Phong Có Thơ Tình

Chương 2: Mềm mại

Edit: Phương Thiên Vũ

Vào giữa trưa, ánh nắng trên đầu càng thêm nóng rát, Từ Cám xoay người lại tựa vào bàn của Tống Kiểu Kiểu, "Thời tiết quả thật quái quỷ, buổi sáng lạnh chết người, giữa trưa lại nóng chết người, đi thôi, cùng mình đi căn tin đi, mình mời cậu ăn kem."

Tống Kiểu Kiểu liếʍ đôi môi khô, nói: "Mình muốn ăn kem cây."

"Có thể."

Hai người cùng đi căn tin, quầy bán quà vặt đang rất đông, liếc mắt nhìn lại toàn người chen chúc xô đẩy, thật vất vả cầm hai cây kem tính tiền mới từ bên trong tìm cách chen ra, hai người không có về phòng học mà ngồi ở ghế cách đó không xa.

Cắn một ngụm, kem tươi mát lạnh nhanh chóng rớt xuống thực quản, một loại sảng khoái không nói nên lời xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, "Thật TM sảng khoái."

Tống Kiểu Kiểu xị mặt nhìn cô ấy một cái, nói: "Cậu là con gái có thể nói chuyện dễ nghe không?"

Từ Cám vẻ mặt kinh ngạc, "Cậu xác định?"

Tống Kiểu Kiểu không xị mặt nữa, bật cười, "Không xác định."

Hai người cười hi hi ha ha, đột nhiên Từ Cám mở to hai mắt chỉ vào hành lang lầu ba đối diện nói với cô: "Cậu mau nhìn."

Tống Kiểu Kiểu thuận miệng nói: "Nhìn cái gì?"

Mấy nam sinh lớp bọn họ đang đứng trên hành lang lầu ba, cũng không biết đang nói cái gì, trong đó khiến người khác chú ý chính là thiếu niên có vóc dáng cao nhất, anh đang dựa ở chỗ lan can, có lẽ quá nóng nên áo khác đồng phục mở rộng lộ ra áo thun trắng bên trong, vạt áo đang lay động theo làn gió.

"Nói thật, Lục Kinh Tả lớn lên thật đẹp trai, nữ sinh trường chúng ta thích cậu ấy không ít đâu."

Tống Kiểu Kiểu cắn một ngụm kem cây, tỏ vẻ tán đồng gật gật đầu, cô cùng anh lớn lên bên nhau, đúng là từ nhỏ bắt đầu đi học đã chứng kiến mức độ anh được hoan nghênh, lớn lên đẹp, vóc dáng cao, thành tích lại tốt, nữ sinh không thích mới là lạ.

"Nhưng cậu ấy chỉ có một không tốt."

Không tốt? Tống Kiểu Kiểu nhíu mi nhìn về phía cô ấy, "Cậu ấy có gì không tốt?"

"Chính là quá trầm mặc, quá có cảm giác khoảng cách."

"Phải không? Mình cảm thấy còn tốt a?"

"Cậu và cậu ấy lớn lên bên nhau, cậu đương nhiên cảm thấy còn tốt a, ai, kỳ thật mình cảm thấy Lục Kinh Tả đối với cậu thật sự khá tốt, nữ sinh lớp chúng ta cậu ấy nói chuyện nhiều nhất chính là cậu."

"Kia không phải cậu nói sao? Mình và cậu ấy lớn lên bên nhau a?"

Từ Cám: "......"

Tiết cuối cùng kết thúc hơn 5 giờ, mặt trời lặn về phía Tây, sân trường yên tĩnh nháy mắt sôi trào lên, hành lang bên ngoài học sinh tốp năm tốp ba, tiếng cãi cọ ầm ĩ không dứt bên tai.

Kỷ Vị đem đầu ló vào phòng học, hướng về Tống Kiểu Kiểu hô: "Tống Kiểu Kiểu, cậu đã xong chưa a?"

Tống Kiểu Kiểu luống cuống tay chân đem sách giáo khoa nhét vào cặp, trong miệng la hét: "Nhanh nhanh, gấp cái gì?"

"Như thế nào không vội, Thanh Nghiên còn đang chờ chúng ta đấy?"

"Tới tới." Tống Kiểu Kiểu thu dọn cặp sách xong, sau khi cùng Từ Cám nói thứ hai gặp lại liền chạy về phía bọn họ.

Tới cổng trường, quả nhiên nhìn thấy Triệu Thanh Nghiên đứng ở nơi đó, Kỷ Vị ôm lấy bờ vai của cậu ta, "Cậu tốc độ rất nhanh a."

