Cuối thu mà cô vẫn chỉ mặc một cái váy hai dây đi ra bên ngoài, nói trắng ra là chính là chơi lưu manh, đêm khuya lâu ngày, rốt cuộc Uyển Nghi đã nhận lấy hậu quả xấu của việc chơi lưu manh.
Đêm nay Thanh Huyền không chỉnh ảnh, nghe tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên đứt quãng bên ngoài, giấc ngủ bị quấy nhiễu nên hắn nhíu mày theo bản năng, vài giây sau bỗng nhiên mở mắt xốc chăn xuống giường.
Uyển Nghi không biết đêm nay hắn có thức khuya không, cô ôm suy nghĩ thử một lần gõ cửa, đợi gần một phút không có động tĩnh, cô lập tức đoán hắn đã ngủ.
Khi Uyển Nghi xoay người đang muốn về phòng mình, lúc này cửa được mở ra từ bên trong, giọng nam trầm thấp dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Cửa mở rất gấp, Thanh Huyền mặc quần ngủ rộng rãi, để vai trần đi mở cửa. Dĩ vãng Uyển Nghi sẽ sớm suy nghĩ bậy bạ khi nhìn thấy thân cơ bắp này, nhưng bây giờ cô có việc quan trọng hơn cần làm, cô cố chống tinh thần, mở mắt ra nhìn hắn, hữu khí vô lực nói: “Có thể phiền em đi ra ngoài một chuyến, mua thuốc hạ sốt cho chị được không?”
“Hửm?”
Đèn hành lang mờ nhạt, lúc này Thanh Huyền mới chú ý tới sắc mặt cô ửng hồng và tầng mồ hôi mỏng bên trên, hắn nhíu mày căng thẳng: “Phát sốt hả?”
Nói chuyện cũng ngại mệt, Uyển Nghi chỉ vô lực gật đầu. Một bàn tay dán lên trán cô, mày Diệp Thanh Huyền nhăn chặt hơn, quyết đoán nói: “Đi bệnh viện.”
“Không cần thiết, uống thuốc là được…”
Hắn đã về phòng mặc quần áo, cởϊ qυầи ngủ ra thay quần jean trước mặt cô.
Uyển Nghi chỉ phát sốt chứ không phải mắt mù, nếu không phải tình huống khẩn cấp, cô thật sự muốn thổi tiếng huýt sáo.
Cũng chỉ có mình cô - quả phụ mất chồng - đang bị bệnh nguy kịch mà còn có tâm tư nghĩ này nghĩ kia.
Diệp Thanh Huyền nhanh chóng mặc quần áo vào, quay về trước mặt cô. Hắn liếc mắt nhìn váy ngủ đơn bạc của cô, sau đó tiến vào phòng cô lấy một chiếc áo gió dài cho cô khoác lên. Uyển Nghi đang muốn nói để chị đi lấy cái túi, không nghĩ đã bị hắn chặn ngang ôm lên trước người.
Cô suy yếu chối từ: “Không sao đâu, chị còn đi được.”
Thanh Huyền ôm cô bước nhanh xuống cầu thang, biểu cảm hiện lên vẻ giận dữ: “Tạ Uyển Nghi, câm miệng.”
Nhìn một cái mà xem, cô chỉ bị sốt mà thôi, thế mà Diệp Thanh Huyền hắn đã dám va chạm mẹ kế.
Uyển Nghi toàn thân vô lực, đầu cũng vô cùng đau đớn, thành thật ngậm miệng lại.