Câu sau là nói với đổng sự khác đang ngồi, Trình Mục cười ấm áp: “Thiên Lan cẩn trọng vì Lăng Sang, làm lụng vất vả nửa đời, sinh thời có cảm tình cực tốt với Tạ đổng. Hiện giờ hắn mới qua đời, chúng ta cứ đối xử lạnh nhạt với Tạ đổng, nghĩ hắn trên trời có linh thiêng cũng không chịu nổi đâu.”
Đối phương dùng Diệp Thiên Lan tới áp Diệp Hạo, hôm nay nếu ông không cho Tạ Uyển Nghi nói chuyện, ông sẽ thành người cha chồng khắt khe goá phụ của con trưởng, Diệp Thiên Lan sẽ chết không nhắm mắt.
Diệp Hạo nắm chặt gậy trong tay, im lặng không nói, Trình Mục nhìn về phía Uyển Nghi, làm tư thế mời: “Tạ đổng, mời nói.”
Uyển Nghi cười cảm kích với đối phương, tay ngọc nhỏ dài cầm USB rời khỏi chỗ ngồi, đi đến máy tính liên tiếp trước máy chiếu cắm USB vào, mở ra một văn kiện video, màn sân khấu lập tức xuất hiện một bóng dáng một nam một nữ.
Nữ là Uyển Nghi, nam là một trong những người được đề cử hôm nay - Diệp Thiên Hạo, người sau đè thân thể to mọng lên cô xuống sô pha, đôi tay vội vàng xé rách quần áo cô. Tên đàn ông mới lộ ra bả vai gấp gáp hôn lên, biểu tình da^ʍ tà, mắt lộ ra tham lam, dõng dạc kêu to: “Uyển Nghi, Uyển Nghi của anh, từ ngày đầu tiên em gả vào Diệp gia anh đã nghĩ đến việc yêu thương em. Em tuổi trẻ xinh đẹp gả cho anh cả quá ấm ức, cả người toàn bệnh kia của ảnh có thể thỏa mãn được em đâu.”
“Ngày mai em đầu anh một phiếu, chờ anh trở thành chủ tịch sẽ đề em đến Lăng Sang đi làm, để em làm bí thư cho anh được không, em có thể tùy thời tiến vào văn phòng anh, anh lợi hại hơn anh cả, nhất định hầu hạ em thoải mái dễ chịu.”
“A, tiểu bảo bối của anh, vυ' em gợi cảm quá, anh cứng quá…”
“Uyển Nghi, em nhất định phải ủng hộ anh, vừa lúc anh cả chết rồi, chúng ta làm đôi uyên ương phong lưu mỗi ngày sung sướиɠ…”
Mặt hắn chôn giữa hai vυ' cô, cô phía dưới cực lực giãy giụa lại không làm nên chuyện gì, trên khuôn mặt tiều tụy tràn đầy nước mắt, video đột nhiên im bặt.
Vốn Diệp Thiên Hạo luôn thong dong cuống quít giận mắng: “Thứ quỷ gì vậy! Đều là giả, mau đóng!”
Vừa nói hắn muốn đá văng ghế dựa đứng lên, Trình Mục một bên nắm chặt cổ tay hắn, mỉm cười trấn an hắn: “Nếu là giả, anh Thiên Hạo cần gì phải kinh hoảng, trước hết nghe Tạ đổng nói thế nào đi.”
Uyển Nghi bị nhắc tới nhanh chóng đỏ hốc mắt, hai hàng lệ trong suốt chậm rãi rơi xuống: “Là thế này, tối hôm trước Thiên Hạo nói muốn gặp tôi có việc thương lượng, Thiên Lan mới đi nên tôi không tiện ra ngoài, bảo hắn tới cửa nói, tóm lại là người một nhà không có gì không yên tâm, ai mà nghĩ…”