"Không phải tôi nhanh, là các cậu chậm."

Kỷ Vị lập tức tận dụng mọi thứ, nhìn về phía Tống Kiểu Kiểu, "Cậu xem đi, liền nói là cậu chậm."

"Tôi......"

"Tôi tôi tôi, tôi cái gì tôi a, bớt giải thích."

Tống Kiểu Kiểu ném cặp vào cậu ta, "Mỗi ngày thúc giục cứ như đòi mạng vậy."

"Ai kêu cậu không nhanh lên chứ?"

"Tôi đã rất nhanh."

"Tốc độ rùa của cậu mà còn nhanh a?"

"Cậu thật dong dài, nói nhảm nhiều quá!"

"U, cậu đến không được?"

"Làm gì, muốn đánh nhau hả?"

"Tin tôi đánh cậu đến nỗi dì cũng nhìn không ra hay không?" Kỷ Vị lập tức vén tay áo.

......

Triệu Thanh Nghiên nhìn hai người phía trước đốt pháo, không khỏi cười nói: "Hai người này đánh nhau từ nhỏ tới lớn, gặp nhau là nháo."

Lục Kinh Tả môi cũng cong lên, ánh mắt nhìn về phía Tống Kiểu Kiểu vô cùng dịu dàng.

*****

Lúc Tống Kiểu Kiểu về đến nhà, Vương Tuệ Lâm cùng Tống Khánh Quốc đang bận rộn trong phòng bếp, không cần nhìn liền biết, khẳng định là một người đang nấu ăn, một người ở bên phụ giúp, hình ảnh vô cùng hài hòa.

Sau khi thay giày liền hô với hai người trong phòng bếp: "Ba mẹ, con đã về!"

Vương Tuệ Lâm bưng canh cá đi ra, "Đã trở về a, mẹ hầm canh cá, mau rửa tay tới ăn cơm."

Tống Kiểu Kiểu đã ngửi thấy mùi thơm canh cá, nghe xong lập tức đem cặp ném lên sô pha, chạy vào toilet, "Lập tức liền tới."

Vương Tuệ Lâm nhìn con gái bộ dáng gấp gáp, không khỏi cười một cái. Tống Khánh Quốc cũng bưng đồ ăn ra tới, thấy thế nói: "Đã bao tuổi rồi còn hấp tấp như con nít vậy."

Lúc ăn cơm, Vương Tuệ Lâm múc cho cô một chén canh cá, "Uống chút canh trước rồi ăn cơm, ăn nhiều cá bổ não sẽ trở nên thông minh hơn."

Tống Khánh Quốc hỏi cô, "Gần đây học tập thành tích thế nào?"

"Vẫn ổn."

"Cái gì gọi là vẫn ổn? Thứ tự đâu? Tăng hạng không?"

Tống Kiểu Kiểu lập tức nhìn về phía Vương Tuệ Lâm xin giúp đỡ.

"Con xem mẹ con làm cái...... Ai......" Đang nói, Tống Khánh Quốc thình lình hít mạnh một hơi, ông xoa chỗ bị nhéo, vừa rồi trên mặt còn nghiêm túc lập tức trở nên đáng thương vô cùng, ông hỏi: "Bà xã, em nhéo anh làm gì?"

Vương Tuệ Lâm nhìn ông một cái, "Ông không thể để con gái ăn yên ổn một bữa sao?"

Tống Khánh Quốc: "Anh không phải đang quan tâm thành tích của con sao?"

"Một hai phải quan tâm lúc đang ăn cơm sao?"

Tống Khánh Quốc: "......"

Tống Kiểu Kiểu yên lặng bưng chén canh lên, kinh nghiệm nói cho cô biết, lúc này cô hẳn là ngoan ngoãn ăn cơm.

Cơm nước xong Tống Kiểu Kiểu giúp Vương Tuệ Lâm thu dọn chén dĩa vào phòng bếp, Tống Khánh Quốc đang cột tạp dề, thấy cô tiến vào nghĩ đến chuyện vừa rồi liền nói: "Vừa rồi lời của ba con đừng quên, tên của con nằm ngoài top 100?"

Tống Kiểu Kiểu cắn môi, thật cẩn thận gật đầu, "Ân."

Tống Khánh Quốc cau mày, "Con nhìn con xem, con lại nhìn Kinh Tả người ta, đều học tập giống nhau, người ta có thể đứng nhất, con thì ngược lại, trong top 50 cũng không lên nổi."

