Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người

Chương 50: Xét nghiệm máu?!

Đây là lần đầu tiên Giản Tinh Tuế đi vào Thẩm gia.

Trong ấn tượng của hắn, những gia đình giàu có thường sẽ thuê rất nhiều người giúp việc để chăm sóc cuộc sống sinh hoạt, nhưng Thẩm gia có vẻ không giống vậy. Đại sảnh phòng khách không hề trưng bày tranh chữ gốm sứ cổ vật, gạch lát sàn cũng không phải là đá lát cẩm thạch pha lê thường thấy ở các nhà hào môn, tất cả có thể thấy là một thính đường đơn điệu hài hòa.Tông màu chủ đạo là những màu sắc ấm áp, vách tường được trang trí bằng đồ handmade từ lông chim nhiều màu, tủ tổ ong bên cạnh được đặt vào những bình hoa nhỏ được chăm sóc cẩn thận.

Đặc biệt là mặt tường bên trái, trên đó vậy mà lại treo mấy bức họa hình thù kỳ dị vừa nhìn đã thấy buồn cười với một số giấy khen bằng chứng nhận, được trung bày trên những kệ tủ pha lê cũng là những đồ thủ công được làm bằng tay khá thô sơ, sô pha có màu vải da trắng, trên đó còn được đặt một cái đệm nhỏ bằng lông xù xù, ngay cạnh cái đệm là một khăn quàng len mới đan dở một nửa, trên bàn trà đặt hai đĩa trái cây, còn có quyển báo đang đọc dở,...

Mọi ngóc ngách trong nhà đều tràn ngập hơi thở sinh hoạt ấm cúng, khiến hắn cảm nhận được …… sự ấm áp.

Thẩm Tinh Thần ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Mẹ ta thích nhất là làm mấy đồ thủ công kiểu này, ngươi đừng cười bà.”

Giản Tinh Tuế lắc đầu: “Không đâu không đâu.”

Nơi trang viên này tuy không thuê nhiều người hầu nhưng khi vào nhà lại có một người phụ nữ trung niên đi tới, tiếp nhận áo khoác của mấy người Thẩm Minh Lãng, cung kính hỏi: “Thái thái, cậu chủ, tiên sinh vừa mới gọi điện thoại về, nói chuyến bay có khả năng sẽ phải lùi lại vì chuyện công ty, chỉ sợ hai ngày sau mới trở về.”

Từ Ân Chân nói: “Không sao dì Ngô, đã trễ thế này còn chưa ngủ, vất vả ngươi rồi.”

Dì Ngô liếc nhìn Giản Tinh Tuế một cái, nhưng lại không hề lỗ mãng hỏi thăm, chỉ nói: “Cậu chủ hôm nay trở về khẳng định là rất đói rồi, ta đã nói lại với phòng bếp chuẩn bị xong cơm canh, ngài xem còn muốn thêm gì nữa hay không để ta an bài người làm một ít.”

Từ Ân Chân mỉm cười gật đầu, quay đầu nhìn về phía Giản Tinh Tuế: “Tuế Tuế, ngươi cùng Tinh Thần lên lầu tìm phòng nghỉ ngơi rửa mặt một chút, lát nữa xuống lầu ăn cơm là được.”

Thẩm Tinh Thần vươn vươn vai: “Dạ, mệt chết ta, đi đi.”

Từ Ân Chân lại gần, nhẹ ngàng kéo tay Giản Tinh Tuế, ôn thanh: “Nếu thiếu cái gì thì phải nói ngay, biết không?”

Giản Tinh Tuế thập phần cảm động, không biết bao nhiêu lần luôn vì thiện ý của Từ Ân Chân mà động dung: “Ta không thiếu gì hết, cảm ơn ngài.”

Từ Ân Chân lúc này mới yên tâm lộ ra tươi cười.

Giản Tinh Tuế bị Thẩm Tinh Thần lôi lên cầu thang, tới rồi lầu hai mới phát hiện nơi này cũng được bày trí thập phần ấm áp. Dọc theo đường hành lang là một loạt ảnh chụp chung của Thẩm Tinh Thần và Thẩm Minh Lãng từ nhỏ đến khi trưởng thành, ở giữa sẽ trộn lẫn vài tấm ảnh của vợ chồng Thẩm gia. Những bức ảnh này giống như được treo lên theo trình tự thời gian, chỉ là sau khi đi thêm vài bước hắn liền phát hiện trung gian xuất hiện một khoảng trống khá lớn.

