Lúc tổ A cùng những người khác lục tục quay lại, Giản Tinh Tuế liền tỉnh giấc, quay về ký túc xá đi kêu người.
Thẩm Tinh Thần ngủ không chỉ hai tiếng, hắn ngó nhìn đồng hồ, sau đó liếc mắt nhìn Giản Tinh Tuế một cái: “Đồng hồ báo thức sao lại không vang.”
“Bọn họ cũng vừa mới đi, sẽ tới kịp.” Giản Tinh Tuế lấy nước đưa cho hắn: “Ngươi luyện tập cả một ngày, không ngủ thêm một lát, muốn ngất ở chỗ thi đấu luôn sao?”
Thẩm Tinh Thần vừa uống nước vừa nhìn hắn, có chút ngạc nhiên nói: “Ngươi vận khí tốt vậy, bọn họ vừa đi ngươi liền tỉnh.”
Giản Tinh Tuế cười cười, không nói gì.
Thẩm Tinh Thần liên tục uống mấy ngụm nước lớn, bỗng động tác hắn ngừng lại, như là đột nhiên nhận ra điều gì đó, tay cầm cốc chậm rãi buông xuống, con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm Giản Tinh Tuế, dò hỏi: “Ngươi không ngủ?”
Giản Tinh Tuế vội vàng nói: “Ta ngủ mà, vừa mới dậy đó.”
Thẩm Tinh Thần không tin: “Vậy sao giường đệm ngươi vẫn chỉnh tề.”
“Ta ở chỗ phòng huấn luyện tập thêm một chút.” Giản Tinh Tuế nhìn đồng hồ trên tường một chút: “Hiện tại 5 giờ hơn, ngươi mau đi huấn luyện đi, ta ngủ một chút.”
Thẩm Tinh Thần nhận ra giờ này chắc cũng phải có vài người chuẩn bị đến chỗ các lão sư biểu diễn tiết mục, hắn dò hỏi: “Ngươi không tranh một hồi sao?”
“Ta không có cơ sở vũ đạo, ngày hôm qua học động tác cả ngày cũng chỉ nhảy được một nửa, mà phần kia cũng đâu có phối hợp được tốt. Hiện tại cho dù ta không ngủ đi luyện tập, cũng không có khả năng đấu được với người ta.”
Không tính đến ban A ước chừng có năm sáu người chuyên môn là vũ đạo, tính thêm ban B, cũng phải tầm chục người học nhảy đã nhiều năm.
Giản Tinh Tuế biết bản thân khẳng định không có khả năng tranh, cho nên cũng biết tự lượng sức mình: “Ta vừa mới ở phòng huấn luyện thử một chút, phát hiện đầu óc đều là hồ nhão, ngay cả hát thêm mấy câu cũng cảm giác không nhớ được, cho nên ta chuẩn bị ngủ một hồi, ngươi nhanh đi huấn luyện đi, ta chờ tin tốt của ngươi.”
Hắn nói như vậy, Thẩm Tinh Thần mới bán tín bán nghi mà rời đi.
Trong ký túc còn hai người đêm qua đã nghỉ ngơi là Ninh Trạch cùng Ôn Sanh Ca, hai người bọn họ đều thuộc ban B, sở trường của Ôn Sanh Ca cùng Ninh Trạch đều là ca hát, nhưng cơ sở vũ đạo của hai người lại không tồi. Lúc này đều rời giường, muốn cùng Thẩm Tinh Thần cùng nhau quay trở lại phòng huấn luyện.
Thời điểm Thẩm Tinh Thần ra cửa đi dọc trên hành lang, nhẹ giọng cảm khái một câu: “Không biết vì cái gì, cảm giác sau khi ngủ một giấc, mấy lời bài hát trở nên rõ ràng rất nhiều, ngay cả thân thể cũng không còn mệt.”
Ôn Sanh Ca nhẹ giọng cười cười: “Đó là đương nhiên, khẳng định phải nghỉ ngơi, ngươi mà không ngủ không nghỉ khẳng định làm gì cũng không được.”
Ninh Trạch bình thường không thích nói chuyện, lúc này lại gật đầu: “Ân, Giản Tinh Tuế khuyên ngươi là chính xác.”