"Kia...... cậu ấy dù tốt cũng không phải ruột thịt a." Tống Kiểu Kiểu nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Con lẩm bẩm cái gì vậy?"

Tống Kiểu Kiểu lập tức lắc đầu, "Không có gì."

"Được rồi, nhanh chóng trở về làm bài tập đi."

Tống Kiểu Kiểu "Ai" một tiếng, buông mâm nhanh chóng chạy đi, Tống Khánh Quốc thấy thế chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau khi trở về phòng Tống Kiểu Kiểu lấy tất cả đề cần làm ra, cô không làm mà để thứ hai trực tiếp đi chép của Lục Kinh Tả. Cô mới vừa đem bài cất vào cặp, di động trên bàn đột nhiên "Ong ——" một tiếng chấn động.

Trên màn hình là tin nhắn của Lục Kinh Tả.

—— Bài tập làm được chưa?

Tống Kiểu Kiểu nghĩ nghĩ, trả lời tin nhắn của anh.

—— Vẫn còn mấy bài, sao làm hết hả?

—— Bài toán không biết làm?

—— Có.

—— Bài nào?

—— Rất nhiều.

—— Chụp cho tôi, tôi dạy cho cậu.

—— Đem bài của cậu chụp cho tôi chép.

Hai tin nhắn của bọn họ cơ hồ là cùng lúc xuất hiện trong khung thoại của đối phương, Tống Kiểu Kiểu nhìn không khỏi bật cười, cô gửi cho Lục Kinh Tả một tin nhắn thoại.

Lục Kinh Tả buông bút trong tay, click mở tin nhắn của cô.

— Tả ca, trực tiếp đem bài của cậu cho tôi chép thôi.

Âm cuối bị cô cố tình kéo dài, cực kỳ mềm mại, anh nghe ra ý lấy lòng bên trong, ngày thường cô đều kêu anh cả tên lẫn họ, chỉ có lúc có việc cầu anh mới có thể nịnh bợ kêu Tả ca.

Lục Kinh Tả bật cười, đè lại nút ghi âm, nói: "Dạy cậu không tốt sao?"

Tống Kiểu Kiểu nghe anh nói xong thì đáp: "Cậu dạy tôi cũng không biết a."

"Vẫn còn chưa có dạy cậu sao liền biết chứ?"

"Đó là bởi vì tôi đối với bản thân vẫn tự hiểu mình a." Tống Kiểu Kiểu vô cùng thành khẩn trả lời anh.

"Chúng ta từ từ, tôi từng câu từng chữ giảng giải cho cậu."

Mày thanh tú của Tống Kiểu Kiểu nhíu lại, cô có chút không hiểu nổi Lục Kinh Tả gần đây làm sao, trước kia cô chép bài của anh anh cũng không nói gì, nhưng từ sau khi lên cấp ba anh giống như không vui khi cho cô chép bài.

"Cậu có phải không muốn cho tôi chép bài hay không?"

Không đợi bên kia trả lời, cô lại tiếp tục nói: "Cậu nói không giữ lời gì hết, lúc chúng ta cấp một không phải nói tốt sao?"

Cấp một?

Lục Kinh Tả nhướng mày, lời ấy cô còn nhớ rõ ràng như vậy?

"Cậu trước kia rõ ràng đáp ứng tôi chỉ cần giúp cậu chắn đào hoa, bài tập của cậu về sau liền tùy cho tôi chép, lúc ấy vì phối hợp với cậu mà tôi đã dùng tới diễn xuất cả đời của tôi!"

"Cậu là kẻ lừa đảo!"

Tống Kiểu Kiểu liên tục chất vấn.

Lục Kinh Tả dở khóc dở cười, cô hoàn toàn hiểu lầm ý của anh, suy nghĩ một chút, anh ấn video trò chuyện.

Tống Kiểu Kiểu ở bên kia bị lời mời gọi video thình lình nhảy ra làm hoảng sợ, tay run lên di động thiếu chút nữa không cầm chắc. Cô nhấn đồng ý, sau đó để điện thoại dựa vào tường, khuôn mặt sáng sủa của Lục Kinh Tả xuất hiện trên màn hình.

"Làm gì?"

"Cậu cảm thấy tôi không cho cậu chép bài là lật lọng?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

"Đương nhiên không phải."

"Thế là vì cái gì, trước kia không phải chép rất tốt sao?"

