Thời điểm thông báo vang lên bên tai, phản ứng của mọi người đương nhiên không hề giống nhau, nhưng phần lớn đều cảm thấy khá ngạc nhiên:
“Ta cho rằng tổ của Phó ca không có mấy thẻ card nhiệm vụ chứ.”
“Vẫn thắng được sao?”
“Nhất huyết phản sát là có thật a.”
Chỉ có Thẩm Tinh Thần tựa hồ đã tương đối quen với điều này, hắn thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Ninh Trạch : “Đừng kinh ngạc, đây cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, quen là được, quen là được.”
Nhiệm vụ lần này kết thúc, cũng bởi vì tương tác thú vị của Phó ảnh đế cùng Thẩm Tinh Tuế mà chuyện này lên bảng hot search, tạo nên cuộc thảo luận nhiệt liệt:
# Phó Kim Tiêu - già trẻ thông ăn #
# Chân không được tốt- Phó ảnh đế #
# Phó Kim Tiêu & Thẩm Tinh Tuế #
Thời điểm ngồi trên xe nhìn thấy được hot search, Thẩm Tinh Tuế xem qua xem lại bao nhiêu lần, nhìn thế nào cũng không thấy chán.
Phó Kim Tiêu cúi người lại hỏi: “Ngươi nhìn cái gì đó?”
Thẩm Tinh Tuế thành thật trả lời, đưa điện thoại cho hắn xem: “Xem chúng ta lên hot search.”
“Cái này không phải điều bình thường sao.” Phó Kim Tiêu lười biếng nhìn lướt qua: “Ta hỏi là ngươi vừa đọc cái gì mà ngẩn người ra như vậy”
Ngay cả lời mình nói mà cũng thất thần không quan tâm.
Đối với việc này, Phó ảnh đế có ý kiến rất lớn.
Thẩm Tinh Tuế ngớ ngẩn hỏi lại: “Ta phát ngốc sao?”
“Xin lỗi Phó lão sư.” Thẩm Tinh Tuế ngay lập tức xin lỗi, hơn nữa thanh âm càng càng ngày càng nhỏ: “Ta, vì, bởi vì……”
Phó Kim Tiêu nhướng mày: “Vì cái gì?”
Đối mặt với khuôn mặt anh tuấn không góc chết kia, Thẩm Tinh Tuế ấp úng không nói lời, sau một hồi lâu mới quay mặt đi, trả lời bằng giọng yếu ớt: “Bởi vì đây là lần đầu tiên, ta và ngài cùng nhau lên hot search.”
“……”
Bên trong xe an tĩnh trong chớp mắt.
Bởi vì hiện tại đang ở trên xe, tổ đạo diễn cũng không yêu cầu máy quay trong phân cảnh này, cho nên ngược lại trở thành khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi có trong chương trình, Thẩm Tinh Tuế mới dám đem mấy lời này nói ra khỏi miệng.
Con ngươi ngăm đen Phó Kim Tiêu càng trở nên thâm trầm, hắn nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thẩm Tinh Tuế, bèn nâng tay lên khẽ che đi nụ cười nơi khóe môi: “Tiểu đồng chí, không phải ta đã nói ngươi, chính chủ là ta còn đang ngồi cạnh ngay đây mà ngươi lại nhìn chằm chằm vào mấy ảnh vô nghĩa trên Weibo, tư tưởng giác ngộ còn phải cải thiện nhiều.”
Thẩm Tinh Tuế cho rằng hắn đang nói bản thân có ý xem nhẹ hắn, vội vàng nói: “Không phải không phải, ta cũng nhìn ngươi mà.”
Nhưng vừa quay đầu, lại đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Phó Kim Tiêu, tay chống cằm, ung dung nhìn chính mình, Thẩm Tinh Tuế bỗng dưng phản ứng lại, có chút buồn bực xấu hổ.
Phó Kim Tiêu thấy tiểu bảo bối có dấu hiệu giận thật, rốt cuộc thu liễm thái độ tản mạn, tỏ vẻ nghiêm túc: “Được rồi, không đùa ngươi nữa, đưa tay đây, ta cho ngươi cái này.”
