Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người

Chương 30: Chân tướng năm đó

Sau khi Thẩm Minh Lãng đem câu này nói ra, đạo diễn cảm giác như trời sụp đất nứt.

Nguyên bản lần này chương trình mời được một ít nhà đầu tư cùng các lão sư đều xuất phát từ các công ty lớn, xí nghiệp lớn, thậm chí còn may mắn mời được Phó Kim Tiêu, đạo diễn cùng tổ tiết mục còn hưng phấn ba ngày ba đêm không ngủ. Nhưng cái gì tốt quá cũng không quá tốt, như hiện tại bị kẹp giữa bao nhiêu bên, muốn xuống đài cũng xuống không nổi.

Thẩm thị cùng Giản thị đều là những nhà đầu tư lớn nhất, đương nhiên Thẩm gia càng hơn một bậc, nhưng Thẩm thị trước nay không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào cho Thẩm Tinh Thần, chỉ có Giản thị là luôn việc này việc nọ. Lúc đó tổ tiết mục còn mừng thầm, chỉ cần hầu hạ một ông chủ là được, nhưng ai ngờ đâu, sự tình xảy ra ngày càng phức tạp, không hề đơn giản như họ vẫn tưởng.

Hiện tại Thẩm thị lên tiếng, ai dám nói gì.

Mà trước mặt bọn họ, còn một tổ tông nữa phải hầu hạ. Phó Kim Tiêu cho dù thân sĩ như thế nào, cũng không đại biểu hắn dễ nói chuyện, nếu thật sự đem Giản thị ,Thẩm thị và Phó Kim Tiêu đặt cùng nhau để lựa chọn, đạo diễn chỉ có thể chọn hai cái trước. Đắc tội xí nghiệp, cùng lắm thì tiết mục này không làm tiếp là xong, nhưng đắc tội Phó Kim Tiêu, phần đời còn lại trong giới giải trí cũng xem như kết thúc.

Và nếu hai trong ba bên đã lên tiếng, nên đưa ra quyết định như thế nào, đạo diễn cũng đã rõ ràng.

“Được.” Đạo diễn quyết định thoái nhượng: “Kỳ thật chúng ta cũng cảm thấy phiên bản trước đích xác có phần không ổn, nhất muộn là ngày mai, chúng ta sẽ nhanh chóng sửa chữa để đưa đến khán giả một bản cắt nối hoàn chỉnh.”

Thẩm Minh Lãng vừa lòng: “Không tồi, nói chuyện cùng người thông minh đúng là đỡ phí sức hẳn.”

Đạo diễn lại nhìn về phía Phó Kim Tiêu.

Vị ngồi trên ghế kia cũng lộ ra nụ cười vừa lòng: “Vậy vất vả đạo diễn.”

Nội tâʍ đa͙σ diễn lệ rơi đầy mặt, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui: “Hai vị thật khách khí, đây là việc chúng ta nên làm.”

……

Sau khi dập điện thoại, Thẩm Minh Lãng nhìn về phía cha mẹ đứng ở phía sau.

Từ Ân Chân nói: “Được chưa, nói rõ ràng rồi chứ?”

Thẩm Minh Lãng gật đầu nói: “Vâng, xong rồi ạ, bọn họ đã đáp ứng sẽ sửa lại phần thu hình lại lần nữa.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Từ Ân Chân rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười: “Như vậy có thể cấp cho đứa bé kia một cái công đạo.”

Thẩm phụ một bên phàn nàn: “Tên tiểu tử Tinh Thần kia, đã lớn như vậy còn gọi điện thoại cùng người nhà cáo trạng, cũng không chê mất mặt!”

Mới vào buổi chiều, Thẩm Tinh Thần đã hùng hùng hổ hổ gọi điện về máy bàn của gia đình, chẳng khác nào học sinh tiểu học mà kể lể hồi lâu, tóm gọn hai ý chính: Thứ nhất chính là bạn cùng phòng của mình vất vả cực khổ mới dành được thắng lợi trong cuộc thi, kết quả không hề được lên hình; Thứ hai cường điệu tổ tiết mục ác ý cắt nối biên tập, khi dễ tiểu đệ của mình, không thể tha thứ.

Từ Ân Chân an ủi chồng: “Mình xem kìa, con trai ở bên ngoài gặp mấy chuyện như vậy sao lại không thể nói với người trong nhà, vạn nhất Tinh Thần thật sự chịu ủy khuất ngươi có thể cao hứng sao?”

Thẩm phụ hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng không nói thêm gì.

Không thể phủ nhận gia phong Thẩm gia chính là quá bao che, ngoài miệng thì ghét bỏ đủ điều, nhưng vẫn liên hệ bên tổ tiết mục ép buộc xử lý chuyện này.

