……
Ba ngày sau
Hôm nay là sinh nhật An Nhiễm, cũng là sinh nhật của Giản Tinh Tuế.
Buổi sáng sớm, Giản Tinh Tuế nghe chuông reo liền đi kêu Thẩm Tinh Thần rời giường, không biết từ khi nào mà chuyện này trở thành nhiệm vụ cố định của hắn, bởi vì tên Thẩm Tinh Thần này quá khó đánh thức, đồng hồ báo thức có chạy hết công suất cũng không đời nào làm được, chỉ có thể dựa vào nhân lực.
Nhưng hôm nay chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, Thẩm Tinh Thần vậy mà lại dậy sớm hơn cả hắn.
Giản Tinh Tuế khϊếp sợ: “Sao giờ này ngươi đã dậy rồi?”
“Khinh thường ai đó.” Thẩm Tinh Thần cười nhạt một tiếng: “Ta bình thường vẫn luôn tự giác như vậy?”
“……”
Cũng không biết là ai mỗi ngày đều cố sống cố chết không chịu rời giường .
Mà cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, cảm giác hai ngày này Thẩm Tinh Thần có chút không được bình thường, vào ban ngày thì biến đâu mất không thấy bóng dáng, cho dù gặp được thì luôn là một bộ tâm sự nặng nề.
Giản Tinh Tuế sợ hắn quên mất, còn đặc biệt dặn dò riêng một phen: “Chiều nay tổ tiết mục đã thông báo có sự kiện, bảo chúng ta đến hội trường đúng giờ.”
Thẩm Tinh Thần một bên mặc quần áo một bên nói: “Hình như là có nghe qua.”
Ninh Trạch trong ký túc xá là người chăm chỉ nhất, hắn không chỉ đánh răng sớm rửa mặt xong xuôi, thậm chí đã kết thúc rèn luyện buổi sáng, đi tới mở miệng: “Đúng rồi, bởi vì buổi sinh nhật kia của An Nhiễm.”
Không ngừng căn dặn mọi người phải biểu lộ cảm xúc thật thâm tình tự nhiên, tổ tiết mục thiếu chút nữa còn viết kịch bản riêng cho mỗi người để diễn, thật hết nói nổi.
Giản Tinh Tuế vào phòng vệ sinh, nói vọng ra: “Hai ngày nay vẫn thấy hội trường bên kia chuẩn bị bận rộn, hẳn là sẽ rất long trọng, đến lúc đó các ngươi tận lực tìm vị trí ngồi tốt một chút, ắt hẳn sẽ được lên hình.”
Ninh Trạch tuy rằng ít nói, nhưng tin tức lại khá linh thông: “Giản gia cho người đặt làm một cái bánh kem năm tầng, buổi sáng mới vừa vận chuyển tới, hình như là bởi vì bên chúng ta nhiều người, sợ không đủ, nên mới làm to như vậy.”
Động tác đánh răng của Giản Tinh Tuế ngừng lại một chút.
Hắn muốn cười hùa theo nhưng cố thế nào khóe miệng cũng không nâng lên nổi.
Thẩm Tinh Thần mặc quần áo xong xuôi, khịt mũi coi thường: “Ai thèm ăn cái bánh kem kia, ngọt ngấy chết đi được, nói không chừng đến lúc đó còn thừa một đống, không chỉ phí tiền lại còn lãng phí lương thực.”
Giản Tinh Tuế nghe xong nhịn không được bật cười.
Mấy người rửa mặt xong liền từ ký túc xá đi ra, không ngờ tới sẽ đυ.ng phải đám người An Nhiễm.
Trên hành lang rất nhiều học viên đều biết An Nhiễm khẳng định sẽ xuất đạo, hơn nữa gia thế trong nhà lại vững chắc, cho dù là không nịnh nọt thì cũng không ai muốn tạo ấn tượng xấu trước mặt hắn, nên ai ai cũng sôi nổi chúc mừng:
“Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ a Nhiễm Nhiễm.”
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Thọ tinh hôm nay nhìn rất soái khí đó!”
Trên mặt An Nhiễm cũng không nhịn được mà cười, hắn thẹn thùng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn mọi người, lát nữa mọi người cùng ở lại ăn bánh kem nha, đều phải tới.”
Mấy học viên đương nhiên đáp ứng, rốt cuộc xã giao ngoài mặt vẫn nên làm đủ.
Thực mau, An Nhiễm cũng đi tới trước mặt Giản Tinh Tuế, thời điểm đoàn người chuẩn bị lướt qua nhau, Giản Tinh Tuế muốn coi không thấy gì, thanh âm An Nhiễm lại vang lên: “Tuế Tuế.”
Giản Tinh Tuế dừng chân.
An Nhiễm cũng theo những người khác chào hỏi: “Tinh Thần ca, Ninh Trạch ca.”
Thẩm Tinh Thần liếc mắt bĩu môi: “Hả? Ai đây? Ra là ngươi a, thọ tinh.”
