Hậu trường
Nhóm thực tập sinh sau khi biểu diễn xong đều nghỉ ngơi ở hậu đài.
Bởi vì còn có tiết mục cần biểu diễn cho nên bọn họ cơ bản cũng không dám ăn cơm, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn đột ngột phát sinh trên sân khấu. Lúc này sân khấu cũng đã hạ, tự nhiên đều nhanh như chớp hướng về phòng bếp mà chạy.
Thẩm Tinh Thần nói: “Sau khi công diễn kết thúc, tổ tiết mục có thể cho phép chúng ta làm một bữa tiệc chúc mừng lớn một chút không nhỉ?”
Mấy đồng đội khác sôi nổi phụ họa, hơn nữa còn gia nhập đội ngũ ảo tưởng:
“Có thể hay không có món dê nướng nguyên con.”
“Ta muốn ăn lẩu uyên ương hơn.”
“Theo ý ta thì, làm một buổi buffet là tốt nhất?”
Thẩm Tinh Thần càng nghe càng thèm, đừng nhìn hắn hiện tại một thân quần áo thiếu niên văn ôn nhã nhặn, nhưng bản chất phóng túng tùy hứng đúng là khó mà thay đổi được, dứt khoát quyết định: “Không cần nói nhiều, lúc xong xuôi ta mời mọi người đi ăn một trận.”
Những người khác đều vui tươi hớn hở mà vừa đi vừa cười.
Thẩm Tinh Thần liếc mắt nhìn người bên cạnh: “Ngươi thì sao? Lúc ra ngoài muốn ăn gì?”
“Ta á.” Giản Tinh Tuế nghĩ nghĩ, cười nói: “Cái gì ta cũng ăn được.”
Thẩm Tinh Thần xuy một tiếng: “Chỉ có chút tiền đồ.”
Giản Tinh Tuế không phải không có gì muốn ăn, nhưng lấy khả năng tài chính lúc này mà nói, sẽ tương đối khó để thực hiện, liền dứt khoát không nghĩ tới sẽ tốt hơn.
Thời điểm đoàn người đi vào nhà ăn, nơi này quả nhiên có không ít món ngon, cũng có mấy đội ngũ đang xếp hàng đứng đó.
Thẩm Tinh Thần vẫy vẫy tay: “Ninh Trạch.”
Ninh Trạch lúc này cũng đã biểu diễn xong liền đi tới.
“Ngươi thế nào?” Thẩm Tinh Thần lấy mấy cái bánh mì: “Có được không?”
Ninh Trạch trong ký túc xá bọn họ là một người tương đối trầm mặc ít lời, nhưng kỳ thật rất có thực lực. Lần này hắn ở tổ khác, vẫn luôn khắc khổ luyện tập, rất nhiều thời điểm thường thức xuyên đêm đến rạng sáng mới chịu dừng lại. Hơn nữa, bản lĩnh vũ đạo của hắn cũng rất xuất sắc, hoàn toàn không cần phải vất vả như thế, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ dám lơ là.
Tuy rằng đã nỗ lực đến thế để hoàn thành màn trình diễn, rõ ràng ở trong đội ngũ thể hiện cũng rất rực rỡ chói sáng, nhưng xui xẻo cho hắn, đồng đội lần này hợp tác lại là Lý Nhứ An.
Nguyên một tràng diễn, khả năng của Ninh Trạch đều bị áp chế đến gắt gao, cơ hồ có thể nói là bị cướp sạch hết đất diễn, đương nhiên, không phải Ninh Trạch không ưu tú, mà điểm làm cho tâm can đau đớn chính là, camera chỉ chăm chăm quay vào Lý Nhứ An, thậm chí khi lão sư điểm danh nhận xét vũ đạo, cũng chỉ để ý mỗi mình Lý Nhứ An, cuối cùng nỗ lực của Ninh Trạch đều có phần uổng phí.
Ninh Trạch mở miệng nói: “Cũng được.”
Giản Tinh Tuế có chút lo lắng, còn chủ động cổ vũ hắn: “Không sao cả, ta tin tưởng thực lực của ngươi, sân khấu sau A Trạch khẳng định có thể thành công rực rỡ!”
Đáy mắt Ninh Trạch xẹt qua ý cười, hắn gật đầu: “Lần này cũng bởi vì ta còn chưa thể hiện thật sự xuất sắc, tiết mục tiếp theo ta sẽ càng nỗ lực hơn.”
Người muốn từ nơi này xuất đạo, khát vọng đối với sân khấu, không ai là không mạnh mẽ quyết tâm.
Thẩm Tinh Thần cầm lấy khay đựng bên cạnh đưa cho Giản Tinh Tuế: “Ăn nhanh đi kìa, ăn xong chúng ta còn phải đi về đấy, còn có phần cuối chương trình đang chờ đó.”
Giản Tinh Tuế nói: “Ừ.”
Bọn họ đều đã bận rộn cả đêm, bụng đều đói tới sôi sùng sục.
Tuy rằng ở hậu đài ăn cơm, nhưng những người khác lại không thể nghỉ ngơi, bọn họ kiên trì đến lúc này còn đói bụng, huống chi là các lão sư với nhân viên quay phim.