Giản Tinh Tuế không khỏi nghi hoặc ra tiếng.

Thẩm Tinh Thần đi bên cạnh nghe một cái liền biết hắn ở đang thắc mắc điều gì, mở miệng nói: “Ngươi thấy kỳ lạ vì khoảng thời gian này bị trống đúng không?”

Giản Tinh Tuế khẽ gật đầu.

Thẩm Tinh Thần giải thích: “Bởi vì lúc ấy nhà chúng ta xảy ra chút sự tình, đại khái lúc ta tầm ba bốn tuổi mẹ mang thai em trai của ta, nhưng sau đó ở bệnh viện đệ đệ không may đã qua đời.”

Nếu là ở thời điểm hai ba tháng còn ở trong bụng mà bất hạnh sinh non thì có lẽ điều này cũng không đến nỗi trở thành bóng ma không thể xóa nhòa đối với Từ Ân Chân. Nhưng đứa bé kia, hoài thai mười tháng, là mẹ hắn phải cực kỳ nỗ lực mới giữ được, thậm chí trong một khoảng khắc Từ Ân Chân còn được nhìn thấy dáng hình nhỏ bé kia, được chạm tay vào thân hình non nớt đó một lần.

Đáy mắt Thẩm Tinh Thần toát lên ý cười: “Ngươi biết không, có một lần ta nghe mụ mụ kể lại tiểu hài tử kia với ta và ca ca một chút cũng không giống nhau. Đứa trẻ khác sinh ra đều sẽ nhắm mắt khóc, nhưng hắn thì không. Thậm chí lúc hộ sĩ đem hắn ôm tới chỗ mụ mụ, hắn còn mở hai con mắt tròn xoe ra đó, thần kỳ không?”

Giản Tinh Tuế nói: “Nào có chuyện như vậy, trẻ con mới sinh sao có thể mở mắt?”

“Sẽ a, mẹ nói lúc ấy nàng còn đang nằm trên bàn phẫu thuật, thằng bé bỗng mở mắt ra ngó nhìn. Mẹ ta thấy vậy liền duỗi tay muốn chạm vào hắn, hắn vậy mà lại vươn tay nắm lấy ngón tay của mẹ, sau cũng phải nhờ hộ sĩ mới tách ra được.” Thẩm Tinh Thần một bên nói một bên gãi gãi đầu, đôi mắt dần tối lại, thấp giọng: “Là bởi vì biết sẽ là lần gặp cuối cùng, cho nên mới luyến tiếc sao……”

Có lẽ, chính khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi đó đã trở thành hạt giống gieo vào đầu quả tim, mọc rễ, nảy mầm, điên cuồng sinh trưởng .

Và cũng từ chính ngày đó, Từ Ân Chân luôn sống trong hối tiếc, không thể chấp nhận được chuyện này.

Thậm chí biến cố này còn trở thành đả kích nghiêm trọng khiến nàng mắc phải chứng trầm cảm sau sinh, nhưng ngay từ đầu lại không có người phát hiện ra chuyện đó. Mãi cho đến một ngày, nàng bắt đầu phủ nhận chuyện đứa bé đó đã chết nói thằng bé còn ở đây, bác sĩ chẩn đoán tinh thần nàng khả năng có vấn đề.

Thẩm Tinh Thần một bên nói một bên dẫn Giản Tinh Tuế đến phòng cho khách: “Bác sĩ nói mụ mụ ta bởi vì bi thương quá độ, không muốn đối mặt với hiện thực nên mới xuất hiện những ảo giác như vậy. Nhưng bà ấy vẫn luôn khẳng định đó không phải ảo giác, những gì bà ấy nói là thật.”

Thẩm Tinh Thần hơi ngừng một chút, thở dài một hơi: “ Nhưng người chết sao có thể sống lại được chứ, tuy rằng đôi khi ta cũng hy vọng chính mình thật sự có một đứa em trai.”