An Nhiễm nghe hắn âm dương quái khí, mặt mày thoáng biến đổi, chỉ có thể cười miễn cưỡng.
Bất quá hắn nhanh chóng nghĩ đến mục đích của mình, vì vậy đem ánh mắt đặt lại trên người Giản Tinh Tuế, hướng về mấy học viên xung quanh nói: “Lúc trước có cơ hội cùng hợp tác biểu diễn đã phiền mọi người quan tâm nhiều, sinh nhật lần này tổ chức ở đây cũng là cơ hội để ta cảm ơn, mọi người đừng khách khí. Ta còn chuẩn bị thêm quà lúc ghi hình kết thúc, mọi người phải nhận đấy.”
Giản Tinh Tuế nhìn bộ dạng An Nhiễm tươi cười đầy mặt, trong lòng bỗng sinh ra chút cảm giác mệt mỏi, không có tâm tư diễn trò lá trái lá phải cùng hắn. Đặc biệt là vào hôm nay, hắn muốn nghỉ một ngày.
Trước đó hắn bị sốt phải nằm viện, trong khoảng thời gian này tuy có điều dưỡng nhưng thỉnh thoảng vẫn ho khan đau họng, vì thế nhân cơ hội nói: “Các ngươi đi đi, ta thấy trong người không khỏe lắm, đã nói trước với đạo diễn một tiếng rồi, chiều nay ta không đến được.”
An Nhiễm hơi kinh ngạc ghé mắt nhìn qua: “Ngươi không khỏe ở đâu vậy?”
“Còn có thể không khỏe ở nơi nào chứ, cũng đâu phải là vì nhìn ngươi nên mắt mới không khỏe.” Thẩm Tinh Thần cố tình già mồm: “Không khỏe chính là không khỏe thôi.”
An Nhiễm tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Giản Tinh Tuế trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nhìn An Nhiễm nói: “Không sai biệt lắm chính là như vậy, xin lỗi.”
An Nhiễm trong lòng có điểm mất mát, hắn biết hôm nay cũng là sinh nhật Giản Tinh Tuế, nhưng Giản Tinh Tuế không mở lời hắn cũng không tiện nói mát, vạn nhất đến lúc đó mấy học viên khác lại yêu cầu hai người bọn họ cùng nhau ăn sinh nhật hắn có thể không đồng ý được hay sao, chưa nói đến hiện tại nhân khí Giản Tinh Tuế so với hắn còn cao hơn vài phần, đến lúc đó không khéo mọi thứ ban tổ chức chuẩn bị cho hắn lại thành ra đi may áo cưới cho người khác, Giản Tinh Tuế không công chiếm hết mọi nổi bật, hắn có thể tìm ai khóc, hoàn toàn là mất nhiều hơn được.
Cho nên
An Nhiễm trong lòng trái lo phải nghĩ, cảm thấy nếu Giản Tinh Tuế thật sự không tới sẽ tốt hơn, vì thế nói: “Vậy được rồi, thế Tuế Tuế phải nghỉ ngơi cẩn thận nhé.”
Giản Tinh Tuế gật gật đầu, hai người xem như buông tha lẫn nhau.
……
Chạng vạng chiều tối, phần lớn học viên đều đi tham gia yến hội sinh nhật, Giản Tinh Tuế một mình ở thư viện đọc sách.
Thư viện cách hội trường một tầng lầu, hắn ngồi cạnh cửa sổ, từ nơi này nhìn xuống khung cảnh náo nhiệt dưới kia, nơi đó đèn hoa sáng ngời rực rỡ, từng dải lụa phấp phới rũ xuống phủ lên từng chiếc đèn l*иg, thanh âm nhạc hội cùng tiếng cười đùa ồn ào náo động vọng lên, Giản Trị ở đó, nghe nói Giản Khoát cũng vậy, khung cảnh người một nhà hội ngộ thập phần cảm động, nhϊếp ảnh gia cũng nghiêm túc chụp lại cảnh tượng êm đềm vui vẻ này.
Giản Tinh Tuế chống cằm nhìn, cảm xúc xót xa từ lúc biết tin cho đến hiện tại cũng đã vơi đi phần nào, hắn mường tượng đến hình ảnh người thân thuộc ngày xưa giờ lại mỉm cười dắt tay một người khác, tiếp tục có chút đờ đẫn.
Giọng nói Tiểu Mễ bỗng vang lên: “Tuế Tuế.”
Giản Tinh Tuế giật mình, có chút ngoài ý muốn.
“Ta đến đưa ngươi di động.” Tiểu Mễ nhìn thở dài: “Chuyện hôm nay là sinh nhật ngươi ta từ chỗ đạo diễn cũng mới biết được, hắn nói ta đưa cái này tới, hôm nay ngươi có thể tự do sử dụng.”
Xem như là bồi thường.