Thẩm Tinh Tuế nghi hoặc nhìn qua.
Phó Kim Tiêu đem một bao giấy đặt vào lòng bàn tay hắn.
Thẩm Tinh Tuế chần chờ hỏi: “Đây là cái gì?”
Phó Kim Tiêu lời ít ý nhiều: “Đường.”
Thẩm Tinh Tuế mở ra, quả nhiên bên trong là mấy viên đường trắng, trong lúc còn đang nghi hoặc, liền nghe được người bên cạnh giải thích: “Bản thân sức khỏe đã không tốt rồi, lại không để ý liền có tuột huyết áp mà chạy quanh cả ngày không nói gì, đến khi xảy ra chuyện thật sẽ thế nào?”
Lúc Phó ảnh đế nghiêm khắc lên thanh âm vẫn rất ôn nhuận, không nỡ quá nặng lời.
Thẩm Tinh Tuế cầm mấy viên đường lên tay, ánh mắt lập loè, không nói nên lời: “Ta……”
Phó Kim Tiêu nói: “Nếm thử?”
Thẩm Tinh Tuế cầm lấy một viên đặt vào miệng, tư vị ngọt ngào chậm rãi lan tỏa, trực tiếp len lỏi đến tận đầu tim, hắn không tự giác cong cong mặt mày, đáy mắt thẫm đẫm tươi cười, thấp giọng nói: “Rất ngọt.”
Thẩm Tinh Thần đang ngủ phía trước chợt tỉnh, nghe được tiếng thì quay đầu lại: “Ngọt, cái gì ngọt, sườn heo chua ngọt sao?”
“……”
Phó Kim Tiêu nâng mí mắt liếc hắn một cái, lạnh nhạt: “Sườn heo chua ngọt thì không có, chỉ có bào ngư xào đường trộn giấm thôi.”
Thẩm Tinh Thần phấn chấn tinh thần: “Thật vậy chăng?”
Phó Kim Tiêu câu môi, thong thả ung dung: “Giả.”
……
Thẩm Tinh Tuế không kiềm được che môi cười trộm, nơi này cũng chỉ có Phó Kim Tiêu mới có thể khiến Thẩm Tinh Thần ăn mệt.
Xe nhanh chóng tới một địa phương mỹ thực nổi tiếng, đây là quán ăn nhất tinh xảo xa hoa bậc nhất Đào Hoa ổ, được xây dựng dựa trên kiến trúc đình đài cổ đại, dây đằng theo gió phiêu phiêu, kiến trúc cổ kính tản ra vẻ đẹp ý nhị, tiến vào còn có thể ngửi được một hương thơm thanh nhã, thập phần hợp lòng người.
Phó Kim Tiêu là tổ duy nhất thắng lợi, cho nên bọn họ có thể vào thưởng thức bữa ăn ở chỗ này.
Đạo diễn nói với những người còn lại: “Mọi người sẽ không ăn ở chỗ này.”
Mọi người nghi hoặc.
Đạo diễn thoải mái dẫn theo mọi người lên lầu, chỉ vào mấy hàng vỉa hè cách đó không xa, thản nhiên: “Những người khác sẽ ăn cơm ở nơi đó.”
???
Mọi người trừng mắt cứng lưỡi:
“Đạo diễn ngươi sẽ không làm như vậy thật chứ!”
“Vậy ngươi dẫn chúng ta đi lên làm gì?”
“Đạo diễn các ngươi khi dễ người quá đáng.”
Đạo diễn vui tươi hớn hở không chút sầu lo: “Đi lên để mọi người có thể chiêm ngưỡng một chút cảnh sắc của Đào Hoa ổ, thứ hai, cũng là cho các ngươi thưởng thức mùi hương hấp dẫn trong không khí, coi như là đã được nếm thử chút ít.”
Mọi người: “……”
Phòng phát sóng trực tiếp cười bò, khán giả nghĩ đến trường hợp này chỉ cảm thấy hài hước:
“Ha ha ha ha.”
“Còn ai có thể so với tổ tiết mục khốn nạn hơn được không.”