Giản Tinh Tuế nhớ tới Phó Kim Tiêu, người khác hắn không rõ lắm, nhưng với kinh nghiệm truy tinh nhiều năm, hắn nhớ chắc chắn, ảnh đế đại nhân rất không biết yêu quý thân thể mình. Hồi còn trẻ vì để thu âm ca khúc, lăn qua lăn lại trong phòng điều âm, vất vả cũng không chịu nghỉ ngơi, thậm chí mệt muốn chết rồi còn cố hát, sau đó liền để lại di chứng. Tuy rằng không nghiêm trọng tới mức không thể ca hát, nhưng cũng gây cho Phó Kim Tiêu khá nhiều bất tiện.
Hắn không thể nói chuyện trong thời gian dài, nếu không cổ họng sẽ rất đau.
Đây đều là sự tình rất ít người biết, mấy năm sau theo phận nước đẩy thì thuyền lên, cũng có rất ít trường hợp yêu cầu nói chuyện nhiều đến mức như vậy, bất quá hôm nay rõ ràng là ngoại lệ.
Giản Tinh Tuế nói: “Tinh Thần, bá mẫu cũng ngồi rất lâu ở thính phòng rồi, ngươi đi đưa cho bá mẫu chút đồ ăn đi.”
“Ác, cũng đúng.” Thẩm Tinh Thần nhìn thời gian: “Thời gian nghỉ ngơi cũng trôi qua được một nửa, chúng ta đi nhanh thôi, thuận tiện đưa cho mấy người ở hậu trường ít đồ ăn.”
Thẩm Tinh Thần nghĩ chút lại nói: “Mẹ ta khẳng định sẽ tìm Phó ca hỏi xem ta có gây rối hay không, chờ xem, một hồi ta qua đó, nói không chừng liền nghe cằn nhằn một hồi, đúng là thảm, không biết Phó ca có nói gì không, hay là ta lấy thêm vài thứ hối lộ hắn một chút.”
Tâm Giản Tinh Tuế khẽ động, hắn tự nhiên nói: “Vậy mang đồ ăn qua luôn cũng được, nhóm lão sư khẳng định cũng chưa ăn.”
Thẩm Tinh Thần cảm thấy chủ ý này không tồi: “Lấy bánh mì gì đó là được, may ghê, vẫn là tiểu tử ngươi đầu óc nhanh nhẹn.”
Giản Tinh Tuế nhấp môi cười cười.
Vẫn đang trong thời gian ăn trưa, đoàn người bọn họ đi qua, quả nhiên nhìn thấy nhóm đạo sư đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi .
Thẩm Tinh Thần xách đồ vật lại gần, nhìn Phó Kim Tiêu đang tựa trên ghế dài nhắm mắt dưỡng thần, nhanh chóng bước vội: “Phó ca, ngươi có mệt lắm không?.”
Phó Kim Tiêu trợn mắt, nhàn nhạt quét hắn một vòng: “Có việc?”
“Ta có thể có chuyện gì.” Hắn đem mấy đồ vật để lên bàn: “Ta cố ý chọn riêng đưa cho Phó ca đó, nếu không quan tâm ta làm vậy làm gì.”
Phó Kim Tiêu nhướng mày, lạnh lạnh mở miệng: “Chứ không phải lo lắng mẹ của ngươi ngồi cả buổi mệt mỏi?”
Thẩm Tinh Thần tâm tư bị chọc thủng, ngượng ngùng cười cười, hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi mẫu thân đại nhân.
Phó Kim Tiêu cũng mặc kệ hắn, mở túi ra, vốn dĩ chỉ cho rằng một chút đồ ăn, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một thứ khác nằm ở phía dưới, đó là viên ngậm nhuận họng. Hắn từ trước đến nay vốn không thích đồ ngọt, cũng rất ít khi ăn mấy món nguyên vị đường thế này. Nhưng đã lâu chưa trải qua lại cảm giác đau đớn nơi yết hầu, đang nghĩ tới đêm nay làm một chén tuyết lê đường phèn, uống mấy ngụm chắc là sẽ ổn hơn, không nghĩ tới thật sự lại có người tinh tế tỉ mỉ đến mức đem đồ đưa tới thế này.
……
Phó Kim Tiêu đôi mắt chuyển động, hắn không tin đầu óc của Thẩm Tinh Thần có thể sinh ra được mấy cái ý này: “Từ đâu ra đây?”
Thẩm Tinh Thần lẩm bẩm: “Chính là ta a, còn có thể là ai chứ.”
Phó Kim Tiêu cũng không thúc giục, chỉ là thong thả ung dung buông túi xuống, ảnh đế đại nhân khẽ cười một tiếng: “Trước đó không lâu bá mẫu còn nói đúng là thật đáng tiếc hai nhà chúng ta không thể kết thông gia, cũng là do ngươi trước nay tính tình vốn vô tâm, không đặt trong lòng. Nhưng xem ra mấy lời này cũng không phải hoàn toàn là sự thật, vậy để ta đi nói lại với bá mẫu ……”
Thẩm Tinh Thần quả nhiên bị dọa đến: “Ca, ta sai rồi, sai rồi, ta nói thật, không phải ta chuẩn bị!”