Nhưng lời này Tiểu Mễ không nói ra miệng.
Giản Tinh Tuế nhận di động mỉm cười nói: “Cảm ơn ngươi.”
Tiểu Mễ nhìn hắn như vậy trong lòng bỗng có chút khổ sở, đều là ngày sinh nhật, có người phong quang vô hạn, có người chỉ có thể lẻ loi một mình, bọn họ rõ ràng cùng tuổi, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt lại hoàn toàn bất đồng. Nhưng bản thân hắn có thương hại bao nhiêu cũng đành bất lực.
Tiểu Mễ nói: “Vậy ta đi trước đây.”
Giản Tinh Tuế cảm ơn hắn: “Làm phiền ngươi rồi.”
Sau khi tiểu Mễ rời đi, Giản Tinh Tuế mở điện thoại di động ra, bật nguồn lên, tiếng báo tin nhắn VX “ Tinh, tinh” thay nhau vang lên, toàn bộ đều đến từ người đại diện Vương ca, toàn bộ chỉ xoay quanh một vấn đề:
“Dù sao ngươi chắc chắn không thể xuất đạo được, đừng ương bướng nữa, mau rời khỏi chương trình cho ta.”
“Một trăm vạn chúng ta đã thu thay ngươi, không hoàn trả lại được.”
“Chính ngươi ngẫm kỹ lại hậu quả đi, bằng không ta cũng không giúp được ngươi.”
Giản Tinh Tuế trầm mặc nhìn vào màn hình một hồi, một tin cũng không trả lời.
Trên thực tế trước khi tham gia 《 Tinh Quang 》 hắn đã nghĩ kỹ, An Nhiễm có quang hoàn nhân vật chính, bản thân nếu không muốn lặp lại kết cục như đời trước thì biện pháp hữu hiệu nhất là phải tránh xa An Nhiễm ra, cho nên hắn đã tính toán sau khi có tiền sẽ rời khỏi giới giải trí, sau đó đi đến một thành phố khác, hoặc là ra nước ngoài phát triển, cắt đứt mọi quan hệ với nơi này, thậm chí công ty quản lý sẽ làm gì hắn cũng không mấy để ý.
Tuy sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cũng chỉ thay đổi được quá trình, không ảnh hưởng đến kết quả.
Giản Tinh Tuế click mở phần tin nhắn, có chút bi ai phát hiện, tin nhắn chúc mừng sinh nhật chỉ có bên nhà mạng với ngân hàng gửi đến, cho dù là vợ chồng Trương thị cũng không một chút tin tức.
……
Đến mức này tâm trạng Giản Tinh Tuế cũng chỉ hơi buồn một chút mà thôi, không đến mức phải đau khổ dằn vặt. Có lẽ là do đã sớm chuẩn bị tinh thần nên việc chấp nhận cũng không quá khó khăn, tập làm quen là được rồi.
Nhìn chằm chằm di động, bỗng có người từ đâu xuất hiện chụp một phát lên vai hắn: “Đang làm gì vậy?”
Giản Tinh Tuế ngớ người, không dám tin tưởng quay đầu lại: “Tinh Thần?”
Thẩm Tinh Thần dựa vào cạnh bàn, cầm quyển sách trên bàn lên: “Cái gì đây? Truyện cổ tích Grimm? Đọc gì chứ, chán chết, đi theo ta lại đây.”
“Không phải……”
Giản Tinh Tuế không kịp phòng ngừa bị hắn lôi kéo đi ra bên ngoài, chần chờ hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy, ngươi không ở hội trường ghi hình đến đây làm gì, sao tự nhiên lại ra ngoài?”
Thẩm Tinh Thần vẫn một bộ hợp tình hợp lý: “Ta lén ra ngoài.”
Giản Tinh Tuế trầm mặc, nếu là người khác làm ra loại chuyện này hắn khả năng sẽ thấy ngạc nhiên, nhưng Thẩm Tinh Thần làm ra loại chuyện này hắn lại cảm thấy bình thường, có thể là do tiểu thiếu gia ngày thường làm việc đều có chút tùy hứng, chưa từng câu nệ mấy tiểu tiết, hắn cũng không tiện nói gì thêm .
…
Giản Tinh Tuế đi theo Thẩm Tinh Thần xuống phía dưới, thời điểm xuống lầu còn nghe được bên ngoài vang lên từng đạo thanh âm “Đùng, đoàng”.
“Chúng ta đi đâu vậy Tinh Thần.” Giản Tinh Tuế một bên đi theo hắn một bên nói: “Bên ngoài hình như mưa rồi.”
Thẩm Tinh Thần tùy tiện ậm à mấy tiếng, đến khi mang người đưa tới trước cửa phòng học mới nói: “Vào đi, ta có chuyện cần bàn với ngươi.”