Thẩm Minh Lãng nói chuyện điện thoại xong liền ngồi xuống, dò hỏi: “Mẹ à, người hình như khá thích đứa bé Giản Tinh Tuế kia, là có duyên cớ gì hay sao sao?”

Từ Ân Chân bị hỏi chuyện, nàng hoàn hồn, sau đó nhẹ nhàng cười cười: “Nói thế nào nhỉ, có lẽ ngươi không nhận ra, nhưng đứa nhỏ với em trai ngươi, bộ dạng thật sự rất giống nhau, lúc ta nhìn hắn liền cảm thấy như đang nhìn tên tiểu tử Tinh Thần kia, rất có cảm giác thân cận.”

Thẩm Minh Lãng nhìn bộ dạng hiền từ của bà, bỗng nhiên có chút xuất thần.

Năm đó, lúc Từ Ân Chân mang thai đứa thứ ba, không phải là thời điểm tốt nhất để mang thai, khi đó sức khỏe của bà có chút suy nhược nhưng vẫn vất vả kiên trì, gắng gượng đến tận lúc sinh con. Ai lúc sinh lại bị xuất huyết nặng, mọi người loạn thành một đoàn, lại không nghĩ rằng sau khi ổn định được thai phụ phòng ấm bên kia lại truyền ra tin dữ. Đứa trẻ mà Từ phu nhân cược cả mạng để đổi lấy, sau khi sinh ra không được bao lâu tim đã ngừng đập.

Sự kiện năm đó với Thẩm gia mà nói, là cực đại đả kích.

Sau chuyện đó Từ Ân Chân mắc chứng trầm cảm hậu sản nghiêm trọng, có những lúc còn xuất hiện ảo giác bắt đầu nói mê sảng nhốt mình trong phòng không cho ai bước vào. Chờ đến khi từ trong mộng tỉnh lại, còn một mực khẳng định đứa con trai nhỏ không chết, nói đứa bé lúc nãy còn nằm trong lòng nàng, cười rất tươi.

Người Thẩm gia chỉ có thể thầm nuốt nước mắt.

Đại khái gần năm sáu năm, Từ Ân Chân mới chậm rãi đi ra từ bóng ma kia, nhưng lại giống như không thoát được. Theo thời gian hai đứa con trai dần dần lớn lên, trong nhà càng ngày càng quạnh quẽ, thậm chí Thẩm Minh Lãng đã từng nghe người giúp việc trong nhà nói thái thái thường xuyên đi vào phòng tiểu thiếu gia, ở trong đó cả buổi không đi ra ngoài.

Thậm chí có một năm, vào ngày tốt nghiệp tiểu học của Thẩm Tinh Thần, Từ Ân Chân đến trường hắn tham gia hoạt động, vừa lúc thấy được mấy học sinh từ hành lang bước ra vừa vặn gặp phải còn cùng nàng hàn huyên một hồi, sau khi biết được tuổi của mấy đứa, nàng vẫn đứng tại chỗ thật lâu chua xót mà cười: “Nguyên lai đã lớn như vậy rồi.”

Sự ra đi của đứa bé đó, là nỗi đau không thể phai nhòa trong lòng người Thẩm gia.

Thẩm Minh Lãng cũng có chút hảo cảm với Giản Tinh Tuế, chỉ là hơi nghi hoặc: “Trước đó mấy ngày ta cũng có đi qua, nghe được mấy học viên khác hình như rất có ý kiến với hắn, hình như là bởi vì hắn đã từng đã làm một số sự tình không hay ho, phẩm tính cũng có vấn đề.”

“Minh Lãng, ta không phải đã dạy ngươi sao, không nên dựa vào lời nói của thiên hạ để đánh giá một người.” Từ Ân Chân trừng mắt nhìn con trai một cái: “Theo lời nguoi nói, thế Thần Thần nhà chúng ta chẳng phải sẽ là ma đầu sao?”

Thẩm Minh Lãng câu môi cười cười, nhưng cũng thừa nhận điểm này.

Từ Ân Chân lại thở dài nói: “Nói ra thì, ta cũng không thật sự hiểu hết về đứa bé kia, chỉ là cảm thấy, một hài tử bị ủy khuất cũng chỉ có thể trộm trốn đi ở chỗ không người mà khóc, nếu hư hỏng, có thể hư hỏng được bao nhiêu?”

Nàng không phải kiểu người tốt bụng đến mức gặp ai cũng giúp như vậy.