Giản Tinh Tuế tò mò: “Vì cái gì?”

“Tất nhiên là để che chở dạy bảo.” Thẩm Tinh Thần một bộ biểu tình ‘ngươi không hiểu’: “Anh trai ta mỗi ngày không có việc gì liền giáo huấn ta, Phó ca cũng thế, đã vậy bất kể là tiền, quyền hay khả năng, bản lĩnh cái gì so với ta cũng mạnh hơn. Bọn họ ấy à, lúc nào cũng lải nhải, nếu ta có một đứa em trai tất nhiên ta sẽ sẽ lải nhải lại hắn, đến lúc đó nhìn ta chẳng phải rất lợi hại hay sao!”

“……”

Giản Tinh Tuế không còn lời nào để phản bác.

Sau khi vào phòng hắn liền bắt đầu tắm rửa.

Thời điểm khoác khăn tắm đi ra, thu thập một chút không được bao lâu bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, hắn vội vàng đi mở, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy dì Ngô đứng bên ngoài.

Dì Ngô nhẹ nhàng khom lưng: “Xin chào Giản tiên sinh.”

Giản Tinh Tuế vội vàng đáp lễ: “Chào dì.”

“Đây là thái thái bảo ta đưa đến cho ngài.” Dì Ngô đem khay đồ đưa cho hắn: “Cái này là áo ngủ của cậu chủ, tuy không phải đồ mới nhưng đã được giặt ủi sạch sẽ cận thận, còn có cái này, phu nhân nói không biết ngài có bị lạ giường hay không nên chuẩn bị bịt mắt và nút bịt tai, đúng rồi, cái này là……”

Giản Tinh Tuế trực tiếp trợn mắt há mồm.

Hắn biết, cho dù được xem như bạn bè của Thẩm Tinh Thần nhưng về mặt bản chất hắn chỉ là một người lạ vô danh mà thôi. Hơn nữa, hiện tại hắn tham gia tuyển tú thất bại trong nhà cũng không có nửa điểm ưu thế, đối với danh môn quý tộc như Thẩm gia hắn thật sự chẳng là gì, nhưng bất kỳ người nào trong Thẩm gia đều không khinh thường hắn, lại còn chu đáo đến như vậy.

Giản Tinh Tuế nhận đồ, cảm kích nói: “Cảm ơn phu nhân.”

“Không cần khách khí như vậy.” Dì Ngô cười cười nói: “Ngài không chỉ là bạn tốt của cậu chủ mà phu nhân cũng rất thích ngài, ngài ở chỗ này không cần câu nệ như vậy, cần gì cứ nói với ta là được.”

Giản Tinh Tuế tất nhiên không đem lời này là thật, cười lễ phép cảm ơn dì Ngô một tiếng.

Sau khi thay đồ xong hắn mới xuống lầu, lúc đặt chân tới phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn ngào ngạt, nhìn sang thấy Từ Ân Chân đang ở trong phòng bếp với một bàn đựng đầy mì sợi, hắn vội vàng chạy tới: “Ta tới hỗ trợ.”

Từ Ân Chân ngoài ý muốn nhìn hắn: “Nhanh như vậy đã xong rồi?”

Giản Tinh Tuế cười cười nói: “Vâng ạ, ngài đang múc nước lèo sao, để ta làm cho.”

Từ Ân Chân nói: “Cái này nóng lắm đấy.”

“Không sao ạ.” Giản Tinh Tuế thuần thục tiếp nhận chén từ tay Từ Ân Chân, sau đó nhanh nhẹn dùng đũa gắp mì sợi bỏ vào bát, miệng nói: “Trước kia ta từng làm thêm trong cửa tiệm bán đồ ăn nên đã quen rồi, hơn nữa ta da dày thịt béo không sợ nóng, ngược lại là dì, cẩn thận đứng xa chút ạ, đừng để bị nước canh bắn đến người.”

Từ Ân Chân nhìn Giản Tinh Tuế, để ý đến thời điểm hắn múc nước lèo sẽ tránh đi phần váng mỡ phía trên, tò mò hỏi: “Sao vậy, sợ béo sao?”