Đến lúc này Giản Tinh Tuế không thể nào không phát hiện Thẩm Tinh Thần đang có chuyện giấu hắn, rốt cuộc dựa vào cách hành xử của Thẩm Tinh Thần thì mức độ tin cậy của sự việc sắp diễn ra ắt hẳn cũng không cao. Giản Tinh Tuế cảm thấy có chút bất dắc dĩ, rốt cuộc vẫn đẩy cửa bước vào.
“Kẽo kẹt”
Cửa mở.
Giản Tinh Tuế còn chưa kịp nhìn rõ bên trong, tiếng pháo giấy bỗng nổ vang bên tai “Bang bang”, vô số vụn giấy rực rỡ sắc màu bay lả tả khắp không trung, xoay tròn mấy vòng, cuối cùng đáp xuống lên người Giản Tinh Tuế.
“Chúc mừng sinh nhật!”
Phòng trong liên tục vang lên mấy thanh âm giòn dã.
Giản Tinh Tuế mở mắt ra, phát hiện Ôn Sanh Ca và Ninh Trạch đang đứng hai bên cánh cửa, Thẩm Tinh Thần đứng ở phía sau, ba người mặt cười rạng rỡ, trên tay còn cầm mấy cây pháo giấy.
“Ngươi, các ngươi……” Giản Tinh Tuế trong nhất thời không phản ứng kịp, thời điểm mở miệng nói chuyện còn lắp bắp: “Các, các ngươi đây là...?”
Thẩm Tinh Thần sờ sờ mũi: “Còn nhìn không ra sao, là tổ chức sinh nhật cho ngươi đó, là ngày hôm nay còn gì?”
Giản Tinh Tuế muốn hỏi rất nhiều chuyện, muốn hỏi làm sao bọn họ biết được, muốn hỏi sao tìm được chỗ này, cũng muốn hỏi pháo hoa ở đâu ra, thiên ngôn vạn ngữ chất chứa trong lòng, cuối cùng một câu cũng không nói được, hắn ấp úng nửa ngày, lại không tiền đồ cúi đầu lặng lẽ đỏ hốc mắt.
Thẩm Tinh Thần vội vàng: “Ai u ai u, không cần cảm ơn ca ca, ca ca chỉ là người bình thường có tấm lòng rộng lượng bao dung vô bờ bến thôi, ngươi không cần lấy thân báo đáp, ta chỉ xem ngươi là em trai thôi.”
“……”
Giản Tinh Tuế nín khóc mỉm cười.
Bản lĩnh trong chớp mắt đánh vỡ bầu không khí cũng chỉ hắn mới có?
Ninh Trạch kéo Giản Tinh Tuế đi vào bên trong: “Đây, đi nào.”
Giản Tinh Tuế đi theo bọn họ tiến về phía trước, xuyên qua một hàng lụa trang trí treo lủng lẳng thì thấy một cái bàn lớn, phía trên là đủ loại đồ ăn nóng hổi, chỉ là thoạt nhìn có chút kỳ kỳ quái quái, khoai tây xào trứng thì nát bấy, đậu hủ sốt Tứ Xuyên như bỏ cả tá rau mùi, nồi canh thập cẩm thì lóng bóng dầu, đủ loại kiểu dáng chồng chất lên nhau thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả.
Ninh Trạch nói: “Đều là ý tưởng của Tinh Thần, hắn nói hôm nay là sinh nhật ngươi, muốn đích thân tự tay xuống bếp.”
Ôn Sanh Ca phun tào: “Chỉ là quá khó ăn mà thôi.”
Thẩm Tinh Thần nghe vậy thì hơi giật mình, nhưng vẫn cứng miệng quát lên: “Ngươi nói cái gì?”
Ôn Sanh Ca câm miệng.
Kỳ thật không cần hắn nói, chỉ cần nhìn thôi cũng đoán được hương vị của mấy món kia như nào rồi, nhưng nhìn hơi nóng bốc lên từ từng đĩa đồ ăn, lòng hắn bất giác cảm thấy ấm áp.
Thẩm Tinh Thần nói: “Ngươi đừng nhìn vậy mà ghét bỏ, thử ra cũng ngon lắm.”
Giản Tinh Tuế tà tà liếc hắn: “Thì ta có nói gì đâu.”
Thẩm Tinh Thần định nói gì thêm, bỗng “cạch” một tiếng cửa lớn mở ra, Giản Tinh Tuế quay đầu lại nhìn, phát hiện cách đó không xa có một nữ nhân đang chuẩn bị bước vào. Hiện tại đã là cuối thu, người phụ nữ mặc áo len trắng bên trong, khoác ngoài một bộ áo khoác dạ dài, trước ngực có đính kim cài áo bằng đá quý tinh xảo, mái tóc đen nhánh rũ quăn đến bả vai, nàng thoạt nhìn gần 40 tuổi, toàn thân lộ ra một cỗ hơi thở ôn nhu dễ gần.
Dải lụa rực rỡ ở trên không trung phiêu diêu, khoảng cách chỉ mấy bước chân, bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều trầm mặc.