“Ta cười chết, nhìn vẻ mặt mấy người đó kìa.”
Mọi người không ngừng van xin năn nỉ, đạo diễn rốt cuộc rủ lòng từ bi, mở miệng nói: “Được rồi, có vẻ như hình phạt đưa ra có vẻ hơi tàn nhẫn, nếu không thì như vậy đi, mọi ngươi có thể đi dò hỏi ý kiến tổ thắng lợi, biểu diễn cho hai người bọn họ một tiết mục, nếu bọn họ cảm thấy vừa lòng, các ngươi có thể có cơ hội cùng ăn cơm với họ.”
Những người khác vừa nghe, so với quán ven đường, biểu diễn tiết mục còn không phải tùy tùy tiện tiện, mọi người đều là minh tinh, ai còn không có chút kỹ năng này, đây quả thực là bậc thang đạo diễn cấp cho mấy vị khách mời.
Vì thế từng tổ bắt đầu thay phiên lên sân khấu.
Đồ Nhã cùng Lý lão sư hợp xướng một bài hát, cô em nóng bỏng cùng tình ca, được toàn thể nhất trí khen ngợi.
An Nhiễm cùng Lý Nhứ An biểu diễn tiết mục ca vũ, tương đối giống nhau, nhưng vẫn nể tình cho qua.
Đến phiên Thẩm Tinh Thần.
Thẩm Tinh Thần nói: “Ta không có tài nghệ gì nổi bật, sẽ biểu diễn cho mọi người tiết mục lộn ngược đầu!”
“……”
Mọi người được phen cười vỡ bụng.
Thẩm Tinh Thần trong chốc lát đã lộn ngược ra sau, động tác tiêu sái nhanh nhẹn, thập phần trôi chảy nhịp nhàng, cũng đạt được tán thành.
Tất cả mọi người cơ bản đều đã biểu diễn xong xuôi, cuối cùng ngồi xuống thành vòng tròn lớn trên bàn ăn, cùng thưởng thức bữa ăn. Đến khi cơm nước đã xong, mọi người đã tương đối nhàn nhã, phân tán tách ra, người thì phong cảnh, người thì dạo quanh đi bộ khắp nơi, Lý lão sư linh quang chợt lóe, sau khi mọi người dạo quanh một hồi thì nói: “Phó ca, Tuế Tuế, hai người các ngươi xem cũng đã xem chúng ta biểu diễn sảng khoái như vậy, hiện tại cũng phải làm cái khác để đến bù?”
Đồ Nhã sau khi nghe được thì hăng hái, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, lão Phó a, ngươi cũng không thể hưởng lọi một mình như vậy được.”
Phó Kim Tiêu cùng hai người quan hệ tốt, cong cong môi, trêu chọc: “Cơm đổ đầy miệng cũng không thỏa mãn được các ngươi?”
Lý lão sư thoải mái cười to: “Cái này không chỉ là chúng ta muốn nhìn a, khán giả cũng muốn xem cơ mà!”
Mọi người tích cực hưởng ứng, cự tuyệt cũng không dễ dàng, Thẩm Tinh Tuế đang suy nghĩ bản thân nên biểu diễn tài nghệ gì, trước khi đến đây hắn không chuẩn bị, lúc này vắt hết óc suy nghĩ xem nên làm gì.
Phó Kim Tiêu nhìn thoáng qua người cạnh, thấy hắn lộ vẻ khó xử, buông đũa xuống: “Vậy được.”
Đồ Nhã mỉm cười nói: “Phó lão sư khó có lúc tích cực như vậy a, ngươi tính trình diễn tài nghệ gì?”
“Ta từng học qua chút y thuật.” Bởi vì ca vũ đều đã được biểu diễn, Phó Kim Tiêu nghĩ nghĩ, đưa ra quyết định: “Sẽ bắt mạch cho mọi người?”
Những người khác thực ngạc nhiên, đương nhiên đều gật đầu nói tốt.
Các fans lại tỏ vẻ khá khϊếp sợ, phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ:
“Phó ca còn có chiêu này!”
