Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người

Chương 39: Ta cũng muốn tranh cử chức đội trưởng

Giản Tinh Tuế trở lại ký túc xá, nhìn thấy Ôn Sanh Ca đang khuân vác hành lí chuẩn bị rời đi.

Thấy Giản Tinh Tuế đã trở lại, Ôn Sanh Ca thân thiết cười nói: “Tuế Tuế, ta phải đi rồi.”

Giản Tinh Tuế ở bên ngoài vừa trải qua việc kia vốn đã khổ sở, giờ phút này lại nhìn đến bằng hữu thân thiết cũng rời đi, trong lòng càng thêm hụt hẫng.

Giản Tinh Tuế hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: “Khi nào ra ngoài cũng phải thường xuyên liên hệ.”

Ôn Sanh Ca gật gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Thẩm Tinh Thần ngồi nơi mép giường thuận miệng nói: “Sắp đến giờ rồi, đoàn kiểm tra cũng sắp chuẩn bị đi tuần, đến lúc đó muốn rời đi cũng không được đâu.”

Bầu không khí ấm áp nháy mắt vỡ nát.

Ôn Sanh Ca xách rương hành lý lên, nhìn xung quanh một vòng, nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng ta bị loại, nhưng ta thật sự hy vọng mọi người có thể đi xa hơn một chút, không cần vì ta mà đau lòng, người đại diện của ta đã giúp ta nhận mấy bộ tiểu web drama, hẳn là sẽ không tệ lắm, coi như là có công việc để làm. Hơn nữa sau này, ta hẳn sẽ tham gia một số chương trình giải trí nữa, kiểu gì cũng có thể lăn lộn được, không cần ở chỗ này mạnh mẽ giả ngây giả dại biểu diễn cho người khác xem, kỳ thật còn thoải mái hơn.”

Ôn Sanh Ca lại nhìn về phía Giản Tinh Tuế: “Thần ca thì không nói, kết quả như thế nào cũng sẽ không kém, người ta lo lắng chính là Tuế Tuế cùng Trạch ca.”

Ninh Trạch ngồi ở mép giường, trầm giọng: “Không cần lo lắng cho ta.”

“Không.” Ôn Sanh Ca lắc đầu: “Trạch ca, ngươi năm nay đã 28, trong số những người ở nơi này, ngươi là người lớn tuổi nhất, ta biết, lần tổng nghệ này cũng là nỗ lực cuối cùng của ngươi, nếu không thành công xuất đạo, ngươi sẽ giải nghệ.”

28 tuổi, ở trong đoàn tham gia thi đấu cũng không tính là trẻ.

Ninh Trạch ngày thường trầm mặc ít lời, không có quá nhiều người chú ý tới hắn, nhưng theo hiểu biết của Ôn Sanh Ca, mấy năm nay Ninh Trạch vật lộn trong giới giải trí có bao nhiêu không dễ dàng, bởi vì không tiềm quy tắc, miệng cũng không ngọt giỏi dỗ dành người ta, thực lực rõ ràng mạnh như vậy, lòng nhiệt tình với sân khấu không thể bàn cãi, cuối cùng lại không thể thành công.

Tham gia chương trình lần này, cũng coi như là canh bạc cuối cùng.

Ôn Sanh Ca nói: “Trạch ca, ngươi nhất định không được từ bỏ, ngày thường cũng nên vì chính mình tranh thủ một chút, ta nghe nói lần này trong sáu vị trí xuất đạo, có một vị trí không hoàn toàn được điều động nội bộ, là để lại cho tuyển thủ nhân khí cao, ngươi nhất định phải nỗ lực giành lấy, biết không?”

Ninh Trạch nở nụ cười, cuối cùng vẫn gật gật đầu.

Ôn Sanh Ca lại nhìn về phía Giản Tinh Tuế, thở dài một hơi: “Tuế Tuế, kỳ thật ta không biết nên nói gì với ngươi nữa.”

Giản Tinh Tuế nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy?”