Chỉ là nàng bất chợt nghĩ đến, nếu con trai bé bỏng của mình còn sống, cũng phải chịu đựng qua những ủy khuất đó, tim nàng lại đau đớn không thể chịu được.

……

Hôm sau

《 Tinh Quang 》 tuyên bố đăng tải lại bản cắt hoàn chỉnh.

Cư dân mạng sau khi xem xong, một bộ phận trực tiếp oanh tạc, bộ phận còn lại thì cảm khái, thậm chí chỉ kém in biểu ngữ mò đến tận official weibo của tổ tiết mục bình luận: 【 Tổ biên tập lăn ra đây ăn gạch! 】

Tuy rằng 《 Tinh Quang 》 chỉ mới bắt đầu phát sóng hai tháng ngắn ngủn, nhưng rất nhiều học viên cũng đã lọt vào tầm nhìn của công chúng, rất nhiều người nhờ vậy mà thu hoạch thêm không ít fans, thậm chí là cả Giản Tinh Tuế. Vào khoảng thời gian Hot search diễn ra, sở dĩ đại bộ phận fans trầm mặc, chủ yếu là bởi vì không chen vào nổi, mỗi lần vào bình luận là y như rằng sẽ bị fans của An Nhiễm với mấy người qua đường vui dập, mới bất đắc dĩ không thể nói thêm gì.

Nhưng cho dù đến hôm nay, oan sâu được rửa, cũng không có người nào không lễ phép mà đi khắp nơi xoát cảm giác tồn tại, chỉ ở dưới official weibo của《 Tinh Quang 》bình tĩnh viết ra một câu, lại rất nhanh mà trở thành đề tài nóng hổi, tuy chỉ là một dòng ngắn ngủi, lại thập phần lay động nhân tâm:

“Ta không khổ sở, nhưng ta không dám tưởng tượng, thời điểm hắn nhìn được phần video cắt nối biên tập kia, đã đau lòng và thất vọng biết bao nhiêu.”

Đối mặt với sự không công bằng của chương trình, Giản Tinh Tuế chỉ có thể trầm mặc nuốt xuống ủy khuất, thậm chí sự thật có được công bố ra thì đã là gì, những gì phía trước phải chịu đựng ai sẽ bồi thường lại, Vậy nếu tất cả không bị phơi bày, Giản Tinh Tuế còn phải chịu đựng điều kinh khủng nào hơn nữa, bọn họ không dám nghĩ đến, chỉ cảm thấy kinh hãi trong lòng.

Rất nhiều người đã từng công kích Giản Tinh Tuế dần biến mất, bọn họ đã từng thập phần náo nhiệt, hiện tại lại lựa chọn giả chết, một câu xin lỗi cũng không có. Thậm chí tại loại thời điểm này, còn có không ít fans của mấy tuyển thủ khác ở dưới bài đăng kêu gọi ủng hộ thần tượng, còn fans của An Nhiễm như cũ ở phía dưới khen mỹ mạo cùng tài hoa của ca ca nhà mình.

Chỉ là lần này, trường hợp đã khác, đại bộ phận dân mạng cảm thấy cực kỳ phản cảm.

Rốt cuộc cũng có người mở màn:

“Bộ An Nhiễm là vua hay hoàng tử gì đó hả?”

“Hắn xuất hiện nhiều đến mức ta thấy phiền rồi đó.”

“Hơn nữa ta phát hiện đâu có nhiều người thích An Nhiễm như thế, sao phiếu hắn cao như vậy được?”

“Lúc trước toàn thấy thổi phồng thực lực lên đến trời, nhưng nếu xem hoàn chỉnh từ đầu đến cuối, có mấy người trình độ còn hơn hắn ấy chứ.”

Hệ quả sau khi marketing quá đà, khá là đáng sợ.

Mà dần dần, cũng có nhiều hơn người bắt đầu đặt lực chú ý lên người Giản Tinh Tuế, thậm chí, trực giác nhạy bén mà phát hiện vấn đề:

“Mọi người có để ý hay không, Tinh Tuế cùng Tinh Thần lớn lên rất giống nhau.”

“Tỷ tỷ lầu trên à, tư tưởng lớn gặp nhau rồi.”

“Ha ha ha, hai người này mỗi ngày đều xưng huynh gọi đệ, không khéo lại là anh em ruột cũng nên?”

Mấy bình luận này thực ra cũng chỉ là nói cho vui, nhưng mà kẻ nói vô tình người nghe hữu ý, có một số thành phần hiển nhiên không cao hứng nổi.

Vợ chông Trương thị nặng nề đặt điện thoại xuống, không ai lên tiếng mở miệng, hai người giống như đều lâm vào trầm tư, không khí ngưng trọng đến đáng sợ.