Giản Tinh Tuế bị hỏi tới liền trả lời: “Không phải, chén này là cho dì, ta nghĩ dì cả buổi vẫn luôn ở trường quay bên kia nên chắn không cũng chưa ăn nên muốn lấy cho dì trước. Còn tránh đi váng mỡ là vì ta thấy da của dì được bảo dưỡng đặc biệt tốt, cho nên những phần như thế cũng sẽ không chạm vào. Hay là dì không thích, vậy ta... .”

Từ Ân Chân đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó nhìn Giản Tinh Tuế ngần ngại buông chén xuống liền vội vàng đè lại, nhẹ giọng nói: “Không sao hết, ngươi suy nghĩ vì ta như vậy ta rất vui.”

Giản Tinh Tuế thoáng thả lỏng, thấy Từ Ân Chân cười khanh khách nhìn mình liền lắp bắp đáp lại: “Không có gì, đây đều là việc ta nên làm.”

Nàng tốt với hắn như vậy, hắn đương nhiên cũng muốn vì nàng làm gì đó.

Giản Tinh Tuế tiếp tục chuẩn bị cơm, dì Ngô cách đó không xa muốn tới hỗ trợ lại bị Từ Ân Chân dùng ánh mắt ngăn lại. Nàng an tĩnh đứng một bên nhìn thiếu niên đứng đó làm việc, sau khi chuẩn bị xong mì lại tiếp tục hỗ trợ xếp đũa ra bàn, tìm giẻ lau nghiêm túc lau dọn mấy giọt nước lẽo lúc nãy vô tình bị bắn ra.

Từ Ân Chân cũng không phải một nữ nhân vụng về, nàng đã sớm nhìn ra Giản Tinh Tuế từ lúc bước vào nhà đã cực kỳ khẩn trương, vậy nên mới không ngăn cản hắn làm mấy việc này. Bởi đối với kiểu người như Giản Tinh Tuế, lúc này nếu không làm một chút gì đó thì mới không thể thả lỏng được.

“Mẹ! Tuế Tuế! Hai người đều đang ở đây chuẩn bị sao?” Giọng của Thẩm Tinh Thần từ cầu thang truyền đến, hắn mới tắm rửa xong tóc còn chưa thổi mà đã chạy xuống: “Hôm nay cũng quá quy cách rồi, mụ mụ cư nhiên tự mình xuống bếp nấu mì, nhà ta nếu không phải ngày đặc biệt hay có khách quý thi không được ăn món này đâu.”

Thẩm Tinh Thần nhìn Giản Tinh Tuế cười khờ: “Vẫn là người anh em có phúc khí, ta nói người nghe tuy bình thướng trù nghệ của mẹ ra chẳng ra đâu vào đâu nhưng mì trứng nàng làm thì lại ngon đến kỳ lạ, bình thường dù mơ cũng khó được thưởng thức đó!”

Từ Ân Chân trừng hắn một cái: “Ngươi cái đồ ba hoa này.”

Dì Ngô cũng đã lên lầu gọi Thẩm Minh Lãng xuống dưới.

Trên bàn cơm, Thẩm Tinh Thần có thể nói là ăn ngấu nghiến, Giản Tinh Tuế cắn một miếng rồi lại một miếng, bị độ tươi ngon của nước lèo kết hợp với sợi mì dai mềm mà kinh ngạc, vèo một cái đã ăn xong một chén. Lúc ăn xong hắn còn chưa đã thèm thầm nghĩ muốn xin thêm một chén nữa, nhưng bất giác nhìn bát lớn trước mặt thì lại ngượng ngùng, cuối cùng lại thôi.

Thẩm Minh Lãng ngồi ở phía đối diện, ngón tay khẽ đẩy gọng kính, mở miệng: “Dì Ngô.”

Dì Ngô đứng ở cách đó không xa tiến lại: “Cậu chủ?”

“Cháu ăn xong rồi, giúp cháu múc thêm một bát nữa.” Thẩm Minh Lãng đem chén đưa cho nàng, lại giống như lơ đãng nói: “Dì cũng lấy thêm cho hai đứa nó đi, giờ này chắc còn đói hơn cháu nữa đấy.”

