nửa chi phí thuốc men.
Vừa nhắc tới giảm bớt tiền thuốc, đôi mắt hạnh to tròn của Liễu Như nhất thời sáng ngời. Hôn vài cái, từ ba vạn, giảm xuống còn một vạn năm, hình như rất hời.
Cô hoài nghi nhìn Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, anh nói thật không?"
"Thật, không lừa gạt cô."
"Được, tôi hôn."
Có Mạnh Lễ cam đoan, Liễu Như hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, làm ra bộ dáng anh dũng hy sinh vì nghĩa, cúi đầu hôn lên qυყ đầυ to lớn của người đàn ông.
Mạnh Lễ vỗ vỗ đầu Liễu Như, nhắc nhở cô: "Cô vươn đầu lưỡi liếʍ một chút, sau đó lại ngậm nó vào trong miệng không ngừng mυ'ŧ. Chỉ dán lên trên sẽ không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ được, nó sẽ không cứng."
"Được."
Liễu Như mặc dù có chút kháng cự ăn dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Lễ, nhưng vì giảm bớt tiền thuốc, cô bất chấp tất cả.
Coi như đang ăn một cây kẹo mυ'ŧ làm từ thịt, hương vị tuy rằng không tốt lắm, nhưng không chết người. Cô liền tạm thời nhịn một chút đi.
Liễu Như vươn đầu lưỡi, thăm dò liếʍ khe hở trên đỉnh qυყ đầυ. Mạnh Lễ có thể cảm giác được cảm giác ướŧ áŧ, thân thể bỗng nhiên run lên một chút.
Liễu Như cũng cảm giác được vừa rồi Mạnh Lễ run lên, bởi vì dươиɠ ѵậŧ của hắn cũng run theo một chút, qυყ đầυ còn chọc vào chóp mũi nàng.
Liễu Như sờ sờ chóp mũi, ngẩng đầu lên, hỏi: "Mạnh tiên sinh, vừa rồi có phải anh có cảm giác?"
Mạnh Lễ nhìn cánh môi đỏ bừng của người phụ nữ, ánh mắt sâu thẳm, dươиɠ ѵậŧ của hắn quả nhiên thích cái miệng nhỏ nhắn này.
Mỗi lần người phụ nữ này dùng miệng ngậm dươиɠ ѵậŧ của hắn, hắn sẽ phản ứng.
Hắn gật gật đầu: "Một chút, cô lại tiếp tục hôn nó. Có lẽ nó rất nhanh sẽ cứng."
"Ừm."
Liễu Như rốt cục thấy được tia hy vọng. Chỉ cần Mạnh Lễ có phản ứng, chứng minh bệnh này của hắn vẫn có thể chữa khỏi. Sau khi hắn cứng lên, cô có thể thoát khỏi hắn, quay về cuộc sống bình thường.
Liễu Như cúi đầu tiếp tục hôn lên dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông. Trong lòng nghĩ tới khát vọng tự do mà không còn xấu hổ nữa, tuy vẫn còn chút ngượng ngùng và còn chút rụt rè, nhưng cô tình nguyện liếʍ dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Liễu Như vươn ra đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếʍ tính khí Mạnh Lễ. Cô liếʍ từ trên xuống dưới, từ gốc rễ đến thân thịt, từng chút từng chút lên trên. Cho đến khi liếʍ đến đỉnh, cô dùng đầu lưỡi đảo quanh qυყ đầυ một vòng, cuối cùng lại đem đầu lưỡi vươn vào khe rãnh mã mắt liếʍ xuống.
“Hừ..." Mạnh Lễ cảm thấy bụng dưới tê dại, một cỗ cảm giác khô nóng, từ dưới dâng lên trên.
Liễu Như nghe tiếng nam nhân này thoải mái rêи ɾỉ, thầm nghĩ hắn cuối cùng đã có cảm giác.
Cô hé cái miệng nhỏ nhắn, ngậm đại qυყ đầυ vào miệng, ra sức liếʍ lộng.