Sau một lúc lâu

Trương Hướng Dương nhẹ giọng thở dài: “Vợ à, nếu không chúng ta liền đi tự thú đi?”

“Tự thú cái gì!” Trương Hà bỗng nhiên kích động: “Chỉ cần chúng ta không nói, căn bản sẽ không ai phát hiện!”

Trương Hướng Dương nhìn vợ điên cuồng, nội tâm lại càng bất lực.

Trước khi lấy chồng vợ ông từng làm hộ sĩ trong bệnh viện, vào ngày hạ sinh, thật quá trùng hợp, con trai bọn họ và mấy đứa trẻ của Giản gia và Thẩm gia cùng sinh vào cùng lúc. Nhưng điều đau khổ chính là, con trai người khác lại bình an sống sót, con trai bọn họ lại bất hạnh qua đời, vừa mới sinh ra không được bao lâu thì tim ngừng đập.

Điều càng làm Trương Hướng Dương cảm thấy suy sụp chính là vợ của ông không chịu chấp nhận chuyện này, bất chấp tất cả làm ra chuyện động trời không thể tha thứ kia. Vào thời điểm đó, lợi dụng hệ thống giám sát chưa phát triển được như bây giờ, đồng thời ỷ vào việc quen thuộc với bệnh viện, nàng tránh được máy theo dõi, lẻn vào phòng ấm tráo đổi hài tử. Lúc đầu đứa trẻ được ôm là của Thẩm gia, nhưng vợ ông biết sản phụ kia sau khi sinh hài tử thì thân thể suy nhược, lo lắng hài tử sau khi lớn sẽ không khỏe mạnh, lại tráo một đứa bé khác.

Nếu vậy chỉ cần đem trả lại đứa bé Thẩm gia lại trí cũ là xong chuyện, nhưng lúc ấy thần trí của Trương Hà sau khi mất con đã không còn bao nhiêu thanh tỉnh, trong cơn hoảng loạn không chú ý được điểm này mà hoảng hốt bỏ đi, đến khi Trương Hướng Dương phát hiện mọi chuyện, hết thảy đều đã chậm.

……

Trương Hướng Dương bình tĩnh nói với vợ: “A Hà, đã nhiều năm như vậy, Nhiễm Nhiễm cũng đã trở về nơi thuộc về nó, chúng ta cũng để Tinh Tuế quay về đi.”

Trương Hà sao có thể không hiểu rõ điều này, nàng chảy nước mắt tới: “Kia nếu chỉ là gia đình bình thường ta cũng không nói gì, nhưng đó lại là Thẩm gia a, bộ dạng điên cuồng năm đó của Thẩm phu nhân ngươi không phải không biết, nếu biết đầu sỏ gây tội là hai chúng ta, họ sẽ tha cho chúng ta sao?”

Nói tới đây, Trương Hướng Dương cũng do dự.

Trương Hà nói: “Ngươi nghe này, nếu chúng ta không nói, Tinh Tuế vẫn sẽ sống an ổn bình yên, nhưng nếu chúng ta nói, hai chúng ta chắc chắn sống không nổi. Ngươi phải nghĩ đến cái nhà này chứ, cùng lắm thì sau này đối xử tốt hơn với đứa bé kia, hoặc là rời khỏi địa phương này, ta tin tiểu Tuế cũng sẽ không trách chúng ta.”

Trương Hướng Dương nghe xong mấy lời này liền nhớ tới hoàn cảnh Giản Tinh Tuế đang phải chịu ở chương trình, bị ác ý biên tập, bị người người chỉ trích, rõ ràng đã phải chịu ủy khuất, cái này là “sống an ổn bình yên” sao? Hơn nữa Tinh Tuế hiện giờ cũng đã tiếp xúc với người Thẩm gia, thậm chí người trên mạng cũng bắt đầu có lời ra lời vào, đáy lòng hắn rốt cuộc vẫn cảm thấy không được. Đây có lẽ chính là vận mệnh, chuyện bọn họ đã làm sai, những điều sắp xảy tới chính là trừng phạt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Hướng Dương rốt cuộc vẫn nói: “Có lẽ chờ lần gameshow này kết thúc, chúng ta tìm cơ hội cùng đứa bé kia nói chuyện, ta cảm thấy hắn không phải kiểu người ngang ngược không hiểu lý lẽ, nếu chúng ta chủ động nhận sai, nói không chừng hắn sẽ thông cảm?”

So với tiếp tục sống mà không ngừng bất an, hắn thật sự muốn quang minh chính đại mà làm người, cho dù những ngày còn lại phải đối diện với bốn bức tường lạnh băng, hắn cũng sẽ chịu.:,,.