Chỉ bởi vì cô trẻ tuổi hơn Diệp Thiên Lan, mặt lại không tồi, nên từ khi cô gả vào thì nhà họ Diệp vẫn luôn nhìn cô không thuận mắt, thậm chí còn nói với Diệp Thiên Lan cô là hồ ly tinh chuyển thế, sớm muộn gì cũng sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, chỉnh đến mức bảy năm nay cô chỉ có thể ở trong biệt thự, ra ngoài một chuyến còn phải thông báo với chồng.
Đối lập với cơn giận không thể át bên kia, có thể nói thái độ của Uyển Nghi là khiêm tốn, kính cẩn nghe theo, duỗi tay không đánh người tươi cười.
Cô mỉm cười chờ đối phương cúp trước, khi thả di động xuống, khóe miệng vẫn ngậm cười, nhìn thời gian trò chuyện, giọng nửa nói giỡn: “Tài ăn nói của ông nội em không tồi, 12 phút.”
Mắng chửi người không cần nghỉ ngơi.
Diệp Thanh Huyền không biết nên nói gì, chỉ nhíu mày nói câu “Xin lỗi”. Không đến trong chốc lát, tiếng chuông di động giống thế lại vang lên, lần này là di động của hắn.
Người gọi vẫn là Diệp Hạo, vẫn nói về tai tiếng của hai người họ, không thiếu muốn răn dạy vài câu, nhưng thái độ khác xa mới vừa rồi khi nói chuyện với cô, quả thực khác nhau như trời với đất.
Uyển Nghi đã quen, cong môi không để ý nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
Diệp Thanh Huyền cúp máy nói với cô: “Ông nội bảo mai chúng ta về nhà cũ một chuyến.”
“Ừm, chị nghe được.”
Uyển Nghi lướt di động tìm được giao diện đổi tiếng chuông, ấn lên đổi một chuông báo nhắc nhở mới. Hai cái di động, một đen một hồng dễ nhận nhưng nếu đều dùng tiếng chuông giống nhau thì sẽ phản ứng theo bản năng, tựa như vừa rồi, cả hai còn tưởng là di động của mình vang lên.
Ngày hôm sau, dùng xong cơm trưa, Diệp Thanh Huyền lái xe, hai người xuất phát đi đến chỗ Diệp Hạo.
Diệp Hạo bảo Diệp Thanh Huyền đi qua, tám phần là nhớ cháu trai, bảo Uyển Nghi đi qua, tuyệt đối là muốn cho cô ngột ngạt.
Ba người ngồi trong phòng khách, Diệp Hạo hiếm khi không lạnh lùng trừng mắt dưới tình huống có Uyển Nghi ở chung. Ông nhấm ngụm Long Tỉnh Tây Hồ rồi đặt tách trà xuống, không nóng không lạnh mở miệng: “Ngày mai sẽ họp hội đồng quản trị Lăng Sang, biết rồi chứ?”
Diệp Thanh Huyền không biểu cảm gật đầu, còn Uyển Nghi cười khanh khách đáp vâng.
“Đến lúc đó sẽ tuyển cử ra chủ tịch mới, hai đứa làm một phần của nhà họ Diệp, hẳn là biết làm thế nào rồi đúng không?"
Diệp Thiên Lan đã hạ táng gần một tháng, đúng là không nên để trống vị trí chủ tịch Lăng Sang thêm nữa, Uyển Nghi gật đầu hiểu rõ, Diệp Thanh Huyền vẫn không lên tiếng.
Diệp Hạo không lo lắng về cháu trai mình, ông gọi hai người tới chủ yếu là để thăm dò thái độ của Tạ Uyển Nghi.
“Tôi đã thương lượng với hai chú em của cô, vị trí để cho Thiên Hạo làm.”
Uyển Nghi nhẹ mím môi, cười dịu ngoan: “Vâng.”
Nói tới đây, cô không khỏi nghĩ tới Diệp Thiên Lan, còn phải cảm ơn hắn lúc trước mang cô vào Cục Đổng sự của Lăng Sang, chứ không giờ phút này cha chồng nào có vẻ mặt ôn hoà đâu.
Nói trắng ra là, ai cũng hy vọng người khác đối xử với mình tốt chút, không cầu cụp mi rũ mắt cung kính, nhưng chung quy vạn lần không muốn bị ai mắng.