“Ha ha ha, không hổ là ca ca.”
“Ngươi còn có cái gì không biết nữa không.”
Tuy rằng nói là bắt mạch cho mọi người, nhưng không phải làm cho tất cả, sở dĩ nguyện ý chơi là bởi vì Lý lão sư và Đồ Nhã có quan hệ tương đối tốt với hắn, nên mới đùa giỡn một hồi.
Phó Kim Tiêu thật đúng là không phải nói ngoài miệng cho hay, hắn đặt tay lên cổ tay Đồ Nhã một lát, mở miệng: “Có chút nóng trong người, hẳn là công tác gần đây tương đối bận rộn, chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước, có thể pha trà hoa cúc uống để hạ hỏa.”
Đồ Nhã gật gật đầu.
Phó Kim Tiêu lại giúp Lý lão sư nhìn nhìn, nói ra vấn đề điểm đúng chỗ ngứa, tiểu fans nhỏ Thẩm Tinh Tuế đứng sau hắn không ngừng dùng đôi mắt lấp lánh nhìn thần tượng, có thể nói là phi thường sùng bái.
Tiếp theo đến phiên Thẩm Tinh Thần, Phó Kim Tiêu sau khi thu hồi tay lại dặn dò hai câu, Thẩm Tinh Tuế không chút do dự khen: “Quá đỉnh, Phó ca ngươi đúng là có bản lĩnh!”
Một đám người hò reo, hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Tinh Tuế không không phải người giỏi hưởng ứng hoàn cảnh, lúc mọi người vui vui vẻ vẻ nói chuyện phiếm, hắn cũng chỉ ngồi trên ghế cách đó không xa làm bộ ngắm phong cảnh, một bên trộm xem bọn họ chơi đùa.
Nhưng Phó Kim Tiêu lúc này lại đem tầm mắt hướnglại đây, thật giống như mặc kệ bất kỳ thời điểm nào, mặc kệ hoàn cảnh gì, người nam nhân này sẽ luôn luôn chú ý tới hắn, ngoéo ngoéo tay: “Tiểu Giản đồng chí cũng tới thử xem sao?”
Thẩm Tinh Tuế bị chỉ định, nội tâm có chút chờ mong: “Ta cũng có thể sao?”
Phó Kim Tiêu câu môi: “Có cái gì không thể?”
An Nhiễm đứng cách đó không xa cũng đang tính đi sang bên này, hắn vốn dĩ đã tính tốt nhân số, bởi vì bên cạnh Phó Kim Tiêu cũng không có bao nhiêu người, sau khi giúp Thẩm Tinh Thần xong bản thân đi qua là vừa vặn, đến lúc đó còn có thể lấy cơ hội ngồi gần tiếp xúc thúc đẩy tình cảm, ai biết vừa mới đi được hai bước, Phó Kim Tiêu lại chủ động gọi Thẩm Tinh Tuế.
Chân vừa nâng lên phải xấu hổ thu về, nhưng hết thảy vẫn bị Lý Nhứ An thu vào trong mắt, cười nhạo một tiếng, như là cười nhạo An Nhiễm không biết tự lượng sức mình.
Thẩm Tinh Tuế đi tới sô pha đối diện Phó Kim Tiêu: “Ta ngồi ở chỗ này sao?”
Phó Kim Tiêu lại hướng hắn vẫy tay: “Ngồi chỗ này.”
Là chỗ bên cạnh người hắn.
Nhưng những người khác lúc nãy đâu có ngồi gần vậy.
Thẩm Tinh Tuế trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng loại chuyện tốt này hắn cũng không muốn từ chối, cho nên đi về phía trước vài bước, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Khoảng cách giữa hai người được thu hẹp đến mức đáng kể, thậm chí đến mức cả hai có thể cảm thụ được độ ấm trên người đối phương, người khác đều đang nhìn, mà hai người bọn họ lại dựa vào nhau gần như vậy, thân mật đến thế……
Phó Kim Tiêu khom lưng ghé sát vào, thanh âm trầm thấp vang lên: “Duỗi tay cho ta.”
