Mạnh Lễ nhận lấy hiệp nghị, cầm lấy bút bên cạnh, nhanh chóng lưu loát hạ bút ký tên mình.
Hai bản hiệp nghị, mỗi bên giữ một bản.
Sự việc cuối cùngcũng được giải quyết.
Liễu Như bỏ bản hiệp nghị vào trong túi xách, trong lòng mừng thầm. Cô cuối cùng không phải lưu lại bản án, về sau vẫn là một cô nương trong sạch.
Mạnh Lễ liếc mắt nhìn lịch treo tường, nói: "Ngày mai là cuối tuần, cô rảnh không? Nếu rảnh rỗi, đi cùng tôi đến bệnh viện để kiểm tra. "
Liễu Như cuối tuần không cần đi làm, nhanh chóng gật đầu: "Có, có, lúc nào Mạnh tiên sinh chuẩn bị đi, báo tôi một tiếng. Tôi lúc nào cũng có thể."
Đang lúc xoay người đang chuẩn bị rời đi, Liễu Như bỗng nhiên nhớ tới, mình còn chưa có phương thức liên lạc của Mạnh Lễ.
Cô lấy điện thoại di động ra, mở WeChat, "Mạnh tiên sinh, chúng ta thêm bạn wechat đi, thuận tiện liên lạc sau này, bàn bạc về chi phí bồi thường điều trị.”
Mạnh Lễ nghe vậy liền lấy điện thoại di động ra, mở mã QR wechat quét Liễu Như một cái.
Sau khi thông qua, cả hai bên trở thành bạn bè trên Wechat.
Hình đại diện WeChat của Mạnh Lễ là một bức ảnh màu trắng, không có hình ảnh gì cả.
Tên WeChat của hắn cũng rất đơn giản, chỉ có một chấm đen nhỏ “.”.
Hoạt động trên trang cá nhân cũng rất ít, bài đăng gần đây nhất trong vòng tròn bạn bè là tháng sáu năm ngoái. Hắn đăng một bức ảnh, trong ảnh là một bóng lưng cao lớn.
Không có caption, icon, cái gì cũng không có.
Liễu Như âm thầm tặc lưỡi, Mạnh tiên sinh kiêu ngạo bức người, ngược lại rất giống Tiêu Bạch.
Có lẽ nam nhân cao lớn đẹp trai tính cách đều giống nhau, cũng khó trách cô sau khi uống rượu sẽ nhận lầm người.
Sau khi trao đổi Wechat và số điện thoại, Liễu Như liền đi về nhà.
Mười giờ tối, Liễu Như nằm trên giường đắp mặt nạ, điện thoại di động "đinh" một tiếng vang lên một trận âm thanh nhắc nhở.
Cô mở điện thoại di động ra xem, phát hiện là Mạnh Lễ gửi cho cô một tin nhắn wechat: "Tám giờ rưỡi sáng mai, gặp nhau hầm gửi xe khu A."
Liễu Như trả lời: "Ok, Mạnh tiên sinh yên tâm, sáng mai tôi sẽ đến đúng giờ."
Sau đó chính là một khoảng tĩnh lặng, Mạnh Lễ ngay cả một dấu chấm câu cũng không có nhắn lại.
Liễu Như bĩu môi, ném điện thoại sang một bên.
Sáng hôm sau, tám giờ hai mươi lăm, Liễu Như cầm trứng cuộn hành tự làm, xuống hầm gửi xe.
Lúc này, Mạnh Lễ đã ngồi trong xe, thoáng nhìn thấy bóng dáng Liễu Như, bật đèn xi nhan, bấm còi.
"Bíp… bíp..."
Liễu Như nghe tiếng quay đầu lại nhìn, liền thấy cách đó không xa có một chiếc xe màu đen có rèm che thịnh hành, xuyên qua cánh cửa sổ chưa đóng, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc.
Liễu Như vội vàng chạy tới, mở cửa ghế lái phụ, trực tiếp ngồi lên.
Sau khi thắt dây an toàn, cô giơ món ăn được bao trong túi giấy, nói: "Mạnh tiên sinh, anh có ăn sáng chưa? Đây là món trứng cuộn hành mà tôi làm, anh có muốn ăn không?"
Mạnh Lễ đang chuẩn bị khởi động động cơ nhíu mày, hắn nhìn lướt qua Liễu Như một cái, trầm giọng nói: "Cô chuẩn bị ăn thức ăn có mùi vị nồng đậm như vậy trên xe tôi sao?"
Liễu Như đã cắn một ngụm lớn trứng cuộn hành bỗng nhiên cứng đờ, cô phồng má, thật cẩn thận hỏi: "Không được sao?"
Sắc mặt Mạnh Lễ âm trầm, nghiêng đầu liếc cô, mày kiếm khẽ nhíu, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Cô nói xem?"
Liễu Như nhất thời cảm giác được áp suất thấp phát ra từ quanh người đàn ông bên cạnh, lạnh đến mức cô run rẩy, cô lúng túng mở miệng: "Mạnh... Mạnh tiên sinh, nếu không anh dừng xe lại một chút, tôi xuống ăn xong rồi mới lên.”
Mạnh Lễ nghe vậy dừng xe lại, tay Liễu Như vừa chạm vào tay nắm cửa xe, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng còi dồn dập.
"Bíp...bíp…bíp"
Lúc này, trùng hợp là thời gian các hộ gia đình trong khu dân cư đi làm.
Mạnh Lễ quay đầu lại nhìn, phát hiện phía sau đậu vài chiếc xe đang muốn lái ra ngoài.
Hắn gọi Liễu Như, "Quên đi, cô đừng đi xuống nữa.
"Ồ."
Liễu Như đành phải ngoan ngoãn ngồi trở về, cô sợ Mạnh Lễ tức giận, cầm trứng gà cuộn còn bốc hơi nóng, cũng không dám ăn nữa.
Chiếc xe rời khỏi hầm để xe, nhanh chóng đi đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Dọc theo đường đi cảnh vật vùn vụt lướt qua, mười phút sau, bụng Liễu Như bỗng nhiên vang lên một trận "ùng ục".
Cô xoa xoa cái bụng đói đến xẹp lép của mình, đáng thương nhìn Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, tôi chưa ăn sáng, bụng đói quá, có thể ăn trứng cuộn hành không?"