“Hiện tại ngươi sẽ phải chịu đựng áp lực rất lớn, rốt cuộc đứng ở vị trí càng cao càng dễ trở thành đích ngắm cho người ta xoi mói.” Ôn Sanh Ca giải thích: “Đặc biệt là công ty của ngươi không thực sự muốn nâng ngươi lên, con đường sau này sẽ không dễ đi. Ta biết trong lòng ngươi luôn tồn tại tâm sự khó nói, gặp được chuyện gì cũng nghẹn trong lòng, đôi khi nhìn thấy bộ dạng đăm chiêu của ngươi, ta cũng không tiện hỏi nhiều. Giờ sắp đi rồi nên muốn khuyên một câu, sau này phải tự tin lên, gặp được sự tình gì cũng phải học cách thương lượng, Trạch ca cùng Thần ca đều là người có thể tin cậy, có thể nói ra với họ, biết không?”

Ôn Sanh Ca nói một hồi lâu, lòng Giản Tinh Tuế cũng dần trở nên ấm áp.

Giản Tinh Tuế cảm thấy mũi có chút nghèn nghẹn, nhẹ giọng nói: “Ta biết, ta biết rồi, ngươi cũng phải bảo trọng.”

Thẩm Tinh Thần không nhịn được chen vào: “Đừng nói như sắp chết đến nới thế chứ, có phải cả đời không còn cơ hội gặp nhau đâu đời, khi nào chương trình này kết thúc, đi ra rồi thường xuyên tụ họp là được rồi.”

Lời là nói như thế, nhưng thâm tâm mọi người đều biết rằng, sau khi rời khỏi nơi này, dù có thế nào đi chăng nữa, tình cảnh lúc gặp lại cũng sẽ khác. Những cảm xúc thăng trầm cùng nhau trải nghiệm, cả những ngày tháng vui vẻ cười đùa ở nơi này cũng đã không còn.

Cảm giác ly biệt, mỗi một phòng ký túc xá đều đang diễn ra.

Không đợi các tuyển thủ có thời gian khôi phục tinh thần, ngày hôm sau đã bắt đầu giai đoạn lựa chọn ca khúc tuyển khúc và ghép đội.

Lúc này, tất cả tuyển thủ đều đã có mặt đông đủ.

Thời điểm đứng nơi quảng trường tập hợp, ngày thường đều phải chen chúc xô đẩy nhau một hồi, bỗng nhiên lại rộng rãi hơn rất nhiều, khiến mọi người cảm thấy có chút không quen.

Nhóm lão sư đã sớm đứng nơi đó.

Phó Kim Tiêu ngày thường đều sẽ mặc đồ thể dục màu trắng, nhưng hôm nay lại thay bằng màu đen, áo khoác đen rộng thùng thình khoác lên người làm nổi bật lên khí chất trầm ổn đồng thời nhiều thêm vài phần cảm giác nho nhã, kiểu tóc so với lúc phía trước cũng trông hiền hoà hơn, phần tóc mái phía trước để xõa ra tự nhiên, đuôi tóc phía sau cũng không uốn mà để thẳng, trên mặt vẫn là gọng kính khung vàng quen thuộc, thoạt nhìn như một quý công tử thời trung cổ, cho người trước mắt cảm giác sáng ngời.

Rõ ràng có thể dựa vào mặt mà ăn cơm, nam nhân lại cố tình dựa vào thực lực, trong lòng mỗi học viên cơ hồ đều toát ra câu này.

Phó Kim Tiêu cầm lấy Mic mở miệng: “Mọi người đã đến đông đủ rồi chứ?”

Các học viên hoàn hồn, cùng kêu lên: “Đã đủ ạ!”

Phó Kim Tiêu bắt đầu lên tiếng: “Đầu tiên, chúc mừng mọi người đã thành công tiến vào giai đoạn thứ hai, nhưng đây cũng phải là chuyện đáng để thả lỏng, bởi vì những gì diễn ra tiếp theo mà các ngươi phải đối mặt, chắc chắn sẽ là những buổi huấn luyện và cuộc tuyển chọn càng thêm khốc liệt khắc nghiệt, ta hy vọng từ hôm nay trở đi, mọi người có thể ý thức được chuyện này, chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Thời điểm hắn nghiêm túc, không có người dám không nghiêm túc.