Dì Ngô lên tiếng.

Thẩm Tinh Thần cũng lẩm bẩm: “Đúng vậy đúng vậy, cháu sắp chết đói đến nơi rồi.”

Dì Ngô giúp Thẩm Minh Lãng lấy thêm một chút, lại nhẹ giọng dò hỏi Giản Tinh Tuế: “Ngài giống như ăn xong rồi, để ta lấy thêm cho.”

Nàng chủ động hỏi chuyện khiến Giản Tinh Tuế thầm hô may mắn, lúc này mới gật gật đầu, có chút thẹn thùng cười cười: “Vâng ạ, cháu cảm ơn.”

Dì Ngô đối thiếu niên lễ phép này phi thường có hảo cảm, hơn nữa dựa theo kinh nghiệm nhiều năm nàng có thể nhìn ra Giản Tinh Tuế không phải loại chuyên dựa vào nhà quyền quý mà leo lên, vậy nên thật lòng đổi lấy nhiệt tâm, nàng nhẹ nhàng mỉm cười: “Không cần khách khí, không đủ ngài có thể lấy thêm, thái thái nấu rất nhiều.”.

Trong mắt Từ Ân Chân cũng tràn đầy mềm mại, nhẹ giọng: “Tuế Tuế, ngươi nếu thích ăn thì nhất định phải tới chơi thường xuyên nha, a di khi nào cũng có thể làm.”

Thẩm Tinh Thần hô lớn bất công: “Mẹ, thời điểm ta muốn ăn cũng không thấy người nói như vậy.”

Thẩm Minh Lãng thấp giọng: “Ăn thì tập trung ăn đi, hay là ăn xong rồi?”

Thẩm Tinh Thần rầm rì biểu đạt bất mãn.

Giản Tinh Tuế an tĩnh trải qua bữa cơm, trong lòng là hâm mộ nhàn nhạt.

Không phải là quá hoàn hảo, thời điểm ăn cơm không có quy củ cầu kì khắc nghiệt, thậm chí có thể vừa nói vừa cười nhưng lại ngập tràn hơi thở ấm áp, ngẫu nhiên có cãi nhau nhưng lại cảm nhận được thân mật, hoàn toàn tương phản với bầu không khí lúc hắn ở tại Giản gia.

Cơm nước xong xuôi, Thẩm Tinh Thần nói: “Đi với ta, ta cho ngươi xem cái này.”

Giản Tinh Tuế bị hắn lôi đi.

Từ Ân Chân ở phía sau gọi một tiếng: “ Bốn giờ hơn rồi, hai người các ngươi không được chơi quá muộn đó! Thẩm Tinh Thần tiểu tử ngươi không ngủ cũng đừng quấy rầy Tuế Tuế, hắn hiện tại còn phải giữ gìn sức khỏe đó!”

Thẩm Tinh Thần nói với lại: “Con biết rồi, con biết rồi!”

Sau khi lên lầu, Thẩm Tinh Thần mang theo Giản Tinh Tuế đi tới phòng mình. Lúc bước vào Giản Tinh Tuế ngay lập tức sững sỡ, không ngờ tới phòng này hình như... còn nhỏ hơn phòng cho khách hắn ở một chút. Thứ chiếm diện tích nhất trong căn phòng chính là hai dãy tủ lớn, bên trong được đặt la liệt những đồ quý giá, hắn nói với Giản Tinh Tuế: “Cho ngươi xem bảo bối của ta!”

Giản Tinh Tuế tò mò nhìn Thẩm Tinh Thần lấy từ trong ngăn tủ lấy ra một khoang trò chơi VR: “Nhanh lại đây, đây chính là khoang trò chơi phiên bản giới hạn, người bình thường không mua được đâu. Hồi trước ta lục tìm mua lại với giá cao còn không có người bán, vẫn là Phó ca lợi hại, sinh nhật tặng cho ta! Còn có, còn có cái này……”

Giản Tinh Tuế nghe được tên Phó Kim Tiêu ánh mắt liền khẽ nhúc nhích.