Giản Tinh Tuế cứng người tại chỗ, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, làm hắn nhất thời không biết nên phản ứng như nào mới tốt.
Thẩm Tinh Thần hô một tiếng: “Mẹ, sao giờ ngươi mới đến vậy?”
“Trời mưa, trên đường bị kẹt xe.” Từ Ân Chân nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm ôn nhu trả lời, trong tay còn xách theo không ít đồ vật: “Ta còn sợ sẽ tới muộn, cũng may vẫn kịp.”
Thẩm Tinh Thần không nghĩ tới mụ mụ sẽ tự mình đích thân tới.
Nàng hôm nay như có chuẩn bị mà đến, quần áo trang điểm cẩn thận, tóc tai hình như cũng mới làm, có cần trang trọng như vậy không!
Thẩm Tinh Thần bước nhanh xách mấy túi đồ: “Sao người mua nhiều thế này, toàn là đồ cho ta, vậy quà sinh nhật là món nào?”
“Không phải.” Từ Ân Chân nói: “Đều là quà cho Tinh Tuế.”
Thẩm Tinh Thần trừng mắt không dám tin tưởng:??
Từ Ân Chân chậm rãi bước đi đến trước mặt Giản Tinh Tuế, nàng ngẩng đầu nhìn hài tử trước mặt, Giản Tinh Tuế lúc này đứng dưới ánh đèn đưa lưng về phía ánh sáng, so với Thẩm Tinh Thần còn lùn hẳn một cái đầu, ngược lại làm nổi bật dáng vẻ nhỏ nhắn gầy yếu, khuôn mặt cũng càng non nớt. Giờ phút này khuôn mặt giống Thẩm Tinh Thần đến năm sáu phân đang mê mang vô thố nhìn mình, bộ dáng thập phần ngoan ngoãn, chọc người thương tiếc.
Từ Ân Chân mặc kệ tình huống hiện tại, cảm xúc trong lòng trước mặt hắn đều tràn hết ra: “Ngươi……”
Giản Tinh Tuế cũng không chút do dự nắm lấy bàn tay đang duỗi đến của nàng, thanh âm nhẹ nhàng: “Chào dì ạ.”
Hơi lạnh trên tay bỗng chốc được phủ ấm, Từ Ân Chân không tự giác được vô thức nắm chặt tay Giản Tinh Tuế: “Chào cháu.”
Thẩm Tinh Thần thò qua tới hỏi: “Mẹ, bánh kem con nhờ người mang tới đâu rồi?”
Cái hay không nói, toàn nói cái dở.
Từ Ân Chân hoàn hồn, nói đến cái này nàng lại có chút xấu hổ: “Cái này sao, mụ mụ vốn dĩ muốn tự mình làm bánh kem, kết quả cũng không biết thế nào lại thất bại, thử mấy lần cũng không được, bất đắc dĩ chỉ có thể kéo người khác cùng đi mua.”
Thẩm Tinh Thần nói: “Cái này có thể thành công được hay sao, thế mà người giúp việc vẫn dám để người xuống bếp.”
Một nhà bọn không ai có một chút tế bào nấu nướng nào.
Từ Ân Chân trừng mắt liếc hắn một cái.
Thẩm Tinh Thần dò hỏi: “Vậy người đi cùng ai mua vây?”
Từ Ân Chân đang muốn mở miệng, cửa bên ngoài lại lại lần nữa được đẩy ra, thân hình cao lớn của nam nhân chậm rãi xuất hiện. Nhìn trang phục thì chắc hẳn người này vừa mới từ chỗ làm việc chạy tới, áo sơ mi sọc đen phẳng phiu với quần tây giày da, cũng phải khá lâu rồi Phó Kim Tiêu mới lại lần nữa ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt mọi người, khuôn mặt anh tuấn cùng khí chất ưu nhã khiến hắn nháy mắt trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, nam nhân trong tay xách theo túi đồ, hướng về phía người trong nhà câu môi cười: “Ta đến muộn rồi sao?”
Từ Ân Chân nói: “Ta cũng chỉ vừa đến, vất vả ngươi rồi Kim Tiêu.”
“Có gì đâu chứ, dì khách khí.” Phó Kim Tiêu vừa đi vừa nói: “Vốn đã đặt làm từ trước, chỉ cần đến lấy rồi đi qua là được, ai ngờ ở trường quay lại xảy ra vấn đề, thiếu chút nữa đã muộn.”
Giản Tinh Tuế như lọt vào sương mù, nhưng có một câu hắn lại nghe rất rõ ràng—— Vốn đã đặt làm từ trước.
Điều này... là có ý gì?
Là cố tình chuẩn bị cho sinh nhật của mình hay sao?
Nhưng sao những người này lại biết được? Giản Tinh Tuế hiện tại giống như đi trên đường tự dưng có bánh rơi vào mặt, trong đầu rối tung không biết nên làm sao, một bên là cảm giác vui mừng sắp bùng nổ, một bên lại cảm thấy điều này có thể hay không chỉ là tưởng tượng của hắn.
