Cô gật đầu thật mạnh một cái: “Ừm, đương nhiên rồi.”
“Đáng yêu chỗ nào?”
“Ách…”
Câu này làm Uyển Nghi không biết trả lời, mày đẹp nhíu chặt rối rắm vài giây, chọn ra một đáp án sẽ không gây ra lỗi lầm nào: “Chỗ nào cũng rất đáng yêu…”
Thanh Huyền bỗng nhiên dừng bước, dáng người thon dài ngăn cản đường đi, hắn cúi đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm. “Chỗ nào cũng rất đáng yêu à?”
Uyển Nghi không quá xác định: “Ừm…”
Ngay sau đó hắn hỏi tiếp: “Chỗ nào cũng rất đáng yêu, bộ chị thấy hết toàn thân em rồi hả? Chị chắc không? Hay là chị muốn chụp ảnh riêng cho em?”
“…”
Đây là công khai lái xe đùa giỡn mẹ kế?
Uyển Nghi bị những câu hỏi liên tiếp của hắn làm ngây ngốc, chỉ nhớ rõ câu cuối cùng.
“Nếu em muốn chụp, thì cũng không phải không thể…”
Cho dù không so được với người đã hành nghề nhiều năm như hắn nhưng Uyển Nghi vẫn có tin tưởng với mắt thẩm mỹ của mình.
Diệp Thanh Huyền không giận còn cười, xoay người đi nhanh đến hướng đỗ xe.
Bước ra vài bước hắn bỗng quay đầu lại, khóe miệng tựa hồ ngậm cười, giọng khẳng định: “Tạ Uyển Nghi, chị nói dối.”
“…”
Trong khoảng thời gian ngắn đã bị hắn gọi tên hai lần, ngực Uyển Nghi phập phồng rõ ràng, rồi sau đó bình tĩnh tự nhiên cất bước đuổi kịp hắn, lời nói thấm thía: “Thanh Huyền, chị nhớ rõ ngày đầu tiên em chuyển đến chúng ta đã từng hứa, chị không buộc em gọi chị là mẹ hay dì, nhưng tốt xấu gì em cũng nên tôn trọng gọi chị một tiếng chị.”
Cha hắn ở trên trời nhìn, đại nghịch bất đạo như thế sẽ làm hắn tức đến sống lại.
“Gọi tôn trọng?”
“Ừ.”
“Dựa vào cái gì?”
“…”
Uyển Nghi quyết định, thu lại câu nói hắn đáng yêu.
Nhãi ranh không để người lớn trong mắt.
Hắn lái xe chở Tạ Uyển Nghi đến nhà, quay đầu muốn mở cửa. Uyển Nghi xuống xe đứng ở cửa, tay ôm ngực ưu nhã, nhếch môi cười ngâm ngâm dặn dò: “Có ý tốt nhắc nhở, ngàn vạn đừng chống đối ông nội em.”
Diệp Hạo không phải cô, chỉ dựa theo thái độ hắn đối xử với cô, thuần túy đến bệnh viện cũng là lửa cháy đổ thêm dầu.
Diệp Thanh Huyền liếc mắt nhìn cô một cái, ý vị thâm trường. Hắn không nói chuyện, chỉ nhấn ga lái xe rời đi, hung Uyển Nghi phía sau đầy miệng khói.
Đứa bất hiếu, đứa bất hiếu trong mắt không có người lớn!
Diệp Thanh Huyền nhìn về phía kính chiếu hậu, cô che mũi, một tay quạt gió, căm giận dậm chân quay đầu vào nhà, bóng dáng ẩn chứa sức sống linh động, có thêm phần thoải mái hơn thường ngày.
Đáng yêu.