Thẩm Tinh Thần lôi kéo hắn: “Được rồi được rồi, ta mang ngươi nhìn xem công năng……”

Chờ nửa giờ sau Từ Ân Chân nhẹ nhàng bước lên kiểm tra, mở cửa liền thấy liền nhìn thấy hai người nằm dựa vào nhau ngủ từ lúc nào. Trên mặt đất bày ra ít đồ hiếm lạ Thẩm Tinh Thần bình thường cất rất kỹ, phỏng chừng lúc này không nhịn được cùng bạn tốt chia sẻ.

Từ Ân Chân nhẹ nhàng thở ra, cầm chăn đắp lên người Giản Tinh Tuế.

Thẩm Tinh Thần dang tay chân thành hình chữ X nằm trên mặt đất, Giản Tinh Tuế dáng ngủ ngoan ngoãn nép sát bên cạnh người hắn, ánh đèn lóe sáng hắt lên sườn mặt tương đồng của hai thiếu niên. Trong bất giác Từ Ân Chân thoáng hoảng hốt, thật giống như hai người kia nguyên bản nên là thế này...đáng ra phải là thế này.

……

Sáng sớm

Giản Tinh Tuế bị tiếng chuông di động của mình đánh thức.

Hắn cầm lấy nhìn xem, ngoài ý muốn phát hiện là số của vợ chồng Trương thị, hắn nghi hoặc mở ra thì nghe được giọng của Trương Hà ở đầu dây bên kia: “Alo, Tuế Tuế?”

Giản Tinh Tuế mở to đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ trả lời: “Là ta, có chuyện gì vậy?”

Thanh âm Trương thị nghe có chút khác thường: “Con, không phải con kết thúc thu hình rồi hay sao, sao con chưa trở về?”

Giản Tinh Tuế nói hẳn ra: “Ta đang ở nhà bạn, có việc gì vậy ạ?……”

Trương thị giống như rốt cuộc nhịn không nổi, giọng nức nở: “Hướng Dương, cha con, hắn bị tai nạn xe, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện rồi.”

Giản Tinh Tuế sửng sốt: “Tai nạn xe? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Trương thị vừa khóc vừa trả lời: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe cảnh sát bảo là do không tập trung lái xe mới xảy ra sự cố... Tuế Tuế, ngươi trở về nhanh lên được không, ta thật sự……”

Tuy rằng đối với vợ chồng Trương thị hắn đã không còn chút cảm tình, nhưng cho dù chuyện gì xảy ra họ vẫn là bố mẹ của hắn, hắn không thể bỏ mặc được: “Được, ta lập tức trở về, ngài nhắn cho ta địa chỉ ta lập tức qua ngay.”

Trương thị vội vàng nói: “Được được, ta chờ con.”

Sau khi cúp điện thoại Giản Tinh Tuế liền đứng dậy, lúc này mới 7 giờ sáng, tính ra hắn căn bản mới ngủ được hai tiếng, Thẩm Tinh Thần nằm bên cạnh không chút ảnh hưởng, vẫn say giấc thẳng cẳng chẳng khác gì heo.

Giản Tinh Tuế thở dài, rốt cuộc vẫn đứng dậy trở về phòng cho khách, hắn lấy từ rương hành lý một bộ quần áo rồi nhanh chóng thay vào.Thời điểm xuống lầu còn gặp được dì Ngô, vị quản gia này còn đang buồn ngủ bước ra từ trong phòng: “Giản tiên sinh? Ta nghe được lầu hai có động tĩnh liền ra xem, ngài đây là...?”

“Ngượng ngùng quá dì Ngô, nhà ta có việc nên phải về gấp.” Giản Tinh Tuế nói: “Nhờ dì lát nữa nói với mọi người một tiếng hộ con.”

Dì Ngô lúc này mới gật gật đầu.

Bên kia

Giản Tinh Tuế ngồi xe suốt một tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã tới nơi.

Trương thị vẫn luôn canh bên ngoài giường bệnh, nhìn thấy Giản Tinh Tuế thì liền khóc rống lên: “Tuế Tuế à, cha con từ phòng giải phẫu đi ra rồi, bác sĩ nói hắn bị chấn thương não tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, hiện tại không biết sẽ thế nào nữa.”