“Chúng ta kỳ thật cũng muốn khuyên ngươi, nhưng chẳng biết nói thế nào.” Ôn Sanh Ca che môi: “Vẫn là Tinh Tuế có biện pháp.”
Thẩm Tinh Thần cười nhạt: “Hắn khuyên ta, kết quả chúng ta ngủ, hắn lại ở phòng huấn luyện luyện tập đấy.”
Từng đoàn người tiến đến phòng huấn luyện, Thẩm Tinh Thần vào trong phòng, phát hiện vài người khác đều đang ở, bầu không khí ban đầu của ban A cũng không tính là đặc biệt hòa hợp, thậm chí đã xuất hiện các tiểu đoàn thể riêng lẻ. An Nhiễm cùng Lý Nhứ An hôm qua mới nhận thức, hôm nay đã xưng huynh gọi đệ, cùng ở trước gương luyện tập, nhìn thấy Thẩm Tinh Thần bước vào cũng không nói gì.
Thẩm Tinh Thần cũng lười để ý.
Hắn đối diện với gương dựa theo âm nhạc nhảy một lần, thời điểm rạng sáng cảm thấy toàn thân đều mệt, mấy chi tiết ca từ nhỏ nhặt đôi khi sẽ quên. Nhưng sau khi ngủ hơn hai giờ, liền mạc danh kỳ diệu mà nhớ rõ, hơn nữa cảm giác vô lực cũng biến mất, tinh thần đặc biệt sảng khoái. Luyện xong một lần, Thẩm Tinh Thần nhìn chính mình trong gương, trong lòng thầm than may mắn vì ngủ một giấc.
An Nhiễm từ đằng sau lại đây nói: “Tinh Thần ca ca ngươi nhảy thật sự không tồi a.”
Thẩm Tinh Thần nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, kỳ thật An Nhiễm lớn lên phi thường xinh đẹp tú khí, hơn nữa nói chuyện luôn là ôn ôn nhu nhu, kỳ thật chính là loại hình bản thân tương đối có hảo cảm, nhưng mà không biết vì cái gì, Giản Tinh Tuế luôn tránh né An Nhiễm, giống như có điểm sợ hắn, làm Thẩm Tinh Thần thường mang hắn theo cũng có chút cảm giác mâu thuẫn với An Nhiễm.
An Nhiễm cười cười: “Tinh Thần quay về ký túc xá nghỉ ngơi sao?”
Thẩm Tinh Thần nói: “Đúng vậy.”
“Như vậy a, ta cũng cảm thấy hắn hẳn sẽ về ký túc xá nghỉ ngơi, sao lại ngủ trước cửa vậy chứ.” An Nhiễm bĩu môi: “Một chút cũng không biết tự suy nghĩ cho chính mình.”
Thẩm Tinh Thần động tác ngừng lại, hắn có chút không dám tin mà ghé mắt nhìn An Nhiễm: “Ngươi vừa nói cái gì?”
An Nhiễm bị âm thanh của hắn làm cho sửng sốt, sau một lúc lâu mới chần chờ nói: “Ta, ta chưa nói cái gì a, chính là Tinh Tuế hắn ở ngoài cửa phòng tập ngủ, sau đó thấy ta cùng Nhứ An ca đi tới thì bỏ đi.”
……
Thẩm Tinh Thần cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
An Nhiễm kỳ quái: “Tinh Thần ca ca ngươi làm sao vậy?”
Thẩm Tinh Thần ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút hồng, thái độ luôn kiêu ngạo tự mãn vậy mà hơi nứt ra, nhớ tới tiểu gia hỏa kia, cái mũi cay cay, nhịn rồi lại nhịn mới khắc chế được xúc động, hắn nấc nhẹ một tiếng.
An Nhiễm chỉ thấy kỳ quái, lại nhìn Thẩm Tinh Thần hướng ra phía ngoài mà đi: “Ca, ngươi đi đâu vậy.”
Thẩm Tinh Thần không quay đầu lại: “Ta đi tìm lão sư, khảo thí!”