Thẩm Tinh Tuế phản ứng lại, thấp giọng đáp lời, ngoan ngoãn duỗi tay: “Đây.”
Khoảng không gian xung quanh họ an tĩnh xuống, khớp xương mảnh khảnh nổi rõ trên bàn tay Phó Kim Tiêu đáp lên cổ tay trắng nõn của Thẩm Tinh Tuế, rõ ràng thời gian nam nhân đặt lên cổ tay hắn so với người khác dài hơn rất nhiều, khiến những người xung quanh khó tránh khỏi có chút sốt ruột.
Đồ Nhã thực lo lắng: “Sẽ không có chuyện gì đi?”
Thẩm Tinh Thần miệng chó không mọc được ngà voi, như bị động kinh nói chêm vào: “Hay là có vấn đề thật.”
“……”
Mọi người một trận trầm mặc.
Phòng phát sóng trực tiếp cười thànhmột đoàn:
“Chỉ có ngươi là trâu bò a, Tiểu Thẩm.”
“Có có kiểu này nữa, trời ạ.”
“Mẹ nó, cười chết ta”
Ngay cả bản thân Thẩm Tinh Tuế cũng rất khẩn trương, muốn nói hắn nửa đời trước thật sự chưa từng nghĩ tới một ngày bản thân sẽ có cơ hội được tiếp xúc đến mức này với thần tượng, nhìn gương mặt anh tuấn mặt gần trong gang tấc, bao gồm cả độ ấm cùng khí tức đều chân thật như vậy, cho dù là trải qua bao lâu đi chăng nữa, cảm giác rung động vẫn mãi không thay đổi.
Phó Kim Tiêu nâng mắt lên, đối diện với tầm mắt của Thẩm Tinh Tuế, trong ánh mắt dường như hàm chứa thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó, nhưng nhanh chóng bị che đi bởi ý cười, câu môi: “Không có gì đáng lo ngại, ngày thường chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để thân thể quá mệt nhọc.”
Những người khác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa vặn lúc này đạo diễn bên ngoài thông báo xuống lầu tập hợp, cho nên mọi người lại sôi nổi đi ra ngoài.
Thẩm Tinh Tuế lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Phó ảnh đế lúc nhìn mình rõ ràng như vẫn còn chuyện muốn nói, điều này như để lại cái giằm trong lòng hắn, mãi không dứt ra được.
Lúc những người khác đều đã xuống lầu, hắn đi theo phía sau Phó Kim Tiêu, rốt cuộc tích đủ dũng khí: “Phó lão sư, ta…… thân thể của ta có phải có vấn đề gì hay không, ngài lúc nãy không tiện nói..?”
Phó Kim Tiêu có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.
Thẩm Tinh Tuế hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn quyết định hỏi tới cùng: “Kỳ thật không sao cả, ngài không cần câu nệ, ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu có bất kỳ vấn đề gì ngài cứ nói thẳng, ta đều chấp nhận được!”
Ý cười nơi đáy mắt Phó Kim Tiêu dần đậm lên, bước chân không nhanh không chậm, thấp giọng: “Ngươi thật sự muốn nghe.”
Thẩm Tinh Tuế càng nghiêm túc: “Ta thật sự muốn nghe.”
“Vậy được rồi.” Phó Kim Tiêu rốt cuộc dừng chân, quay lại, khom lưng ghé sát môi vào tai Thẩm Tinh Tuế: “Thực ra lúc nãy, ta không khám được ra cái gì cả.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Hắn thấy hơi khó hiểu, qua một hồi chẩn bệnh thì có thể thấy khả năng bắt mạch của Phó ca không đến mức nào, tỷ như Đồ Nhã lão sư hay mấy người khác đều khám ra được, đến lượt hắn thì lại không?
Phó Kim Tiêu giống như hiểu rõ hắn đang nghi hoặc điều gì, ảnh đế đại nhân nhẹ giọng mở miệng, thanh âm từ tính hàm chứa gợi cảm, trộn lẫn ý cười: “Bởi vì tim ngươi đập quá nhanh, bảo bối.”