Phó Kim Tiêu tiến lại gần, nam nhân anh tuấn cúi đầu nhìn hắn, mở miệng: “Đã lâu không gặp.”
Hai tay Giản Tinh Tuế đang duỗi thẳng không tự giác được cuộn tròn lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Đã lâu lắm không gặp, lúc trước ngài là vội đi công tác ạ?”
“Ân, có mấy hợp đồng phải giải quyết.” Phó Kim Tiêu liếc mắt một cái: “Thân thể đã khỏe lại chưa?”
Giản Tinh Tuế nói: “Đã đỡ nhiều rồi ạ.”
“Vậy sao?” Thanh âm Phó Kim Tiêu mang theo chút trêu chọc: “Chỉ sợ nếu bọn ta còn không chuẩn bị ngươi thậm chí còn không có ý định làm sinh nhật nữa kìa, như vậy chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội ước nguyện thân thể khỏe mạnh hay sao?”
Đáy mắt Giản Tinh Tuế nhiễm đầy ý cười: “Cảm ơn ngài.”
Hai người bọn họ ở đây nói chuyện rôm rả, vậy mà lại khiến người khác nhìn đến ngây ngốc.
Tên thần kinh thô Thẩm Tinh Thần thì không nói, Ninh Trạch cùng Ôn Sanh Ca không hề nghĩ Giản Tinh Tuế có thể cùng Phó lão sư nói chuyện tự nhiên như vậy, bọn họ đều sợ muốn chết. Hơn nữa thái độ của Phó ca với Giản Tinh Tuế cũng quá khác so với bọn họ.
Phó Kim Tiêu đặt bánh kem lên bàn: “Mở ra đi, xem có bị móp méo chỗ nào không.”
Ninh Trạch vội vàng tiến lên mở hộp bánh ra.
Tất cả vẫn ổn, trước mặt là một cái bánh hai tầng màu xanh dương, ở đỉnh trên cùng còn đặc biệt cắm một ngôi sao vàng kim lấp lánh, nổi bật bắt mắt.
Ninh Trạch cùng Ôn Sanh Ca hỗ trợ cắm nến, từng ngọn nến một chậm rãi sáng lên, chiếu rọi bóng hình của những người có mặt tại nơi này, hai người bọn họ đứng ở hai bên bàn cười khanh khách: “Tuế Tuế, sinh nhật vui vẻ.”
Phó Kim Tiêu đứng ở bên cạnh, gọi tên của hắn: “Giản Tinh Tuế.”
Giản Tinh Tuế xoay người.
Phó Kim Tiêu cong cong môi, hắn không biết từ đâu lấy ra một vương miện nhỏ, đây là đồ vật chỉ thọ tinh mới có thể mang, hướng Giản Tinh Tuế vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
Giản Tinh Tuế chậm rãi tiến gần, xúc cảm trong lòng dường như ngày càng nóng lên.
Phó Kim Tiêu nhìn hắn, mở miệng: “Quà sinh nhật.”
Khoảng cách gần trong gang tấc, Giản Tinh Tuế lúc này mới phát hiện vương miện này không phải làm bằng giấy, vách trong còn có chữ F được khắc nổi, rõ ràng không phải đồ bình thường. Ngay lập tức, fan trung thành - Giản Tinh Tuế - liền nhận ra đây là vật kỷ niệm chiến thắng chung cuộc trong một chương trình tổng nghệ diễn ra 7 năm trước, lúc ấy Phó Kim Tiêu đang là tuyển thủ.
Đây là vương miện của C đó!
Giản Tinh Tuế hoảng thật sự, lắp ba lắp bắp nói: “Này, cái này là……”
Phó Kim Tiêu thấp giọng: “Ngươi biết cái này.”
Giản Tinh Tuế chột dạ, nhất thời không biết nên thừa nhận hay phủ nhận thì tốt hơn.
“Đây vật kỷ niệm lúc tham gia một cuộc thi ca hát bảy năm trước.” Phó Kim Tiêu cầm vương miện trong tay thưởng thức, chậm rãi tự thuật: “Lúc ấy ta còn chưa nổi danh, fans cũng rất ít, thậm chí ban đầu tham gia quý đầu tiên thì thất bại, rất nhiều fans thoát FC, ngay cả ta cũng bắt đầu hoài nghi rốt cuộc bản thân có thể làm được hay không.”
Phó Kim Tiêu cười nhẹ một chút: “Nhưng lúc đó có một bạn fan nhỏ, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cổ vũ cho ta, câu hắn thường viết chính là ‘cho dù bị loại cũng không phải là vì không có khả năng, xin hãy tin tưởng năng lực của chính mình, tương lai nhất định sẽ là ngày mới rực rỡ’.”