Phó Kim Tiêu chậm rãi nhìn hắn.
“Sao ta có thể nghĩ được mấy cái phức tạp này chứ.” Thẩm Tinh Thần chỉ chỉ đang cùng Đồ Nhã nhẹ giọng nói chuyện cách đó không xa: “Hắn đi tìm riêng nhân viên công tác để hỏi, bảo ta đặt trong túi đưa cho ngươi.”
Phó Kim Tiêu theo phương hướng hắn chỉ đưa mắt nhìn qua.
Bên kia Giản Tinh Tuế cũng cầm chút đồ ăn, đi cùng đồng đội đưa mấy cái túi cho Đồ Nhã lão sư. Lúc này bọn họ nói chuyện cũng thật vui vẻ, Đồ Nhã vẫn luôn có hảo cảm với Giản Tinh Tuế, thậm chí đôi khi còn che môi cười cười.
Giản Tinh Tuế, lại là hắn.
Giọng nói mình không thoải mái kỳ thật là việc có rất ít người biết, đứng mũi chịu sào luôn là người đại diện, ngay cả trợ lý mới tới cũng không rõ ràng lắm. Nếu nhắc lại thì, có khả năng rõ ràng chuyện này chỉ có một bộ phận fans của nhiều năm trước, nhưng mấy người kia lúc đó tuổi cực kỳ nhỏ, đến hiện tại càng không nhất định vẫn còn là fans, hắn nhiều năm ở giới trí quen thuộc với cảnh kẻ đến người đi, cũng không quá tin tưởng cái gì gọi là lâu dài.
Như vậy…… Đứa bé kia rốt cuộc làm sao mà biết được?
Là có mục đích mới tiếp cận mình, có mục đích mới làm như vậy sao?
Nhưng bất chợt nhớ tới bộ dáng kiên quyết bảo vệ mình trước mấy người qua đường, nhớ tới hình ảnh tiểu hài tử lẳng lặng đứng ở bãi đỗ xe nhặt mấy cái đèn bài bị người khác bỏ quên, ý niệm như vậy lại chậm rãi biến mất.
Có lẽ, chính là fans của hắn……
Hồi tưởng lại, hắn nhớ tới đã từng có một người, cũng là người duy nhất mà hắn nhớ rất rõ, từ khi hắn ở giới giải trí chỉ là một tiểu tốt vô danh, đứa bé đó vẫn luôn ở trên Weibo không ngừng cổ vũ, trước kia Weibo hắn phát đi cả nửa ngày đều không có người nào đáp lại, chỉ có tiểu fans kia vẫn ủng hộ hắn, vẫn luôn đi theo hắn, tuy rằng chỉ là ghi đi ghi lại mấy lời cổ vũ quen thuộc, nhưng cũng vụng về đến mức đáng yêu.
Nghĩ đến đây, đáy lòng lạnh băng của Phó ảnh đế liền mềm đi vài phần, hắn mở miệng dò hỏi: “Vậy sao hắn không tự mình đến đưa cho ta?”
Lời này vậy mà lại đánh thức Thẩm Tinh Thần, hắn dùng đầu óc thẳng nam nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Ta cũng không biết a, chắc là thấy ta mang đồ đến cho ngươi rồi, nên thuận tay đưa ta bỏ vào một thể?”
Phó Kim Tiêu mở miệng: “Vậy sao hắn cũng tới đưa đồ, nhưng không cùng ngươi đi sang đây?”
“Hắn qua làm gì chứ, hắn cũng phải đưa đồ cho Đồ Nhã lão sư nữa mà, hơn nữa cũng chỉ là đưa cơm, một người làm là được rồi, cần gì phải nhiều người thế.” Thẩm Tinh Thần tùy tiện nói.
“Phải không?”
Phó Kim Tiêu nhìn về phía hai người cách đó không xa trò chuyện đến thật vui vẻ, nguy hiểm mà híp híp mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nụ cười kia hơi hơi lạnh: “Vậy sao thời điểm hắn qua đó đưa đồ cho Đồ Nhã lại không chê nhiều người?”
Thẩm Tinh Thần nghi hoặc mà suy nghĩ một chút, tiếc là tư duy có hạn, hơn nữa khi nói chuyện cũng không hề trải qua sự vận động của đại não, liền thốt lên: “Hẳn là thích Đồ Nhã lão sư đi, cũng có thể là fans của chị ấy? Cái này không rất bình thường hay sao, rốt cuộc Đồ Nhã lão sư lớn lên đẹp như vậy, hắc, cái này ngươi vẫn nên chịu thua đi, xét đến mị lực gợi cảm ai có thể so với Nhã Nhã tỷ, đừng ghen ghét, dù sao ngươi cũng đâu phải là nữ.”
Ngươi đánh rắm à.
Phó Kim Tiêu ngẩng đầu nhìn thiếu niên cách đó không xa, thầm nghĩ: “Hắn rõ ràng là fans của ta.”