Các học viên đều bắt đầu thu hồi ít tâm tư dư thừa, nghiêm lên trả lời: “Dạ!”

Lý lão sư lúc này mới bước ra hòa hoãn không khí, mở mic nói: “Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành hoạt động tuyển chọn ca khúc cho giai đoạn hai, nhưng lần này cùng lần trước sẽ không giống nhau. Ở vòng này, chúng ta sẽ gia tăng sự cạnh tranh giữa cá nhân với cá nhân một chút, nói cách khác, lần này tuy là đoàn đấu, nhưng có khác biệt, đó là sự xuất hiện của tổ sáng tác.”

Không ít học viên sau khi nghe xong đều rất kích động.

“Tổ sáng tác là một tiểu tổ khá đặc thù, những người này sẽ không được chọn ca khúc như những tổ khác, mà ca khúc biểu diễn của họ sẽ do chính thành viên trong đó tự hoàn thành, thời gian giới hạn chuẩn bị là bảy ngày, mọi người hãy cân nhắc thật kỹ trước khi quyết định.” Lý lão sư tiếp tục nói: “Nếu bảy ngày sau không hoàn thành được, đừng quên chương trình chúng ta là phát sóng trực tiếp, hậu quả là gì mọi người sẽ tự gánh vác, không cần lấy tiền đồ bản thân ra nói giỡn, thử một lần là xong một đời.”

Khác giả phòng phát sóng trực tiếp cười:

“Lý lão sư không hổ là diễn viên hài a.”

“Thử xem liền qua đời.”

“Người chọn vào tổ này cần bao nhiêu dũng khí chứ.”

Phó Kim Tiêu tiếp nhận mic, ánh mắt quét qua một vòng, mở miệng: “Hiện tại bắt đầu, dựa theo thứ tự tái xếp hạng, bắt đầu lựa chọn tổ đội và ca khúc.”

Quy tắc này đối với các thực tập sinh xếp hạng cao không thể nghi ngờ là ưu đãi tốt nhất.

Lý Nhứ An xếp hạng nhất, hắn lựa chọn tổ sáng tác.

Thẩm Tinh Thần xếp hạng hai, hắn lựa chọn là một ca khúc chuyên vè vũ đạo hợp sở trường, hắn ở phương diện sáng tác không hề lạc quan, cho nên thực thông minh mà tránh đi, không tự làm mất mặt.

Đến phiên Giản Tinh Tuế, hắn cơ hồ không chút do dự lựa chọn tổ sáng tác.

Đồ Nhã gật gật đầu, lộ ra ý cười vừa lòng, nàng vẫn luôn cảm thấy thiên phú sáng tác của Giản Tinh Tuế rất xuất sắc, chỉ là chưa ở thời điểm phù hợp thể hiện ra, ngược lại còn bị nghi ngờ năng lực vũ đạo, hiện tại chương trình có hoạt động riêng về sáng tác, vừa vặn đúng lúc để hắn thể hiện.

Giản Tinh Tuế đứng ở trong đội ngũ tổ sáng tác.

Lý Nhứ An mỉm cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Giản Tinh Tuế nắm tay.

Điều làm hắn không nghĩ tới chính là, tổ sáng tác lại náo nhiệt như vậy, An Nhiễm xếp hạng bốn cũng không hề do dự cũng đi tới nơi này, hắn nở nụ cười ngọt ngào với mọi người: “Ta tới.”

Giản Tinh Tuế cũng cười cười.

Hắn không giống trước kia tránh né An Nhiễm như vậy nữa, qua những chuyện trải qua, hắn đã bình thản hơn rất nhiều.

Lần xếp hạng với, thứ tự của Chu Tầm không quá thấp, không có cái gì ngoài ý muốn gia nhập tổ sáng tác với An Nhiễm, còn lại hai đội viên, đều là người Giản Tinh Tuế không quen thuộc.