Giản Tinh Tuế an ủi nàng: “Không sao đâu, trước hết giải phẫu thành công thì tốt rồi, kế tiếp chậm rãi trị liệu cẩn thận là được.”

Trương thị vẫn đang lau nước mắt, lại nói: “Chi phí phẫu thuật đã tốn hơn mấy vạn, hơn nữa bác sĩ nói phải kiểm tra cơ thể thường xuyên. Thân thể Hướng Dương nhiều năm qua đều không tốt lắm, bệnh thận cũng đã càng nghiêm trọng, nói không chừng đến lúc đó còn phải làm phẫu thuật nữa, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ a, lấy đâu ra tiền đây chứ……”

Trong lòng Giản Tinh Tuế tuy rằng đối với đôi vợ chồng này có chút bất mãn, nhưng nhìn mẹ mình che mặt khóc đến thương tâm như vậy, rốt cuộc vẫn mềm lòng: “Tiêu tiền có thể tiêu tai cũng tốt, bệnh tình của cha bây giờ vẫn là quan trọng nhất, ngài đừng quá lo lắng. Hiện tại tiền tiết kiệm trong nhà cũng nên lấy ra dùng, mạng người so với cái gì đều quan trọng hơn.”

Nói tới đây Trương thị bỗng trầm mặc lạ thường, tiếng nức nở cũng đột ngột im bặt.

Giản Tinh Tuế bỗng có dự cảm bất hảo: “Trong nhà sẽ không…… không có tiền tiết kiệm đi?”

Trương thị vội vàng: “Không phải không phải, đương nhiên là có, chỉ là không quá nhiều. Lúc phẫu thuật đã lấy ra dùng không ít rồi, bác sĩ nói khả năng cha ngươi còn phải kiẻm tra phổi với một số chức năng nữa, sợ là sau này sẽ tốn tiêu càng nhiều, đến lúc đó……”

Giản Tinh Tuế nghi hoặc: “Ta lúc trước nghe ông chủ tiệm cắt tóc bên cạnh nói ngài và cha mấy năm nay tích cóp được không ít cơ mà, mẹ cứ lấy ra dùng trước đã, nếu thật sự không đủ con sẽ ra ngoài làm thêm, ít nhất cũng đỡ đi được một chút.”

Trương thị nghe hắn nói như vậy thì có chút chột dạ.

Nàng cùng Trương Hướng Dương chăm chỉ mấy năm nay đương nhiên là tiết kiệm được một khoản không nhỏ. Vấn đề là thời điểm An Nhiễm rời đi, bọn họ đều lo lắng đứa nhỏ này đến Giản gia sẽ phải chịu ủy khuất nên trước khi đi đã cầm phần lớn tiền tiết kiệm đưa cho hắn. Hiện tại trong tay cũng chỉ còn lại mười mấy hai mươi vạn, nhưng nếu Hướng Dương thật sự có chuyện gì, số tiền kia chỉ sợ không đủ.

“Chúng ta có thể có bao nhiêu cơ chứ, lão già kia chỉ giỏi nói bừa.” Trương thị lẩm bẩm nói, khi ngoảnh lại thì chuyển giọng tha thiết: “Tuế Tuế, nhà chúng ta cũng chỉ có một đứa con là con thôi, chỉ có con thôi.”

Giản Tinh Tuế nói: “Con sẽ cố gắng tìm công việc, thêm được chút nào thì hay chút đó.”

Trương thị vậy mà không vui: “Sao phải như thế, ngươi không phải cùng tiểu thiếu gia của Thẩm gia quan hệ rất tốt hay sao, ngươi có thể hỏi vay hắn. Còn có Phó ảnh đế, lúc ta xem chương trình thấy hắn đối với ngươi cũng không tồi, ngươi không thể mở lời với hắn một câu hay sao. Ngươi cần gì phải câu nệ thế, những người giàu có như bọn họ cũng đâu có thiếu mấy đồng bạc lẻ này, sẽ không để ý gì đâu. Ngươi cũng không hy vọng cha ngươi sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”

“……”

Trong lòng Giản Tinh Tuế bất giác cảm thấy uất nghẹn bức bối.