Lúc ấy Giản Tinh Tuế còn nhỏ tuổi, lời nói cũng hơi ấu trĩ một chút, nhưng hắn trước nay đều không nghĩ rẳng, chính nhờ hắn thời niên thiếu tràn ngập nhiệt tình, bởi vì những lời cổ vũ đó xuất phát từ chân tâm, mới có thể trở thành nguồn động lực cổ vũ tinh thần to lớn cho Phó Kim Tiêu, cũng bởi có hắn kiên định ở bên làm bạn, mới có đại danh đỉnh đỉnh Phó ảnh đế bây giờ.
Phó Kim Tiêu đến gần hơn, thấp giọng: “Hiện tại ta đem vương miện này tặng lại cho ngươi.”
Trong lòng Giản Tinh Tuế sông cuộn biển gầm, không dám tin nhìn người trước mặt.
Ánh mắt Phó Kim Tiêu thấp thoáng ý cười, thậm chí còn mang theo nét ôn nhu dịu dàng ngay cả hắn cũng không phát hiện, thanh âm trầm thấp: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nghe được lời chúc phúc này, hốc mắt Giản Tinh Tuế không nhịn được mà đỏ hoe.
Thẩm Tinh Thần lại đây nói: “Ai nha nhanh thổi nến được chưa a, mọi người đều đang chờ ăn cơm đó!”
“……”
Bầu không khí bỗng chốc trầm mặc.
Giản Tinh Tuế vội vàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói: “Được, tới đây……”
Hắn đứng đối diện bánh kem, khóe mắt vô tình lướt đến Từ Ân Chân đang đứng nới đó, bèn hướng về phía bà cười cười, sau đó đem hai tay chắp trước ngực, nghiêm túc hứa nguyện, hy vọng những ngày tháng hạnh phúc có thể được kéo dài, hy vọng mọi người xung quanh luôn luôn khỏe mạnh, đạt thành ý nguyện.
Bầu không khí an tĩnh bao phủ căn phòng, bên ngoài là mưa to tầm tã, tiếng sấm ầm vang xé rách bầu trời, Từ Ân Chân không chớp mắt nhìn kỹ thiếu niên trước mặt, sườn mặt ngũ quan có năm sáu phần giống với Thẩm Tinh Thần, đặc biệt là thời điểm cúi đầu xuống, cặp mắt quen thuộc kia không thể nhầm lẫn được.
Từ Ân Chân nháy mắt hoảng hốt.
Thân ảnh Giản Tinh Tuế ở hiện tại dần dần chồng lên dáng hình đứa trẻ mà Từ Ân Chân thường mơ tới, khiến những hình ảnh kia bỗng chân thật đến khó tin.
Mọi người đều nói thằng bé đã chết, đều nói tinh thần nàng có vấn đề, nhưng mà mỗi lần chìm vào giấc ngủ, Từ Ân Chân luôn mơ thấy đứa bé kia, hắn thường dùng thanh âm non nớt đầy ủy khuất, khóc sướt mướt chạy lẽo đẽo sau lưng kêu “Mụ mụ mụ mụ”, thằng bé cũng không phải là đứa trẻ hay ầm ĩ, ngược lại luôn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, ở trong những giấc mơ này, chậm rãi lớn lên.
Nhưng có một điều bất hạnh chính là, trong cuộc đời đó của con trai nàng, Từ Ân Chân chỉ là một kẻ ngoài cuộc, vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa nhìn hắn.
Nhìn thằng bé tập tễnh học bước, ê a học chữ, chậm rãi cao lên, nhìn hắn khóc thút thít mà bản thân lại bất lực, nhìn hắn bị người bắt nạt lại không giúp được gì, nhìn thằng bé trốn trong góc buồn tủi còn chẳng thể an ủi, khiến trái tim bà như bị ai bóp nghẹn, đau đến không thở được. Cuối cùng, thân ảnh của đứa nhỏ trong giấc mơ của nàng ngày càng trở nên mơ hồ, nàng cũng càng thêm bất lực.
Thẩm Tinh Thần nói: “Ước xong rồi, vậy bóc quà đi, mẹ, người mau cái gì vậy?”
Từ Ân Chân hoàn hồn, lông mi khẽ run, nhanh chóng thu liễm cảm xúc, lúc này mới đi đến cái bàn ở phía sau, cầm lên mấy đồ vật đã chuẩn bị cho Giản Tinh Tuế, cười cười nói: “A di không biết ngươi thiếu cái gì, cho nên liền theo cảm giác mà mua, cũng không biết ngươi có thích hay không.”
Giản Tinh Tuế đi tới, đứng ở bên người nàng nói: “Con cảm ơn, khiến ngài tiêu pha nhiều rồi.”