Sáu người tâm tư khác nhau, tổ hợp này sớm chú định là không yên ổn.

Chờ sau khi tất cả học viên để chọn tổ xong xuôi, mọi người bắt đầu di chuyển đến phòng huấn luyện chuẩn bị riêng cho đội nhóm, ngồi trên đất giới thiệu với nhau.

“Chào mọi ngươi, ta là Trương Gia Giai, sở trường của ta là ca hát.”

“Chào mọi ngươi, ta là Tả An, ngày thường ta có thể rap, am hiểu Street Dance, đôi khi cũng sáng tác ca khúc.”

Giản Tinh Tuế cũng những người khác cũng bắt đầu giới thiệu.

Lý Nhứ An ở nơi này có thứ tự xếp hạng cao nhất, hắn tất nhiên có cảm giác ưu việt hơn mọi người, mới vừa bắt đầu rõ ràng còn chưa bầu chọn đội trưởng, hắn đã bắt đầu lên tiếng chỉ huy: “Trên cơ bản mọi người đã giới thiệu qua, cũng quen thuộc lẫn nhau một chút rồi, ta sẽ vào vấn đề chính luôn. Nhóm lão sư cũng đã nói, thời hạn chỉ có bảy ngày, tương đối gấp gáp, những cái khác cũng không cần phải nói nhiều, nếu tất cả chúng ta đều lựa chọn tổ sáng tác, trong lòng khẳng định đều có dự tính rồi đúng không. Trước hết chúng ta chọn một chủ đề, sau đó cùng nhau lên ý tưởng sáng tác, mọi người nghĩ thế nào?”

Chu Tầm nói: “Ta cảm thấy nên lựa chọn đội trưởng dẫn dắt đội nhóm trước thì hơn?”

Lý Nhứ An rất tự tin: “Vậy trong số chúng ta có ai tự ứng cử làm đội trưởng không? Ta vòng trước đã từng giữ chức đội trưởng, cũng coi như là có kinh nghiệm, cảm thấy có thể dẫn dắt đội nhóm.”

An Nhiễm khẽ cười: “Ta cũng cảm thấy Nhứ An ca ca có thể.”

Nếu đổi lại là trước kia, Giản Tinh Tuế cũng sẽ tán thành.

Nhưng mới cách đây không lâu, hắn biết được bản thân hẳn là không thể xuất đạo, hơn nữa vòng hai này rất có khả năng chính là lần cuối cùng hắn có thể biểu diễn trên sân khấu, vậy ý nghĩa của việc này đã hoàn toàn bất đồng.

Trong rất nhiều ngày tháng, tất thảy những cảm xúc đè nén không thể phát tiết đều được hắn cầm bút viết lên trên giấy, hắn sáng tác qua rất nhiều rất nhiều ca khúc, nhưng những bài hát đó đều chưa một lần được xuất hiện dưới ánh sáng, chỉ có thể dần ở trên bị lãng quên trên kệ sách.

Kiếp trước, lúc An Nhiễm đang dần trở nên nổi tiếng, bước lên cao trên đỉnh nhân sinh, hắn đã hậm hực mà chết. Đời này, biết không còn cơ hội nào cho bản thân trong giới giải trí được nữa, hắn sẽ thử một lần, trên sân khấu rực sáng ở nơi này, trước mặt Phó ảnh đế, dưới cái nhìn của hàng ngàn khán giả, cho ca khúc của bản thân cơ hội được trình diễn thật oanh liệt.

Ôn Sanh Ca nói: “Có người nào muốn thay thế ta không, thoải mái giơ tay.”

Hắn muốn lần cuối cùng ở trên sân khấu biểu hiện thật tốt, hắn đã từng mắc phải rất nhiều sai lầm, nên từ giây phút này, hắn sẽ thay đổi chính bản thân mình, không làm những người ký thác hy vọng lên hắn phải thất vọng nữa.

Giản Tinh Tuế nhấc tay nói: “Ta cũng muốn tranh cử chức đội trưởng.”