Rạng sáng 5 giờ 41 phút, ngày mới vừa mới đến, mặt trời còn chưa kịp nhú lên khỏi đường chân trời, khán giả của phòng phát sóng trực tiếp《 Tinh Quang 》cũng chỉ ít ỏi có mấy người, vậy mà tại thời điểm như vậy, vị thực tập sinh đầu tiên đã gõ vang cửa phòng giám khảo, không chút do dự mà đi vào. Lúc này còn chưa trôi qua được một ngày kể từ khi tuyên bố bắt đầu vòng đấu, người này đã lựa chọn thử thách biểu diễn ca khúc chủ đề, kéo ra màn che.
……
7 giờ sáng, trong ký túc xá, Giản Tinh Tuế đang mơ màng ngủ bỗng choàng tỉnh.
Mép giường có một bóng người hung tợn: “Mau đứng lên, ngủ cái rắm, cả tầng lầu ký túc xá tất cả đều đã rời đi, ở phòng huấn luyện hết rồi, ngươi còn ngủ.”
Đại khái đã được nghỉ ngơi sau ba giờ ngủ sâu, Giản Tinh Tuế lảo đảo lắc lư mở to mắt, hắn nhìn thấy Thẩm Tinh Thần liền vội vàng thanh tỉnh, dò hỏi: “Tinh Thần, ngươi sao lại ở chỗ này, ngươi thông qua……đánh giá rồi sao?”
Thẩm Tinh Thần hừ nhẹ một tiếng, một bộ kiêu ngạo mà hất cằm lên: “Gia là ai, sao có thể không thông qua?”
Giản Tinh Tuế nghe chậm nửa nhịp, một lúc sau liền cao hứng mà lộ ra tươi cười: “Thật tốt quá, vậy ngươi là center sao, ngươi ở vị trí center đúng không?”
Thẩm Tinh Thần: “Ngươi là heo à, không phải ta thì còn là ai?”
Giản Tinh Tuế cười còn lớn hơn , hắn nhìn Thẩm Tinh Thần không ngủ không nghỉ mà luyện tập ca vũ, nhìn hắn mồ hôi ướt đẫm áo vẫn không chịu dừng một lát, nhìn hắn luyện đến cơ bắp đau nhức còn tiếp tục kiên trì, hiện tại, huynh đệ hắn thật sự bắt được vị trí center. Không biết vì sao, mũi Giản Tinh Tuế có chút không nhịn được mà sụt sịt, lẩm bẩm: “Thật sự quá tốt rồi, chúc mừng ngươi, thật ngầu……”
>/>
Trong ký túc xá lúc này đã mở cameras ra, không ít khán giả cũng đã tràn vào, các nàng lướt qua một hồi, thấy được một màn như vậy, cảm xúc cũng bị lây nhiễm theo:
“A a a, con trai của ta, làm tâm ta cũng đau theo.”
“Thật sự cảm động a!”
“Cô bé lọ lem hai vạn khối cùng tiểu thiếu gia nhà giàu, tổ hợp này ta sẽ theo đến cùng.”
“Đừng có ghép loạn CP chứ, đây là tình huynh đệ đơn thuần đó, ha hả.”
Trong ký túc xá Thẩm Tinh Thần nhìn thấy bộ dáng này của Giản Tinh Tuế, trong lòng cũng không chịu nổi, hắn lôi kéo Giản Tinh Tuế nói: “Tốt cái rắm, chạy nhanh cho ta, đi luyện nhảy.”
Giản Tinh Tuế chậm rì rì mà đứng dậy: “Biết rồi.”
Hắn trở lại phòng huấn luyện, Thẩm Tinh Thần tự mình dạy vũ đạo cùng động tác cho hắn, bất quá tiểu thiếu gia tính tình táo bạo, dạy một hồi liền không kiên nhẫn, chạy tới cantin ăn cơm, vì thế Giản Tinh Tuế liền tự mình ở phòng huấn luyện luyện tập, vừa vặn Ôn Sanh Ca cùng Ninh Trạch hai người nhàn rỗi không có việc gì, liền tới đây dạy hắn, An Nhiễm cùng Chu Tầm hai người ở bên kia phòng huấn luyện cũng luyện vũ đạo.
Trong lúc mọi người đang luyện tập, của phòng huấn luyện bị mở ra, không biết là ai hướng chỗ cửa nhìn qua, kinh hỉ hô lớn một tiếng: “Phó ca!”