Từ Ân Chân lắc đầu, chậm rãi bóc đi lớp giấy gói ngoài, đưa cho hắn xem: “Cái này là miếng lót bảo vệ đầu gối, lúc xem phát sóng trực tiếp ta có thấy mấy phần biểu diễn vũ đạo hay bị va chạm vào chỗ này nói không chừng dùng được đến, còn có cái này, cái này là thuốc bổ Canxi, ngươi đang trong độ tuổi trưởng thành, cần bổ sung dinh dưỡng mới được, ngươi quá gầy, ta còn nghe nói thời gian trước còn sinh bệnh, nhất định phải chú ý, à còn có còn có, còn có cái này, cái này ta cũng không biết ngươi có thích hay không, cái này là……”
Nàng ở đó nói một tràng dài, giọng điệu có chút ngúc ngắc, nhưng thiếu niên trước mặt vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Từ Ân Chân vụng về nói xong, ngẩng đầu lên liền đón nhận một đôi mắt ôn nhu, Giản Tinh Tuế cầm đồ lên, có chút câu nệ cùng thẹn thùng, cuối cùng vẫn gật gật đầu nói: “Thích.”
“Chí là, mấy cái này có phải quý trọng quá không?” Giản Tinh Tuế nâng niu đồ vật trong tay, ôn tồn nói: “Trước nay ta chưa từng nhận được nhiều quà như vậy ……”
Từ Ân Chân nhìn đứa trẻ trước mặt, bộ dạng thụ sủng nhược kinh làm nàng có chút đau lòng.
Rất nhiều năm tháng trước kia, nàng đều rất khó để vượt qua ngày này, bởi vì nàng luôn sống trong cảm giác hối tiếc, tự hỏi nếu thằng bé không chết thì sao, hôm nay hẳn sẽ là sinh nhật của hắn, lúc này hắn đã cao đến mức nào rồi, thích ăn gì, có giỏi nấu nướng hơn bố mẹ nó không.
Nhưng mà hôm nay, nàng lại phá lệ không thấy tịch mịch như vậy nữa, bởi vì lúc trông thấy Giản Tinh Tuế, lòng bỗng dâng lên cảm giác thỏa mãn lạ thường, giống như trái tim không hoàn chỉnh trong l*иg ngực đã được lấp đầy.
“Đùng đoàng!”
Tiếng sét lớn xé trời vang lên, Từ Ân Chân bỗng chốc có chút run rẩy.
Nàng nhìn Giản Tinh Tuế một lát, không tự giác được nhẹ nhàng duỗi tay, dò hỏi một câu: “Ta có thể ôm ngươi một cái được không?”
Giản Tinh Tuế sửng sốt, hắn không biết vì sao Từ Ân Chân lại đề nghị như vậy, nhưng cảm nhận được bản thân không có mấy kháng cự với điều này, nên đem đồ vật để sang một bên, gật gật đầu cười: “Có thể.”
Bóng dáng thiếu niên nhỏ gầy đứng dưới ánh đèn, đôi mắt ánh lên nét cười nhợt nhạt, nhìn thẳng vào mình.
Trong cơn hoảng hốt, Từ Ân Chân giống như lại lần nữa thấy được đứa trẻ kia, bóng dáng nhỏ bé đó không ngừng chạy theo cố gắng nắm lấy tay bà kêu “Mẹ, mẹ ơi”, nhưng mà vẫn không kịp, bóng tối chậm rãi nuốt chửng thân hình kia, cướp thằng bé khỏi nàng, nàng níu thế nào cũng không được, van xin bao nhiêu cũng không đủ, chỉ có thể tuyệt vọng trơ mắt mà nhìn.
Từ Ân Chân chậm rãi tiến lên, bước từng bước về hướng Giản Tinh Tuế, cảm giác mong chờ không khác gì lúc đó, mở rộng vòng tay muốn ôm đứa bé kia vào lòng, nhưng những lúc đó nàng vĩnh viễn chỉ có thể thờ thẫn ôm lấy khoảng không, mà lần này, nàng lại ngã vào một l*иg ngực ấm áp, thân mình có chút gầy yếu, nhưng lại có xúc cảm, độ ấm.
Đây là hiện thực.
Nàng thật sự chạm được vào rồi.
Hô hấp Từ Ân Chân trở nên phập phồng, nội tâm bi thương quay cuồng, nàng gắt gao ôm chặt lấy Giản Tinh Tuế, rốt cuộc không khống chế được nước mắt, có chút run rẩy mở miệng: “Con ơi……”
Giản Tinh Tuế vốn nghĩ đây chỉ là một cái ôm bình thường, nhưng lúc thân thể thật sự tiếp xúc với nhau, đặc biệt là lúc đối diện với đôi mắt bi thương kia, từ đáy lòng bỗng cảm thấy xúc động dị thường. Sau đó bên tai bỗng nghe được tiếng gọi run rẩy của Từ Ân Chân, đôi mắt Giản Tinh Tuế khẽ run, tay hắn không khống chế được mà ôm chặt hơn, cầm lòng không đậu thấp giọng lẩm bẩm một tiếng: “Mẹ……”