“Cha bị bệnh là một chuyện, gia đình bằng hữu ta giàu có lại là một chuyện khác, xin đừng liên hệ chúng với nhau.” Giản Tinh Tuế nói: “Con đi qua thăm ông ấy một lát, vấn đề này chúng ta sẽ nói sau.”

Trương thị có chút bực mình, nhưng rốt cuộc vẫn không nói thêm gì.

Giản Tinh Tuế vào phòng, lặng nhìn Trương Hướng Dương hôn mê nằm trên giường bệnh, không nén được tiếng thở dài. Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến một người luôn cẩn thận như Trương Hướng Dương có thể mất tập trung đến mức xảy ra cơ sự này.

Trương Hà đến đây từ tối đã có chút mệt mỏi, nàng nói: “Tuế Tuế, ngươi ở chỗ này canh giúp ta một hồi, ta qua bên kia nằm nghỉ chút .”

Giản Tinh Tuế đương nhiên cũng mệt, không chỉ thể xác mà tinh thần giờ đây đều rã rời, nhưng hắn vẫn gật đầu: “Dạ.”

……

Một lát sau, bên ngoài có bác sĩ tiến vào.

Bác sĩ tới kiểm tra tình hình của Trương Hướng Dương, sau khi xem xét vài hạng mục đơn giản liền nói với Giản Tinh Tuế: “Ngươi là người nhà bệnh nhân phải không?”

Giản Tinh Tuế đứng dậy: “Vâng ạ, cháu là con trai ông ấy.”

“Được rồi, là thế này, người bệnh còn thiếu một ít thủ tục nhập viện chưa hoàn thành, ngươi tốt nhất nên bổ sung hoàn chỉnh trước đã.” Bác sĩ cắm tay vào túi: “Còn bệnh thận của hắn, chúng ta cũng đã có kết quả kiểm tra. Hiện tại ngươi đi với ta một chút, ta sẽ nói kỹ càng hơn.”

Giản Tinh Tuế nhìn bác sĩ có chút lo lắng: “Kết quả không khả quan lắm ạ?”

Bác sĩ mang theo hắn vào phòng: “Cha ngươi có tiền sử nghiện thuốc lá lâu năm, thậm chí bản thân hắn trước kia cũng đã mắc một số vấn đề về thận, bước đầu phán đoán rất có khả năng hắn đã bị suy thận. Các ngươi nên chuẩn bị sẵn tâm lí, hắn hiện tại lại xảy ra tai nạn xe cộ, đối với việc trị liệu khẳng định sẽ có ảnh hưởng.”

Giản Tinh Tuế nhẹ giọng nói: “Chỉ xin ngài tận lực trị liệu, chúng ta sẽ phối hợp.”

“Ta cũng nói trước để người nhà bênh nhân chuẩn bị sẵn sàng, cũng vì này sau mà tính toán. Hiện tại, phổi của hắn đang bị suy kiệt rất nặng, nếu tình trạng này còn tiếp tục ta e có khả năng phải thay phổi mới có cơ hội sống, nhưng chuyện này luôn là một vấn đề khó giải quyết.” Bác sĩ nói: “Phương diện này các ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Giản Tinh Tuế nói: “Thay phổi?”

Hắn không nghĩ tới bệnh của Trương Hướng Dương lại nghiêm trọng đến mức độ này.

Kỳ thật trước đây hắn có để ý Trương Hướng Dương hình như không quan tâm lắm đến thân thể của chính mình, lúc nào cũng một bộ tâm sự nặng nề. Mà cứ như hắn đang phải chịu áp lực nào đó rất lớn vậy, cho nên luôn không ngừng hút thuốc để thả lỏng tinh thần, dẫn tới nông nỗi như ngày hôm nay.

Bác sĩ gật đầu, giải thích với Giản Tinh Tuế: “Ân, cái này không dễ tìm đâu, nhưng nếu ngươi là con ruột của hắn thì còn có hy vọng. Đến lúc thật sự bất đắc dĩ, ngươi có thể làm xét nghiệm máu và HLA, để xem những phương diện này có tương thích hay không.”