Phó Kim Tiêu đứng ở cửa, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo thể dục màu đen đơn giản, không trang trọng như lúc bình thường, khí tràng quanh thân cũng khá nhẹ nhàng, nhưng hắn chỉ cần một mình đứng nơi đó, cũng làm cho nhóm luyện tập sinh khẩn trương.
Một đám người tự động đứng thành một hàng, ngoan ngoãn: “Phó huấn luyện viên hảo!”
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt "Ừ" lên tiếng, bước vào phòng, nửa dựa vào vách tường cạnh phòng huấn luyện, nhướng mày xem mọi người: “Đều tập luyện thế nào rồi, một ngày đã trôi qua.”
Mọi người trả lời không đồng nhất:
“Luyện cũng đã không sai biệt lắm.”
“Còn chưa quá quen thuộc.”
“Có một số phân đoạn còn chưa được.”
Phó Kim Tiêu mở miệng: “Ân, làm một lần cho ta xem.”
Có thể ở trước mặt đại đạo sư biểu diễn và được đánh giá về mặt vũ đạo tuyệt đối là trăm lợi vô hại, tương đương với việc được khảo thí một lần, mọi người đều thực vui vẻ, tự động sắp xếp vị trí. Lúc âm nhạc vang lên, mọi người cùng nhau bắt đầu màn biểu diễn, đứng ở đằng trước là An Nhiễm, hắn thuộc nhóm những người học tập nhanh nhất, cũng nhảy đến thuần thục, theo lý nên nhận được khen ngợi mới đúng, nhưng điều khiến người khác ngoài ý muốn chính là, vũ đạo mới nhảy được một nửa, người được gọi tên trong miệng Phó Kim Tiêu lại là: “Giản Tinh Tuế, ngươi làm gì vậy?”
Lúc âm nhạc vang lên, Giản Tinh Tuế đứng ở đằng sau không theo kịp nhịp, chỉ có thể thể hiện các động tác một cách nặng nề, căng da đầu mà tiếp tục.
Vì thế sau một hồi vũ đạo, hắn hoàn toàn không hiểu một chút nào, tất nhiên không thể so sánh với người đã từng theo học khóa dạy nhảy cơ bản, liền dẫn tới việc ánh mắt sắc như dao của Phó Kim Tiêu luôn dừng lại trên người hắn. Sau khi âm thanh ca khúc kết thúc, Phó Kim Tiêu đứng lên, trong nhà tập vì tâm tình đột ngột thay đổi của ảnh đế đại nhân mà lập tức đông lạnh, nhưng hắn cũng không có phát giận, mà là câu môi cười cười, nụ cười làm lưng mọi người run rẩy: “Giản Tinh Tuế.”
Giản Tinh Tuế yếu ớt đáp: “Dạ.”
“Ngươi cảm thấy ngươi nhảy như thế nào?”
“Ta không theo kịp với nhịp điệu.”
“Không, ngươi không có theo không kịp nhịp điệu.” Phó Kim Tiêu thanh âm ưu nhã ôn nhu, lời nói ra lại toàn là châm chọc: “Mà là hoàn toàn không tìm thấy nhịp ở đâu.”
Tất cả mọi người trong phòng nhìn về phía Giản Tinh Tuế, có người lo lắng, có người đánh giá.
Ngay thời điểm cho rằng Phó ảnh đế sẽ tức đến mắng chửi người, hắn lại đi tới phía sau Giản Tinh Tuế, mở miệng: “Không nghe nhạc đệm, ngươi đem mấy động tác nhảy từ đầu đến cuối để ta xem một lần.”
Giản Tinh Tuế sợ hãi đến chân đều có chút mềm, nhưng là mệnh lệnh của Phó Kim Tiêu nên không dám cãi lời, vì thế liền cố sức bắt đầu nhảy.
Phó Kim Tiêu nhìn một lúc mở miệng: “Ngươi không sức hay sao, động tác sao lại mềm như vậy?”