"Trước kia là cấp một cấp hai, chép bài cũng không có việc gì, hiện tại cậu đã cấp ba, nếu không nỗ lực sẽ không kịp nữa. Cậu suy nghĩ một chút, tháng sáu năm sau nếu cậu thi không tốt nên làm cái gì bây giờ?"

Tống Kiểu Kiểu trầm mặc, sau một lúc lâu cô yên lặng lấy ra đề vừa mới nhét vào cặp, "Được rồi, cậu không cần phải nói nữa, tôi học không phải là được sao?"

Lục Kinh Tả cười một cái, "Chúng ta trước xem đề bài thi toán phát hôm nay."

"Nga, này đề vô cùng khó, đã biết M={x|-2

Lục Kinh Tả nhìn bộ dáng cô nhíu mày đọc đề, khóe miệng cong lên một chút, rõ ràng là đề rất đơn giản, nhưng lúc này bộ dáng cô như lâm vào đại địch, khóe miệng anh nhẹ nhàng giương cao một chút, dịu dàng phân tích với cô: "Căn cứ M tính N=M, nhưng N không lớn hơn M, cho nên chúng ta có thể liệt ra, khi N tương đương tập hợp khoảng không, tức a tương đương 1 lớn hơn 2a-1, có a lớn hơn 2, bởi vậy a lấy giá trị phạm vi vì a nhỏ 3, hiểu chưa?" [Vũ: chưa =.=, soarry, dở toán nên mình lướt lướt đoạn này nha các bạn]

Tống Kiểu Kiểu dùng tay nâng má, theo bản năng lại bắt đầu cắn đầu bút, "Cậu để tôi ngẫm lại."

Lục Kinh Tả nhìn bộ dáng cô cắn đầu bút, theo bản năng muốn nhắc cô không cần cắn nhưng vừa nhìn cô bộ dáng trầm tư, vừa lo lắng quấy rầy cô suy nghĩ, cho nên cũng không nói chuyện.

Đại khái qua nửa phút, Tống Kiểu Kiểu "Úc" một tiếng ngẩng đầu.

Lục Kinh Tả dịu dàng hỏi: "Hiểu rõ?"

Tống Kiểu Kiểu giây tiếp theo liền vẻ mặt đưa đám, "Không được, vẫn là nghe không hiểu."

Sau khi Lục Kinh Tả kiên nhẫn nói mấy lần, Tống Kiểu Kiểu vẫn như cũ, sau đó cô ném bút lên bàn, thanh âm mang theo khóc nức nở, "Tôi sẽ không!"

Lục Kinh Tả sửng sốt một chút, nhìn bộ dáng cô ủy khuất, anh cúi đầu, tay trắng nõn thon dài để ở khóe miệng, qua hai giây, lần này ngẩng đầu lên, trong thanh âm mang theo vài phần ý cười, "Sẽ không liền sẽ không, khóc cái gì nha?"

"Tôi nghe không hiểu......"

"Không sao, tôi nói thêm mấy lần nữa cũng có thể."

"Cậu đã nói rất nhiều lần, tôi vẫn là không hiểu a, đề khó quá a, tôi trực tiếp chép đáp án không được sao?"

"Không được."

Tống Kiểu Kiểu nặng nề thở dài một hơi, bực bội xoa nhẹ đầu, "Toán học chính là khắc tinh của tôi!"

Lục Kinh Tả ngước mắt nhìn cô một cái, "Lý không phải cũng là khắc tinh của cậu sao?"

Tống Kiểu Kiểu tức khắc không muốn nói chuyện.

Tống Kiểu Kiểu dùng tay chống đầu, vừa nghe vừa xoay bút, "Lục Kinh Tả, não của cậu lớn lên như thế nào a, tất cả đề đến chỗ cậu lại giống như vô cùng đơn giản vậy?"

Lục Kinh Tả dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên cười một cái. Nụ cười này của anh khiến đôi mắt Tống Kiểu Kiểu chói loá, người này thật là đẹp, cười làm cô một chút lực miễn dịch cũng không có. Giây tiếp theo cô thầm phỉ nhổ chính mình, thật là sắc đẹp hại người, cô chột dạ tránh đi tầm mắt.

"Toán học không khó, chỉ cần cậu nắm giữ tốt quy luật, kỳ thật tất cả đề đều giống nhau."

Tống Kiểu Kiểu nhụt chí thở dài một hơi, "Học bá đều là nói như thế, nhưng quy luật dễ dàng nắm giữ như vậy sao?"

"Cho nên mới phải từ từ học."

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay như cũ vẫn là phần ngọt ngào, thế giới cũng thiếu ta một Lục Kinh Tả.