Sau khi hạ táng Diệp Thiên Lan, việc đầu tiên Uyển Nghi làm khi về đến nhà là vùi đầu ngủ, trực tiếp bỏ qua bữa sáng, ngủ từ giữa trưa đến hơn 10 giờ tối, khi đói đến dạ dày quặn đau mới không thể không đứng dậy đi phòng bếp tìm ăn.
Các đầu bếp đã tan làm, thức ăn đều đặt trong l*иg hấp giữ ấm, sau khi Uyển Nghi mở ra đã hết muốn ăn, phỏng chừng mấy đầu bếp nhất thời quên đi việc Diệp Thiên Lan đã chết nên thức ăn trong l*иg hấp đều làm theo khẩu vị của hắn. Nhìn dầu mỡ nổi lềnh bềnh, cô chỉ muốn nôn, Uyển Nghi trở về phòng uống mấy viên thuốc đau dạ dày rồi tiếp tục ngủ.
Ngày kế, cô ngủ đến khi tự tỉnh mới rời giường. Uyển Nghi rửa mặt xong rồi trang điểm nhẹ thanh nhã, mặc bộ váy dài ôm sát cơ thể đứng trước tấm kính toàn thân đánh giá chính mình. Tươi đẹp và trẻ tuổi, khác xa tử khí âm trầm ngày hôm qua một trời một vực, cô vừa ý mỉm cười với hình ảnh phản chiếu trong gương, đổi giỏ xách rồi đi giày ra cửa.
Lần nào cũng phải giả làm con thỏ để Diệp Hạo mắng nên Uyển Nghi không quá muốn đi qua bên nhà cũ, nhưng hôm nay không thể không đi.
Luật sư thông báo với cô hôm nay tuyên đọc di chúc, cô phải đến nhìn một cái xem Diệp Thiên Lan sẽ phân cho cô bao nhiêu tài sản.
Vừa đi vào huyền quan, người nhà họ Diệp đang ngồi nghe được động tĩnh, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa. Mười mấy đôi mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, sắc mặt Uyển Nghi hơi kinh ngạc: “Long trọng đến thế ư?”
Giọng cô dịu dàng, mặt mang ý cười, Diệp Hạo chỉ cần nhìn thấy Tạ Uyển Nghi là lập tức nổi giận, gõ gậy, giận mắng: “Còn không mau cút sang đây!”
Lại bị răn dạy khó hiểu nhưng mặt Tạ Uyển Nghi vẫn giữ nụ cười vân khinh phong đạm, chân dẫm giày cao gót, tư thái thướt tha đi đến phòng khách. Cô tìm một vòng nhưng không thấy vị trí ngồi xuống, bất giác hơi xấu hổ nên thẳng lưng, dáng người thanh nhã đứng thẳng một bên.
Phòng khách phút chốc yên tĩnh, Diệp Thanh Huyền khẽ bảo cô em họ: “Đến nhà ăn dọn cái ghế qua đây.”
Phòng khách phút chốc yên tĩnh, Diệp Thanh Huyền khẽ bảo cô em họ: “Đến nhà ăn dọn cái ghế qua đây.”
Cô em họ này rất nghe lời hắn, nghe vậy lập tức đứng dậy chạy chậm đi nhà ăn. Cô hắn muốn ngăn cản nhưng không kịp, không tán đồng nhìn về phía Diệp Thanh Huyền, sau đó cúi mặt đọc tờ báo trong tay.
Đối phương dọn ghế dựa đặt bên cạnh Tạ Uyển Nghi, khẽ hô câu: “Mợ cả ngồi đi”, sau đó không đợi Uyển Nghi nói chuyện thì cô bé đã trở về ngồi cạnh Diệp Thanh Huyền.