Giản Tinh Tuế không có kiến thức vũ đạo cơ bản, nên động tác kỳ thật dùng lực rất lớn, nhưng chính vì vậy lại khiến cho động tác bị thừa, nhìn rất thoát lực không có chút mạnh mẽ, lúc này liền trình bày: “Ta không biết nên dùng lực như thế nào, chính là nhảy không ra được.”
Phó Kim Tiêu cầm lấy lọ nước khoáng trên bàn, hắn vươn tay ném mạnh một cái “Phanh!” Một thanh âm vang vọng phòng luyện tập, nam nhân ghé mắt nhìn Giản Tinh Tuế: “Lại đây, ném một chút.”
Giản Tinh Tuế vội vàng tiến lại, cố sức quăng mạnh chai nước xuống sàn.
Phó Kim Tiêu nói: “Ngươi đang phủi tay hay sao, chỉ như vậy thôi ngươi cũng ném không được? Nếu muốn lên sân khấu biểu diễn với lực tay như thế kia thì cũng chỉ lên để xướng một hồi tuồng thôi.”
Giản Tinh Tuế bị nói đến đỏ bừng mặt, vội vàng: “Ta đã biết, ta thử lại.”
Thời điểm Phó ảnh đế nói chuyện, toàn bộ phòng huấn luyện không ai dám mở lời, mấy thực tập sinh khác cũng ngừng luyện tập động tác vũ đạo, nhìn chằm chằm Giản Tinh Tuế đang bị giáo huấn đằng kia.
Hắn dựa theo phương pháp của Phó Kim Tiêu thử làm hai lần, vậy mà thật sự cảm giác được cách vận lực trong vũ đạo.
Phó Kim Tiêu mặt mày buông lỏng hơn rất nhiều, nhướng mày: “Đây không phải là có thể nhảy được hay sao?”
Trước kia Giản Tinh Tuế cũng từng nhảy qua đoạn này, nhưng điệu nhảy lại khá kỳ quái. Vậy mà Phó Kim Tiêu chỉ hướng dẫn tầm ba lần, không đến năm phút, khi Giản Tinh Tuế nhảy lại đoạn ca khúc này, mặc kệ là từ thị giác của người khác hay của chính bản thân mình, đều thuận mắt hơn, thoạt nhìn càng trơn tru.
Cách đó không xa, Chu Tầm tiến đến nói nhỏ bên tai An Nhiễm: “Giản Tinh Tuế này đúng là đồ ngu xuẩn, ở trước mặt Phó ca lại biểu hiện vô dụng như vậy, đáng đời hắn, về sau khẳng định không được lão sư thích.”
Chu Tầm vui sướиɠ khi người gặp họa, chỉ có sắc mặt An Nhiễm là có chút buồn, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: “A Tầm, nếu ngươi cảm thấy như vậy, liền sai rồi.”
Chu Tầm sửng sốt.
“Nếu Phó ca thật sự không thích hắn, thì đã chẳng thèm chỉ ra vấn đề, lại còn tự mình dạy hắn nữa.” An Nhiễm ghé mắt: “Đoạn vũ đạo vừa rồi, bao gồm ta và ngươi, thậm chí những người khác, đều xuất hiện những vấn đề bất đồng ở trình độ khác nhau, nhưng ngươi xem từ đầu đến cuối, ai lọt vào mắt của Phó ca, ai được giảng dạy?”
Nhìn như nổi giận, đó là bởi vì sắt rèn không thành thép mới nổi giận, bằng không những người khác đều mắc sai lầm, vì cái gì Phó Kim Tiêu không tức giận?
Mặt ngoài giống như rất hung dữ, nhưng thật ra lại giống như là trưởng bối trong nhà phát hiện đứa trẻ nhà mình thi cử đạt đệ nhất từ dưới lên trên vậy, lúc đầu thì tức giận trách phạt, nhưng giận dữ xong rồi chẳng phải sẽ nghĩ biện pháp dạy dỗ đứa trẻ hay sao.
Bây giờ người trong phòng huấn luyện ai cũng tưởng rằng Phó Kim Tiêu không thích Giản Tinh Tuế, nhưng kỳ thật nói không chừng lại là thích nhất, nhìn như Giản Tinh Tuế lần này thê thảm nhất, nhưng trên thực tế ai là người thắng, còn chưa biết chừng.